• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 16: BỊ LỪA À?




CHƯƠNG 16: BỊ LỪA À?

Cao Văn Cường hoảng hốt, lẽ nào tất cả suy đoán trước kia của hắn là sai hết. Nguyễn Huyền Châu không hề muốn hoàn lương, mà chỉ là chuyển thời gian làm việc từ buổi tối đổi sang ban ngày?

Nếu không ban ngày cô ấy cùng Cao Phi vào khách sạn làm gì? Không thể có chuyện bàn bạc công việc được rồi, căn bản bàn bạc công việc không cần đến khách sạn!

Hắn bỗng chốc có cảm giác bị lừa, ấn số gọi thẳng cho Yến Trâm.

Điện thoại vừa được kết nối, Cao Văn Cường đã trầm giọng hỏi ngay: "Chúng đang ở khách sạn nào? Bây giờ tôi qua đó ngay!"

"Anh qua đó? Tôi lấy được chứng cứ tôi đưa cho anh không phải cũng như nhau à?"

Yến Trâm hỏi ngược một câu, sau rồi cô ta đổi giọng: "Anh muốn qua đây cũng được thôi, nhưng đến lúc đó không được kích động."

"Được!" Cao Văn Cường đồng ý ngay, nhưng hắn không từ bỏ ý nghĩ đập cho Cao Phi một trận.

Hắn đoán rằng bất cứ thằng đàn ông nào cũng không dễ dàng gì bỏ qua cho thằng đàn ông vụng trộm với vợ mình.

Yến Trâm báo tên khách sạn cho Cao Văn Cường, Cao Văn Cường còn chẳng buồn xin nghỉ, hắn cứ thế chạy ra cửa, gọi taxi tới khách sạn kia.

Bởi vì khoảng cách không xa lắm, Cao Văn Cường chỉ mất chưa đến mười phút đã tới nơi. Sau đó hắn nhìn thấy Yến Trâm và một người đàn ông khác đang đứng ở cửa khách sạn.

"Chúng đang ở phòng nào?" Cao Văn Cường không thể nén được cơn giận mà hỏi, hắn chỉ muốn xông ngay vào căn phòng đó, bắt gian tại giường.

"Chỉ biết ở tầng nào thôi, không biết cụ thể là phòng nào, tôi đã cho người đi điều tra rồi." Yến Trâm trả lời, hai tay cô ả khoanh trước ngực, mặt mũi u ám, hiển nhiên tâm trạng của cô ta cũng không tốt đẹp hơn hắn là bao.

"Vậy thì đi tìm từng phòng một!" Cao Văn Cường vội vàng hỏi, nếu như đợi đến khi Nguyễn Huyền Châu và Cao Phi xong việc, có tra ra được họ đang ở phòng nào cũng không có tác dụng gì nữa.

"Anh tưởng tôi không muốn thế chắc? Cả một tầng có mười mấy phòng, chưa đợi anh tìm ra thì khách sạn đó đã đuổi anh ra ngoài rồi! Anh tưởng rằng đây là khách sạn do gia đình anh xây chắc?" Yến Trâm tức giận lườm Cao Văn Cường một cái.

Đúng lúc này, có một chàng trai mặc âu phục vội vàng từ trong khách sạn chạy ra, đi tới trước mặt Yến Trâm mà nói với vẻ bất đắc dĩ: "Bà chủ, họ không dùng tên thật để đặt phòng, cũng không dùng danh nghĩa công ty, không tra cụ thể được là phòng nào. Kiểm tra camera giám sát không nhanh như vậy được.”

"Ý gì đây? Bây giờ không điều tra ra được?" Yến Trâm cao giọng trách mắng, hiển nhiên cô ta cũng sốt ruột lắm rồi.

Chàng trai mặc âu phục kia cúi đầu xuống, không dám nói gì nữa.

Vào lúc này, điện thoại của Yến Trâm đột ngột kêu lên.Sau khi bắt máy, sắc mặt cô ta thay đổi ngay, hỏi người ở đầu dây bên kia với vẻ không thể tin nổi: "Đã đi rồi sao? Thế người phụ nữ đến đây cùng anh ta thì sao?"

Người ở đầu dây bên kia nói một câu gì đó, Yến Trâm cúp máy, mặt mày không cam tâm mà nói với Cao Văn Cường: "Cao Phi đã đi rồi, nhưng vợ anh vẫn ở trong khách sạn."

"Nhanh thế đã xong rồi sao?" Cao Văn Cường cũng không cam lòng mà hỏi lại.

"Cao Phi không thể nhanh như thế được, chắc chúng ta nhầm rồi, chúng không đến đây để làm chuyện kia, tôi đi trước đây, anh cũng đi làm việc của mình đi." Yến Trâm nói rồi quay người dẫn theo thuộc hạ chuẩn bị rời khỏi đó.

Cao Văn Cường không muốn đi luôn như thế.Hắn không cam lòng, hắn muốn đợi Nguyễn Huyền Châu ra khỏi khách sạn, xem xem có thể phát hiện ra rốt cuộc đối phương đến đây để làm gì không, chưa biết chừng sẽ có thu hoạch gì đó.

Nghĩ vậy, hắn gọi Yến Trâm lại, hỏi xem Nguyễn Huyền Châu đang ở tầng nào, hắn đi thang máy lên trên đó.

Ra khỏi thang máy, trước mặt Cao Văn Cường là một hành lang dài hun hút, hai bên toàn là phòng ốc, ở tận cùng có một cầu thang bộ.

Trên hành lang có rất nhiều máy quay, Cao Văn Cường cũng không dám làm gì, từ từ đi men theo hành lang.

Hắn vốn dĩ còn muốn thử xem có nghe được tiếng động trong phòng không, có phát hiện được điều gì không. Thế mà hiệu quả của cách âm ở đây vô cùng tốt, chẳng nghe được một tiếng động nào cả.

Sau cùng, hết cách, Cao Văn Cường chỉ có thể trốn ở cầu thang bộ, nhìn qua cánh cửa kính quan sát tình hình ở hành lang.

Đợi một hồi hơn một tiếng đồng hồ, rất nhiều căn phòng có người ra người vào, nhưng không thấy Nguyễn Huyền Châu xuất hiện.

Cao Văn Cường đang nghi ngờ có phải cô ấy đã đi mất khi hắn đang ở trong thang máy hay không thì đột nhiên thấy một bóng dáng từ trong phòng bước ra, người đó chính là Nguyễn Huyền Châu.

Sau khi ra ngoài, cô nhìn quanh nhìn quất hay bên hành lang, trông có vẻ rất cảnh giác.

Cao Văn Cường vội vàng nấp về sau, qua một vài phút mới nhìn qua khe cửa, Nguyễn Huyền Châu đã đi tới trước cửa thang máy đợi thang máy, sau đó nhanh chóng vào thang máy mà đi mất.

Cao Văn Cường vốn định đuổi theo ngay, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy không đúng lắm. Nguyễn Huyền Châu đến đây cùng Cao Phi, Cao Phi đã đi rồi, không thể nào có chuyện Nguyễn Huyền Châu ở trong phòng một mình, hắn muốn đợi thêm chút nữa.

Năm, sáu phút sau, từ trong căn phòng mà Nguyễn Huyền Châu vừa đi ra có thêm một người khác bước ra, lần này là một người đàn ông.

Gã này không có vẻ cảnh giác như Nguyễn Huyền Châu, sau khi ra ngoài, gã trực tiếp đến trước cửa thang máy.

Người đàn ông này trông có vẻ ngoài năm mươi, ăn mặc rất cầu kỳ, nhìn vào đã biết là người giàu có.

Cô nam quả nữ ở trong một căn phòng, không cần nghĩ cũng biết hai người này đã làm gì.

Dáng vẻ ban nãy của Nguyễn Huyền Châu hiển nhiên là vừa tắm xong, chắc chắn là vừa "làm" xong với người đàn ông này.

Xem ra cô ấy không hề hoàn lương, mà để xua tan tâm lý nghi ngờ của Cao Văn Cường, chuyển thời gian tiếp khách từ buổi tối sang ban ngày.

Cao Văn Cường càng nghĩ càng thấy tức, uổng công lúc trước hắn còn băn khoăn rốt cuộc có cần li hôn với Nguyễn Huyền Châu không, thế mà đối phương căn bản đang lừa gạt hắn.

Nếu như để hắn tìm thấy chứng cứ ngoại tình của Nguyễn Huyền Châu, chắc chắn hắn sẽ không hề do dự mà li hôn ngay.

Người đàn ông kia đang quay lưng với Cao Văn Cường để đợi thang máy, Cao Văn Cường bước ra từ cầu thang bộ, cầm điện thoại chỉnh thành chế độquay video.

Sau khi thang máy lên đến nơi, người đàn ông kia bước vào, quay người lại theo thói quen, Cao Văn Cường quay được ảnh chính diện khuôn mặt của ông ta.

Người đàn ông này hiển nhiên có quen biết với Cao Phi, cũng liên hệ với Cao Phi mới tới đây chơi Nguyễn Huyền Châu, nếu không làm sao Cao Phi phải đích thân đưa Nguyễn Huyền Châu tới đây.Đến lúc đó bảo Yến Trâm đi điều tra thân phận của người này, chưa biết chừng có thể thông qua gã mà tra ra gã liên lạc với Cao Phi để chơi Nguyễn Huyền Châu như thế nào.

Sau khi điều tra ra, lần này hắn sẽ không tự liên lạc nữa, hắn sẽ tìm một người bạn để liên lạc giúp hắn, như thế sẽ không để lộ sơ hở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK