• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 4: TÔI LÀ PHỤ NỮ, TÔI CŨNG CÓ NHU CẦU




CHƯƠNG 4: TÔI LÀ PHỤ NỮ, TÔI CŨNG CÓ NHU CẦU

Cao Văn Cường rất khó chấp nhận sự thật này. Cơn giận trong lòng khiến hắn suýt nữa thì mất hết lý trí.

Hắn thật sự rất muốn chất vấn Nguyễn Huyền Châu tại sao lại làm vậy! Tại sao lại đối xử với hắn như vậy!

Cuối cùng hắn vẫn không làm gì cả, chỉ vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó lấy di động ra gọi điện thoại cho Yến Trâm.

“Chuyện gì? Có phải là phát hiện gì mới không?” Giọng nói lạnh lùng của Yến Trâm truyền ra từ điện thoại.

Cao Văn Cường cũng bất chấp tốt khoe xấu che, nói thẳng những gì hắn vừa tìm hiểu được trong phòng live stream, cuối cùng mới nói: “Hiện giờ tôi cần sáu mươi triệu để thông qua thử thách của họ, sau đó mới có thể điều tra cặn kẽ hơn.”

“Anh có nhầm không vậy?” Giọng nói của Yến Trâm rõ ràng mang theo trào phúng: “Hiện giờ anh chỉ đang điều tra vụ vợ anh ngoại tình thôi, có liên quan gì tới việc tôi nhờ anh điều tra đâu. Tại sao tôi lại phải cho anh sáu mươi triệu chứ?”

“Tôi cho rằng ông chủ đứng sau phòng live stream này chính là chồng cô. Nếu tôi có thể trà trộn vào đó thì chắc chắn có thể tìm được chứng cứ mà cô muốn.”

Cao Văn Cường nói ra suy nghĩ trong lòng. Hắn cũng không muốn tìm phụ nữ đòi tiền, nhưng tài chính trong nhà hắn đều nằm trong tay Nguyễn Huyền Châu, hắn hoàn toàn không thể moi sáu mươi triệu ra được.

“Đó chỉ là suy đoán của anh mà thôi. Nếu cuối cùng chuyện này không liên quan gì tới chồng tôi thì sáu mươi triệu của tôi không phải là đổ xuống sông xuống bể hay sao?” Yến Trâm vẫn hỏi lại bằng giọng điệu cường thế.

“Nếu thật là thế thì tôi sẽ trả lại cho cô số tiền đó.” Cao Văn Cường ngẫm nghĩ rồi nói.

“Được. Bây giờ anh đến phòng số 888 khách sạn quốc tế Thiên Hòa tìm tôi.” Yến Trâm nói xong rồi cúp điện thoại.

Cao Văn Cường nhíu mày. Tại sao lại không chuyển khoản trực tiếp luôn mà phải đến khách sạn?

Chắc là cô ta có việc đột xuất gì đó.

Cao Văn Cường không nghĩ đến chuyện khác, rời khỏi công ty, gọi taxi đến khách sạn. Sau đó hắn tìm đến số phòng mà Yến Trâm nói rồi ấn chuông cửa.

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến Cao Văn Cường sợ ngây người.

Người mở cửa rõ ràng là vừa tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, xương quai xanh tinh xảo, thậm chí có thể nhìn thấy “khe núi” khiến người ta ảo tưởng không thôi, hơn nữa bên trong rõ ràng là trần truồng…

Chắc là do vừa tắm xong nên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô ta lộ ra nét hồng hào, như một trái đào mật chín mọng, khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Cô ta gọi mình tới khách sạn, chẳng lẽ là có mục đích khác?

Cảnh tượng này khiến Cao Văn Cường đột nhiên nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Dù sao thì hắn với Yến Trâm không quen biết gì nhau, hơn nữa dựa vào thân phận lẫn bối cảnh của đối phương thì hoàn toàn không cần thiết bộc lộ riêng tư trước mặt mình.

“Vào đi.” Yến Trâm thản nhiên liếc Cao Văn Cường một cái, sau đó xoay người đi vào phòng.

Cao Văn Cường càng thêm bồn chồn. Yến Trâm lại còn gọi hắn vào phòng. Chẳng lẽ thật sự đang ám chỉ điều gì đó hay sao?

Ý nghĩ này tim Cao Văn Cường đập thình thịch, vừa sợ hãi vừa khẩn trương, giống như là kẻ trộm vậy.

Tuy rằng người ta thường nói đàn ông háo sắc, nhưng Cao Văn Cường vẫn cảm thấy mình là người đàn ông truyền thống, tư tưởng khá là bảo thủ. Cho nên từ khi hắn phải lòng Nguyễn Huyền Châu thì vẫn coi cô ta là người phụ nữ duy nhất của đời mình.

Còn chuyện dan díu với người khác thì hắn hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới.

Mãi cho tới lúc này, Cao Văn Cường mới biết trước kia mình đã hiểu sai về bản thân mình rồi. Hắn không muốn dan díu với người khác chỉ là vì hắn không gặp được người khiến hắn động lòng cùng cơ hội thích hợp mà thôi.

Hiện giờ, rõ ràng là hắn đang mong chờ về chuyện sắp xảy ra. Điều này chứng tỏ hắn không ngại chuyện ngoại tình.

Đây là một căn phòng có buồng trong. Yến Trâm đi vào phòng tiếp khách ngồi xuống, cầm lấy một bình rượu vang đỏ đã mở nắp rót hai ly, sau đó hơi nhấc cằm, ra hiệu cho Cao Văn Cường ngồi xuống bên cạnh cô.

“Tới, hai kẻ bị cắm sừng chúng ta làm một ly đi.” Yến Trâm bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lư mấy cái, mỉm cười tự giễu.

Đây là lần đầu tiên Cao Văn Cường thấy cô cười. Tuy rằng không phải là nụ cười vui vẻ, nhưng vẫn xinh đẹp đến ngộp thở, khiến hắn không nhịn được nhìn mấy lần rồi mới bưng ly rượu lên cụng ly với Yến Trâm, sau đó nếm một ngụm nhỏ.

Nỗi sợ hãi trong lòng hắn dần dần tan biến, ngoài một chút căng thẳng ra thì chỉ còn lại mong chờ đối với chuyện sắp xảy ra.

“Có muốn nghe câu chuyện của tôi không?” Yến Trâm bỗng dưng quay đầu hỏi Cao Văn Cường.

Lúc này trong mắt Cao Văn Cường, cô đã không còn sự cường thế và ngạo mạn như ban sáng nữa. Ánh mắt cô trở nên dịu dàng như chốn yên bình, khiến Cao Văn Cường không thể từ chối, gật đầu theo phản xạ.

Yến Trâm uống một ngụm rượu, sau đó chậm rãi kể về câu chuyện của cô và người chồng Cao Phi.

Cao Phi là đàn anh thời đại học của cô, theo đuổi cô hai năm, cuối cùng khiến cô cảm động mà đồng ý. Nhưng đến khi kết hôn, bởi vì hoàn cảnh gia đình khác xa, điều kiện lại chênh nhau quá lớn nên gia đình cô không đồng ý cuộc hôn nhân này.

Khi đó Yến Trâm cố chấp với Cao Phi, thà rằng trở mặt với gia đình cũng phải gả cho Cao Phi. Hơn nữa sau khi kết hôn, cô liên tục giúp đỡ Cao Phi trong sự nghiệp, mong rằng Cao Phi có thể được gia đình mình tán thành. Nhưng không ngờ rằng có một ngày cô lại phát hiện Cao Phi rất có khả năng phản bội cô.

“Anh biết bây giờ tôi đau khổ thế nào không? Tôi không dám kể chuyện này cho bất cứ ai. Tôi sợ người ta cười nhạo tôi. Tôi chỉ có thể nuốt cay đắng vào bụng. Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi…” Nói đến cuối cùng, giọng nói Yến Trâm tràn đầy bất đắc dĩ cùng xót xa khiến người nghe đau lòng.

Chắc hẳn không ai sẽ nghĩ tới cô còn có vẻ mặt không muốn để người ngoài biết như thế này.

“Vậy thì chỉ trách hắn ta không biết trân trọng cô.” Cao Văn Cường thuận miệng an ủi. Đây cũng là lời thật lòng của hắn. Bỏ mặc người vợ hoàn hảo về mọi mặt như thế, quả thực là phung phí của trời!

“Tôi cũng chỉ là phụ nữ mà thôi, tôi cũng mong sẽ có người quan tâm tôi che chở tôi. Tôi cũng có nhu cầu. Nhưng giờ đây thằng khốn nạn kia đã thẳng thèm quan tâm tới tôi, hơn nữa đã nửa năm không cùng giường với tôi…”

Yến Trâm còn đang kể khổ. Câu nói cuối cùng lọt vào tai Cao Văn Cường rõ ràng là ám chỉ. Nửa năm không cùng giường, nên muốn tìm hắn để làm chuyện ấy.

“Xin lỗi, chắc là tôi uống say rồi. Tôi đi ngủ trước đây.”

Yến Trâm nói xong rồi đứng dậy, định vào phòng ngủ.

Không biết có phải là do cô uống say thật hay không mà Cao Văn Cường thấy sau khi đứng dậy, thân thể cô lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống. Hắn bước lên đỡ lấy vai cô theo phản xạ.

Một luồng hương thơm của cơ thể hòa quyện với mùi của dầu gội xộc vào mũi, giống như là thuốc kích dục vậy, khiến thân thể Cao Văn Cường nhanh chóng nóng lên.

“Xin lỗi. Chân tôi hơi mềm chút, làm phiền anh đỡ tôi đi vào với…”

Yến Trâm hơi ngẩng đầu lên, nhìn Cao Văn Cường bằng ánh mắt quyến rũ triền miên, khuôn mặt đỏ ửng diễm lệ như hoa hồng.

“Ừm…” Cao Văn Cường cảm thấy trái tim mình sắp nhảy lên tới tận cổ họng. Ma xui quỷ khiến gật đầu, rồi đỡ người phụ nữ mềm mại không xương này vào phòng ngủ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK