*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuyết Vũ nói như chưa bao giờ được nói, mọi thứ cô chuẩn bị suốt mười bảy năm trời chính là chờ đến ngày hôm nay tuôn xả. Bất động mười bảy năm, cuối cùng hôm nay cũng có thể xả hận cho ba mẹ và hai đứa em ở trên trời thiêng rồi. Cô liếc ông ta, lên giọng, vừa sắc như dao găm vừa chế giễu:
"Lục Bạch Văn, ông có biết mình đáng thương ở chỗ nào không? Đó là, ông luôn cho rằng mình rất thông minh, liệu sự như thần, không một ai có thể thoát khỏi tay của mình. Nhưng ông lại quên mất, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Từng đường đi nước bước của ông trong mười bảy năm qua, tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Đối với tôi, ông chẳng khác nào tên hề diễn kịch đường phố vậy."
Thật đáng ghê tởm.
"Con khốn. Tao giết mày...!" Lục Bạch Văn gào lên.
Chỉ là, lời uy hiếp nấu không có tí trọng lượng nào. Mà chỉ giống như một con hổ giấy, cực kỳ vô dụng. Tuyết Vũ quắc mắt:
"Giết tôi sao? Dựa vào một kẻ tàn phế đến ăn cũng cần phải có người hầu như ông sao? Lục Bạch Văn, giờ ông mới biết thì đã muộn rồi. Màn kịch này, đã đi đến hồi kết. Nhà họ Lục các người, sài tiền, hưởng thụ của cải của nhà họ Mạc bao nhiêu năm nay như vậy đã quá đủ rồi. Đã đến lúc các người phải trả lại tất cả."
Tuyết Vũ nói xong, xoay người đi về phía cửa. Lúc mở cửa, cô chợt nhớ ra gì đó, quay lại nói:
"Quên nói cho ông điều này. Bản di chúc mà ông điên cuồng tìm kiếm suốt mười bảy năm nay, thật ra nó được ba tôi cất trong phòng ngủ của chị em tôi."
Nói xong, cô mở cửa, dứt khoát mà kiêu ngạo ra ngoài. Y như nữ vương thắng trận khải hoàn. Có điều, lần đầu tiên trong đời cô nói nhiều như vậy, khá là mệt nha.
Lục Bạch Văn nằm bất động trên giường, sốc đến tức ngực, ho sặc sụa.
Lục Nhược Uyên vẫn ngồi thụp ở góc phòng, nhìn theo. Cô ta ý thức được Tuyết Vũ sắp rời khỏi, muốn đi theo tìm "Gia Thụy", nhưng nhớ tới sắc mặt đáng sợ của Tuyết Vũ khi nãy, không có đủ can đảm đi theo nữa, cứ lầm lũi nhìn theo.
Thần Hạo biết cô ra ngoài, kéo bà Lục tránh đi. Bà Lục nào có muốn tránh, nhưng động tác của anh nhanh quá, làm bà không phản ứng kịp, cứ thế bị kéo đi.
Bà không cam lòng, mắt thấy Tuyết Vũ sắp đi xa, bà mở miệng toan gọi, lại bị Thần Hạo dùng tay chặn miệng lại, làm bà tức muốn chết. Cứ thế, trơ mắt nhìn Tuyết Vũ đi xa mà không thể làm gì.
Thần Hạo bị thương nhìn bóng dáng mảnh mai mà lạnh lùng, quật cường ấy đi xa, cõi lòng thắt lại, cảm thấy cô như một người xa lạ, không chút quen biết.
Anh tự hỏi, người đó là vợ anh ư? Cho tới khi Tuyết Vũ vào trong tháng máy, bà Lục mới bực bội giật tay Thần Hạo ra, cau có nhìn anh:
"Con làm cái gì vậy? Sao không để mẹ gọi nó lại hỏi chuyện? Chẳng lẽ con không muốn hỏi nó gì sao?"
Thần Hạo hoàn hồn, hít sâu, trầm giọng đáp: "Hỏi ba là được."
Rồi anh mạnh bạo đi tới, thô bạo đẩy cửa phòng đi vào. Không phải anh không có gì để hỏi, ngược lại anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô ấy chứ. Nhưng mà lúc này, anh không biết phải đối mặt với cô thế nào. Anh sợ phải gặp cô lúc này. Anh cần có thời gian.
Âm thanh mở cửa kéo Lục Bạch Văn từ trong cơn đau trở lại, ông ta giật mình, nhìn hai người, chột dạ.
"Thần Hạo... con... con đến lâu chưa?"
Ông ta vẫn luôn sợ vợ con mình biết được bí mật này. Trong thâm tâm cầu mong cả hai không nghe được gì.
Nhưng sự thật luôn phũ phàng. Lẽ ra, bà Lục sẽ là người chất vấn. Chỉ là, từ hôm đó tới giờ, mặc dù bà Lục ngày ngày kề cận chăm sóc Lục Bạch Văn, nhưng cả hai vẫn chưa làm lành. Nên nhường câu hỏi cho Thần Hạo.
Anh không hề giấu giếm, đáp: "Khá lâu rồi. Vừa đủ để nghe hết cuộc nói chuyện đầy bí mật giữa ba và Tuyết Vũ."
Lục Bạch Văn điếng người, cảm giác như vừa bị người ta sờ vào gáy mình vậy. Ông ta còn chưa biết phải làm sao, Thần Hạo đã gắt gao hỏi lai:
"Con hỏi ba. Những gì Tuyết Vũ nói, có phải là thật không?"
"Ba..." Lục Bạch Văn lúng túng. Đối với ông ta, điều này rất khó thừa nhận.
Ông ta chậm một giây mà Thần Hạo có cảm giác như chờ cả một năm. Anh không còn đủ kiên nhẫn chờ ông ta tình nguyện nói ra nữa, lớn tiếng:
"Ba nói đi, sao ba không nói?" Biết không còn đường chối, Lục Bạch Văn nhắm mắt thừa nhận: "Phải!"
Thần Hạo nghe mà như có cơn bão quét qua người mình, điếng người, tơi tả, tim như muốn ngừng đập. Chút hy vọng mong manh bị bóp nát không còn một mảnh.
Ông ta chỉ kịp nói đúng một từ đấy rồi lại nôn ra máu lần nữa, máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi.
Thần Hạo sững sờ chạy tới, chỉ kịp thốt lên một tiếng "Ba". Lục Bạch Văn đã ngất đi trong vòng tay anh rồi.
Bà Lục kinh hoảng, tận khi Thần Hạo giục, bà mới biết phải đi gọi bác sĩ.
Lục Bạch Văn lần nữa được đưa vào trong phòng cấp cứu. Thần Hạo đành gác chuyện đó sang một bên, lo cho ông già trước.
Cho dù ông ta từng giết người, thì vẫn là người sing ra anh. Anh không thể bỏ mặc không lo.
Ngồi trước phòng chờ, Thần Hạo
như người mất hồn, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì cả. Mọi cảm giác đều như đã chết rồi. Ngoài kia, màn đêm đã buông xuống. U ám như cõi lòng anh vậy. Mờ mịt, tối tăm, không chút ánh sáng.
Bác sĩ bất ngờ trước tình hình chuyển biến xấu quá nhanh của Lục Bạch Văn. Ca cấp cứu kéo dài suốt hai tiếng mới kết thúc.
Điều Thần Hạo nhận được từ thông báo của bác sĩ sau mấy giờ đồng hồ ngồi canh ngoài cửa đầy thấp thỏm lo âu là: Bệnh tình chuyển biến nặng, xuất hiện dấu hiệu xuất huyết dạ dày cấp tính, e là không sống được bao lâu nữa. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần.
Thế giới xung quanh Thần Hạo chính thức sụp đổ hoàn toàn. Tất cả đều trở thành một màu đen, nhấn chìm tất cả.
Người anh yêu phản bội, lừa dối, hại từng người thân của anh người thân tàn kẻ ma dại. Người cha anh luôn tôn trọng lại là kẻ sát nhân, giết hại cả gia đình vợ mình, lại sắp không sống được bao nhiêu lâu nữa.
Anh không hiểu, tại sao lại thành ra như vậy?
Sự thật này, bảo anh làm sao có thể nhìn nhận được đây? Nó quá tàn khốc!
Những gì Tuyết Vũ nói không ngừng vang trong đầu anh, tựa như từng nhát dao đâm không ngừng