*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô vừa nói, vừa lấy điện thoại ra cho bà ta xem.
Bà Lục liếc qua... nghẹn họng. Cả cổ họng như bị Tuyết Vũ tọng cho một tảng đá lớn, vừa tức vừa sợ, không cách nào phản kháng. Cả cơ thể trong chốc lát như bị hút hết năng lượng, xụi lơ.
Tuyết Vũ vẫn chưa nói xong: "Không phải bà và con gái cưng của bà ấp ủ âm mưu chờ Tường Lam tôi xuất hiện thì sẽ mang tôi vào viện tâm thần sao? Bây giờ biết người luôn sống chung với bà bấy lâu chính là người bà cần tìm, cảm giác thế nào hả? Có phải rất cay cú, rất ngứa cổ không?"
Bà Lục kinh hãi, lắp bắp: "Làm sao.. làm sao mày lại biết được chuyện này?"
Lúc ấy, rõ ràng trong phòng chỉ có bà và Nhược Uyên thôi mà.
Tuyết Vũ cười nhạt, giảng thêm một đòn: "Bà còn nhờ chiếc gim cài áo tôi tặng bà vào ngày đầu mới đến không?" Bà Lục đảo mắt, tất nhiên bà nhớ. Chiếc ghim cài áo đó là hàng độc, hiếm, bà thích nó nhất trong tất cả các món trang sức của mình, ngày nào bà chẳng mang. Chỉ có mấy hôm nay ở trong bệnh viện hơi bất tiện nên bà mới tháo ra, để ở nhà thôi.
Nhưng, sao bỗng dưng nó lại nhắc tới chiếc gim cài áo đó?
Bà chợt cảm giác có điều bí ẩn đằng sau, cảnh giác hỏi: "Mày... mày đã giở trò gì với chiếc ghim đó?"
Tuyết Vũ búng tay: "Bà rất thông minh, nói cái đã hiểu. Thật ra, chiếc ghim cài áo của bà lẫn chiếc lắc tay của Lục Nhược Uyên, tôi đều gắn chíp ghi âm trong đó. Nhất cử nhất động của mẹ con bà, tôi đều nằm rõ trong lòng bàn tay" Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Bà Lục ngoài tức sắp hộc máu ra, chẳng còn cảm giác gì hơn. Lí trí không tỉnh táo, giọng điệu không còn sắc bén, chỉ biết mắng lặp đi lặp lại mấy câu cũ: "Mày... mày đúng là con quỷ cái, nham hiểm, thất đức. Mày đang tạo nghiệp đấy con khốn. Rồi ông trời sẽ báo mày sớm thôi. Ông trời sẽ không tha cho mày, tao nguyền rủa mày ra đường sẽ bị xe tông chết không toàn thây….. Việt Duật nghe mà ứa gan, tính xông lên bóp cổ bà ta. Tuyết Vũ ngăn lại bằng ánh mắt, anh đành nhịn xuống. Cô bóp mạnh cằm bà ta, gằn giọng:
"Trước khi nguyền rủa tôi, bà nên lo cho mình trước đi."
Bà Lục thấp thỏm lo sợ: "Mày... mày định làm gì tao?"
"Không phải bà rất thích trò bắt người khác vào viện tâm thần sao. Bây giờ tôi sẽ cho bà vào đấy sống trải nghiệm."
Tuyết Vũ thu lại ánh mắt giết người, đẩy mạnh bà ta ra, sức lực vừa đủ nên không có cú ngã ra sàn nào. Cô lạnh lùng nói với người của mình: "Lục phu nhân không được khỏe, mau đưa bà ấy "về nhà" nghỉ ngơi." Tất nhiên, "nhà" ở đây là... Viện tâm thần!
Hai vệ sĩ chỉ chờ có thể, đi lên bắt lấy bà Lục. Bà ta đủ thông minh để hiểu "nhà" ở đây là gì, hốt hoảng, vừa lạ vừa phản kháng:
"Tôi không đi. Thả tôi ra. Tôi nói các người thả tôi ra. Trần Tuyết Vũ, trong mắt cô còn có pháp luật không hả? Ban ngày ban mặt mà dám bắt tôi. Tao sẽ kiện mày tội cưỡng chế người khác. Trần Tuyết Vũ, con khốn, đồ rắn độc, mau thả tao ra... tao không đi.... thả tạo ra..."
Mặc kệ bà gào muốn rách họng, bà phản kháng sắp rụng rời xương già, vệ sĩ vẫn lôi ra xe.
Có nằm mơ, bà cũng không ngờ có ngày mình lại bị đứa gọi là "con dâu" đè đầu cưỡi cổ như vậy. Nhưng điều bà có mơ cũng không muốn thấy chính là, mình thế mà lại bị tống vào Viện tâm thần.
Bà Lục đi rồi, đại sảnh được trả lại bầu không khí yên tĩnh vốn có.
Tuyết Vũ cũng vội vàng đưa Việt Duật đến bệnh viện. Khi nãy vệ sĩ đã cầm máu cho anh, tạm thời máu đã ngừng chảy. Cộng thêm vết thương ở tay, không đáng ngại lắm. Tuyết Vũ cũng an tâm phần nào.
Thật ra, khi nãy cô chỉ dọa bà Diệu (bà Lục) mà thôi. Ngay từ đầu, cô không hề có ý định đem tội trạng của Lục Bạch Văn ra trước ánh sáng.
Thứ nhất, dù cho có chứng cứ Lục Bạch Văn thừa nhận mình từng giết người. Có Lục Cảnh Hàng làm nhân chứng, thì những chứng cứ năm xưa đã bị ông ta tiêu hủy hết rồi, chẳng còn bất cứ thứ gì nữa. Muốn lật lại vụ án, tìm chứng là rất khó khăn, cơ hội gần như bằng không. Không cẩn thận còn bị ông ta kiện ngược lại tội vu khống.
Thứ hai, nếu có thể kết án ông ta. Thì cùng lắm là tử hình, cái giá này so với những gì ông ta gây ra với cha mẹ cô là quá nhẹ nhàng. Điều cô muốn chính là khiến ông ta sống không bằng chết, bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần.
Lúc Tuyết Vũ và Việt Duật vừa ra khỏi cửa công ty, đã thấy Khắc Dương chạy xe tới. Anh xuống xe, nhìn qua hai người một lượt, nhíu mày:
"Tuyết Vũ, có chuyện gì vậy?" Đã xảy ra chuyện gì mà cả một võ sĩ giỏi như Việt Duật bị thương được?
"Bà Diệu bắn em, Việt Duật ra đỡ nên bị thương" Tuyết Vũ nói sơ qua: "Không nói nữa, đưa Việt Duật đi bệnh viện đã." Khắc Dương rùng mình, rồi mau chóng gật đầu: "Vậy lên xe anh đi."
Hai người mau chóng đưa Việt Duật lên xe. Nhìn cô cậu chủ nhà mình chỉ vì vết thương nhỏ xíu mà căng thẳng lên, Việt Duật dở khóc dở cười.
Anh nói: "Cô chủ, tôi thật sự không sao. Hai người không cần phải khẩn trương như vậy." Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Nói xong lập tức nhận được một cái liếc từ Tuyết Vũ: "Chờ đến khi anh có sao. Vậy chắc lúc đó thứ tôi mua cho anh là nải chuối xanh với cỗ quan tài chứ không phải là thuốc trị thương nữa."
Việt Duật chỉ còn biết gãi đầu, bộ dạng như trẻ nhỏ này có chút không hợp với dáng người cao lớn, trưởng thành của anh.
Cô chủ nhiều lúc toàn khẩu xà tâm phật thế đấy.
Không nghe anh chàng cận vệ của mình nói gì. Tuyết Vũ quay sang hỏi Khắc Dương:
"Sao anh lại đến đây?"
Khắc Dương làm tài xế, vừa nhìn đường vừa đáp: "Anh lo cho em, nên tới đón. Quả nhiên là có chuyện thật." Anh thật sự không dám tưởng tượng ra, nếu viên đạn kia mà bắn trúng người cô thì sẽ như thế nào. Chỉ cần nghĩ tới thôi, anh đã thấy không chịu nổi rồi.
Tuyết Vũ chột dạ, mặc dù anh chẳng nhìn mình lấy một cái. Nhưng, tính anh cô hiểu. Cái kiểu không nhìn nhưng giọng nói cứ trầm trầm như mặt hồ tĩnh lặng còn đáng sợ hơn khi anh cau mày lại.
Cô yếu ớt đáp: "Đây chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Anh không thể trách em bất cẩn được."
Khắc Dương muốn giận lắm, mà nhớ tới việc có người đỡ thay còn khiến cô khó chịu hơn là mình bị thương, nên thôi. Anh không nói gì nữa, im lặng lái xe.
Tuyết Vũ biết anh giận rồi. Không chỉ anh, mà chính cô cũng thấy giận bản thân mình ghê gớm. Thân là người học võ, tập trong lò luyện suốt chục năm