• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Sữa Canxi




Không có vật cản, đầu của Thời Cấm ngay lập tức đụng trúng cửa sổ thủy tinh tạo ra một tiếng “Cốp“ thật to.

Kỷ Hoài khẽ mở miệng vừa định duỗi tay xoa xoa cho cô nhưng thấy cô sắp mở mắt ra anh lại theo bản năng thu tay về đặt trên đầu gối của mình, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

“A… Đau…’’ Thời Cấm bị cơn đau làm tỉnh giấc.

“Xuống xe thôi.’’

Ngay khi cả người cô vẫn còn ở trong trạng thái hỗn độn thì lại nghe được giọng nói lạnh tanh của Kỷ Hoài vang lên ở bên cạnh.

Nếu như lúc ấy cô có thể tỉnh táo một chút nói không chừng còn có thể phát hiện trong lời nói kia của anh còn phảng phất mang theo chút hốt hoảng và bối rối.

Thời Cấm đưa tay xoa đầu, đi theo Kỷ Hoài xuống xe.

Sau khi xuống xe, cô vẫn còn cảm thấy đầu mình tê dại.

Lúc này Kỷ Hoài căn bản không dám cúi đầu nhìn cô, tầm mắt luôn nhìn về một nơi xa xăm vô định, dù sao độ cao so với mực nước biển của họ không nằm trong một cấp độ, thế giới trong mắt một người cao 1m85 như anh hoàn toàn khác so với một người cao 1m58 như cô.

“Đầu em đau quá, hình như vừa rồi đã đụng phải cái gì đó.’’ Thời Cấm nhỏ giọng lầm bầm.

“Ừ, lúc nãy em còn ngủ đã đụng phải cửa sổ.’’ Kỷ Hoài khẽ lãng tránh nhưng mặt vẫn không đổi sắc trả lời cô như thường ngày.

“Biết ngay mà, đau chết mất…’’

“Khụ, khụ…’’ Kỷ Hoài mất tự nhiên hắng giọng một cái.

“Ông ông ông ông…’’ Điện thoại trong túi quần đột nhiên rung lên.

Thời Cấm móc điện thoại ra, nhìn đến cái tên đang hiển thị trên màn hình.

Người gọi điện tới là cô Cố.

“Xong rồi, xong rồi.’’ Chân tay cô bỗng trở nên luống cuống.

Sau một hồi đấu tranh gay gắt, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm nhấn nút trả lời, điện thoại vừa được kết nối đã nghe được tiếng gầm gừ của Cố Uyển ở đầu giây bên kia.

“Thời Cấm, bây giờ là mấy giờ rồi mà em còn chưa chịu đến lớp?’’

“Cô Cố, cô đừng nóng giận, em đang trên đường đến đây, nhưng… Kẹt xe…Kẹt xe, em sắp tới rồi…’’

Thời Cấm rõ ràng cảm nhận được ngay khi cô nói với người ở trong điện thoại rằng mình bị kẹt xe, Kỷ Hoài thực sự đã liếc cô một cái.

“Tôi nói cho em biết, cho em thêm nữa giờ, nữa giờ sau em còn chưa có mặt để xem tôi có xé bẹn của em hay không?’’

“Tút tút..’’ Đầu dây bên kia đã cúp máy.

Xé bẹn?

Thời Cấm theo bản năng kẹp chặt đôi chân nho nhỏ của mình, bẹn của cô khó khăn lắm mới tốt hơn một chút.

“Aaa… Mình chết chắc rồi.’’ Thời Cấm đau khổ nhảy cẫng lên.

“Chuyện này… Kỷ Hoài, em… Lớp học của em muộn rồi… Chúng ta ngày mai gặp…’’ Vừa nói, cô vừa chạy về bến xe buýt đối diện nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn lại vẫy tay chào tạm biệt anh.

Tại sao cô có thể quên mất lớp học múa tối hôm nay chứ, lần này thì xong đời thật rồi, chắc chắn tối hôm nay cái bẹn của mình không thể được cứu rồi.

Kỷ Hoài đứng yên một chỗ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn càng lúc càng xa kia cho đến khi cô lên một chiếc xe buýt ở phía đối diện, anh mới thu hồi tầm mắt của mình.

Kỷ Hoài, cô vừa rồi đã gọi anh là Kỷ Hoài ?

Kỷ Hoài cảm thấy mình bị điên thật rồi.

Từ nhỏ đến lớn, người thích anh không ít nhưng anh chưa thực sự thích lại một ai, tất cả thời gian của anh đều dành cho việc học tập, luyện tập dương cầm hoặc chơi game cùng với Lương Hòa.

Nhưng không hiểu tại sao dạo gần đây anh thường xuyên không tự chủ được mà nhớ tới hình ảnh của Thời Cấm, nhớ hàng lông mày cong cong mỗi khi cô nở nụ cười, môi đỏ răng trắng và đặc biệt là hai chiếc răng nanh luôn hấp dẫn ánh nhìn kia.

Nhưng…

Kỷ Hoài bỗng nhiên mím chặt đôi môi, hai tay đút trong túi quần đi về phía tiểu khu cách đó không xa.

Vừa mới mở cửa bước vào đã nhìn thấy Kỷ Lẫm ngồi ở trên ghế sô fa xem tạp chí.

  

"Bố."

  

“Về rồi sao?’’ Kỷ Lẫm ngẩng đầu lên khỏi tờ báo nhìn anh.

“Vâng ạ.’’

Trương Nhàn Ninh đang ở trong phòng bếp nghe thấy âm thanh ngoài này thì ngó đầu ra.

“Cơm xong ngay đây, hai bố con nhanh chóng rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.’’

“Được.’’ Hai bố con đồng thanh nói.

Kỷ Hoài bỏ cặp sách vào trong phòng ngủ, sau khi ra ngoài thì đã thấy thức ăn được bày sẵn lên bàn.

“Kỷ Hoài, con bưng các món ăn lạnh ở trong tủ lạnh ra đi.’’ Trương Nhàn Ninh nói với Kỷ Hoài.

“Vâng.’’

Kỷ Hoài đi vào trong bếp, mở cửa tủ lạnh rồi bưng món ăn lạnh ở trong đó ra, nhưng lại vô tình nhìn thấy hộp sữa canxi AD mà anh đã bỏ vào hôm qua đã biến mất.

“Mẹ, hộp sữa con để ở trong tủ lạnh đâu rồi ạ?’’ Anh hỏi.

Trương Nhàn Nình nhìn về phía anh, hiển nhiên không biết con trai mình đang nói đến hộp sữa nào.

“Ý con là hộp sữa canxi đúng không?’’ Kỷ Lẫm đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Kỷ Hoài gật đầu với ông, “Vâng.’’

“Bố uống rồi.’’

Kỷ Hoài, “……’’

Trương Nhàn Ninh không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nhìn ông một cái.

Kỷ Lẫm hơi bối rối, chẳng qua chỉ uống một hộp sữa thôi mà, ánh mắt của hai mẹ con nhà này nhìn ông như vậy là có ý gì?

“Hay là ăn cơm xong bố dẫn con đi siêu thị mua.’’

Kỷ Hoài đặt thức ăn trong tay lên bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, lắc đầu: “Không sao ạ, không cần đâu.’’

“Thật không cần sao?’’ Kỷ Lẫm nhíu mày.

“Vâng, không cần.’’

Dù sao anh cũng không thích uống.

*

Lương Hòa và Thời Cấm thêm nhau vào trong danh sách bạn bè trên QQ, mục đích của Lương Hòa là muốn Thời Cấm mang anh đi chơi game, còn Thời Cấm lại muốn biết tất cả những hành động và sở thích của Kỷ Hoài từ trong miệng của Lương Hòa.

Trong tiết tiếng Anh, Lương Hòa đặt điện thoại di động trong dưới hộp bàn, lặng lẽ nhắn tin cho Thời Cấm.

“Bàn xong rồi, tối hôm nay có một nhóm đấy, em đừng quên nhé.’’

“Được, được, được, chắc chắn sẽ không quên, tối nay chờ em về sẽ tìm anh.’’

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Thời Cấm, tâm trạng Lương Hòa rất tốt, thậm chí bây giờ anh cảm thấy tiết tiếng Anh đáng ghét này cũng trở nên vô cùng thú vị.

Kỷ Hoài đặt hai tay bên bàn.

Ngay từ khi mới bắt đầu tiết học Lương Hòa vẫn một mực ôm điện thoại trong tay chơi QQ, nhìn vẻ mặt này hớn hở kia không cần nhìn cũng đoán được người nhắn tin với cậu ta từ lúc nãy là ai.

Anh chăm chú nhìn cuốn sách chi chít những từ tiếng Anh trước mặt để quên đi phiền muộn trong lòng.

“Đúng rồi Lương Hòa, Kỷ Hoài thích ăn gì?’’

“Cậu ta ư, không thích ăn cái gì đặc biệt cả, chỉ cần thanh đạm một chút để phù hợp với cái dạ dày là được.’’

“Thanh đạm sao, không phải anh ấy thích ăn kẹo cay à?’’

“Kẹo cay?’’

“Anh ấy không phải thích ăn Vệ Long sao?’’

“Không, cậu ta chưa bao giờ đụng…’’

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, vẻ mặt của hai người ở hai phòng học khác nhau đều đồng thời thay đổi.

Một lúc lâu sau, Thời Cấm mới gửi đến một tin nhắn.

“Chỗ ngồi của anh là ở bên phải hay bên trái?’’

Lương Hòa cúi đầu nhìn chỗ ngồi của mình và của Kỷ Hoài một lượt.

Những ngón tay run rẫy đánh hai chữ cùng với một một chuỗi dấu chấm lửng.

“Bên phải….’’

Sau khi tin nhắn được gửi đi thành công, cho dù cách điện thoại hai người dường như đều cảm nhận được một sự lúng túng đang vô hình lên men.

“Vậy những gói kẹo cay và hộp sữa canxi AD của em…’’

“Đều bị anh ăn…’’

“………”

Thời Cấm không gửi cho anh bất kỳ tin nhắn phản hồi nào nữa, trong lòng Lương Hòa lúc này cũng hơi lo lắng.

Chuyện này không thể hoàn toàn trách anh được, cô nhét đồ ăn vào trong hộc bàn của anh, sao anh có thể biết tất cả đều là đưa cho Kỷ Hoài cơ chứ?

Lương Hòa liếc nhìn Kỷ Hoài ở bên cạnh mình, cậu ta đang chăm chú nhìm quyển sách tiếng Anh trước mặt.

Anh đưa tay vào trong hộc bàn tìm kiếm một vòng, cuối cùng ở trong góc bàn tìm thấy tờ ghi chú có ghi ba chữ “Thật xin lỗi’’ mà trước kia Thời Cấm đã để lại.

Chẳng trách lúc ấy anh không thể nghĩ ra được, hóa ra là cô viết cho Kỷ Hoài.

Shit, màn tự vả vào mặt này thật sự quá lớn rồi.

Lương Hòa lặng lẽ nhét tờ giấy ghi chú này vào trong hộc bàn của Kỷ Hoài, cái này là do Thời Cấm viết cho cậu ta, dù sao tất cả những thức ăn đều đã vào trong bụng anh rồi, chỉ còn lại tờ giấy này thôi, vậy bây giờ anh trả lại nó cho cậu ta cũng là hợp tình hợp lý mà. (Đọc full đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)

*

Lúc này Thời Cấm cảm thấy cuộc sống của mình không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.

“Sao vậy, không phải vừa rồi còn rất vui vẻ sao? Chẳng lẽ Lương Hòa đã đổi ý?’’

Thời Cấm lắc đầu.

“Không phải đổi ý, vậy là chuyện gì?’’

  

Thời Cấm đưa điện thoại di động của mình cho Lâm Tịch, Lâm Tịch khó hiểu nhận lấy.

Cô mở lịch sử trò chuyện của Thời Cấm và Lương Hòa ra.

“Mẹ kiếp.’’ Cô nhỏ giọng mắng một tiếng.

Cô cảm thấy mình tựa như bị đánh ti tỉ ( 1000 tỉ) cái tát vào mặt.

Lâm Tịch trả điện thoại lại cho Thời Cấm, “Nói cách khác, cậu mua nhiều Vệ Long và hộp sữa canxi AD như vậy đều cho Lương Hòa ăn?’’

Thời Cấm lắc đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lâm Tịch, vẻ mặt đầy bi thương.

“Những thứ kia không phải là Vệ Long và sữa không thôi đâu, đó là tiền đấy.’’

Lâm Tịch cảm thấy hơi buồn cười nhưng thấy Thời Cấm nghiêm túc bi thương như vậy, những lời nói sắp thoát ra miệng không thể không nghẹn lại, cô đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của cô ấy.

“Ngoan, không sao đâu, tiền tài chỉ là vật ngoài thân.’’

Thời Cấm, “……”

“Cậu nói xem Kỷ Hoài sẽ không hiểu lầm người tớ thích là Lương Hòa chứ?’’

Đây mới là chuyện Thời Cấm lo lắng nhất.

Lâm Tịch chống cằm, “Chắc chắn sẽ không, Kỷ Hoài làm sao có thể biết những thứ kia là cậu đưa chứ?’’

Nghe Lâm Tịch nói như vậy, trái tim đang treo lơ lửng của Thời Cấm lúc này mới hạ xuống.

“Nói cũng phải.’’

“Đồ ngốc.’’ Lâm Tịch cười mắng.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK