“Em có biết khi em còn ngủ, bác sĩ đã nói với anh chuyện gì không?’’
“Nói chuyện gì?’’ Thời Cấm nghi ngờ nhìn anh.
“Nói em bị cảm là vì mặc quá ít.’’
Thời Cấm: “………..”
“Khụ… Khụ… Không thể nào.’’ Thời Cấm yếu ớt cười một tiếng.
Các bác sĩ hiện tại đã đạt đến trình độ cao siêu như vậy ư, ngay cả chuyện này cũng biết, không phải anh đang lừa cô đấy chứ?
Nhưng mà coi như anh đang lừa cô đi chẳng nữa, cô cũng không đủ can đảm để tranh cãi với anh theo kiểu cây ngay không sợ chết đứng, bởi vì chuyện cô mặc ít quần áo dẫn đến bị cảm là sự thật.
Kỷ Hoài nhìn thấy cả người cô sắp vùi đầu vào trong đầu gối, khóe miệng thản nhiên nhếch lên.
Anh chỉ đang lừa cô mà thôi, nhưng cô đã nhanh chóng lộ nguyên hình nhu vậy.
“Tại sao không nói gì?’’ Anh hỏi.
“Chuyện… Chuyện này…’’ Thời Cấm không dám nhìn anh.
“Hử?’’ Giọng điệu của anh mơ hồ mang theo cảm giác áp bức.
Thiếu chút nữa Thời Cấm đã bị sự áp bức mạnh mẽ này đè ép đến không thể thở được, ngay khi cô đang chuẩn bị giơ tay đầu hàng thì Kỷ Hoài đột nhiên dừng xe bên lề đường.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
“Bị giày vò lâu như vậy, em không cảm thấy đói bụng sao?’’ Kỷ Hoài bất đắc dĩ nói.
Anh chẳng hề báo trước mà bất thình lình cúi người xuống, Thời Cấm nhất thời vô thức nhắm mắt lại.
Kỷ Hoài nhìn hai mắt nhắm nghiền của cô, cảm thấy hơi buồn cười, trong đầu người này cả ngày đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Tách.’’
Cảm giác xâm lược bỗng nhiên biến mất.
Thời Cấm mở mắt ra, cúi đầu nhìn xuống người mình, giây thắt an toàn đã được mở ra, mà người nào đó đang ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, gò má cô ngay lập tức hoàn toàn nhiễm đỏ.
Quá mất mặt!
Thật sự quá mất mặt!!
Thời Cấm xấu hổ đẩy cửa xe ra ngoài, Kỷ Hoài theo sát phía sau, nhìn cô tức giận phớt lờ anh ở sau lưng, bèn nhanh chóng đuổi theo rồi chầm chặt bàn tay nhỏ bé hơi lạnh.
Thời Cấm muốn rút tay ra, nhưng Kỷ Hoài sao có thể để cô thoát ra một cách dễ dàng như vậy, anh hơi dùng sức, dứt khoát nhét tay cô vào trong túi áo của mình.
“Tức giận sao?’’ Anh nhìn cô và hỏi.
Thời Cấm trợn mắt trừng anh một cái, “Không.’’
Kỷ Hoài đưa một tay khác chọc chọc vào gò má của cô, “Không tức giận sao? Thế gò má phồng lên như cái trống này để làm gì vậy.’’
“Anh thật phiền phức.’’
“Ồ, phiền anh vừa rồi không hôn em sao?’’
“Anh im miệng lại.’’ Thời Cấm thẹn quá hóa giận, muốn đưa tay bịt miệng anh lại, nhưng người này quá cao, cô gần như không thể bịt được.
Ngay khi cô đang nhún người lên thì Kỷ Hoài chợt nắm chặt lấy cổ tay cô, anh khẽ khom người xuống, nhắm ngay môi cô , hung hăng hôn một cái.
Trong nháy mắt, gò má Thời Cấm càng đỏ bừng hơn.
“Anh đang làm cái gì vậy, có người đấy…’’
Mặc dù bây giờ đã là rạng sáng, nhưng không có nghĩa là không có ai trên đường, ở nơi công cộng…
Kỷ Hoài vô cùng yêu thích dáng vẻ của Thời Cấm lúc này, dễ thương đến mức anh chỉ muốn cất giữ cô thành của riêng, sau này chỉ có thể cho một mình anh nhìn ngắm mà thôi.
Kỷ Hoài khẽ dùng sức, Thời Cấm không hề phòng bị bị anh kéo vào trong vòng tay của mình, anh kéo giây khóa áo khoác xuống, quật chặt lấy người con gái trước mặt.
“Có người gì sao chứ, anh hôn vợ anh cũng là phạm pháp sao?’’
Gò má Thời Cấm bị buộc phải dán trên ngực anh, cô lắng nghe nhịp tim mãnh lẽ đang đập trong lồng ngực ấm áp kia.
“Ai nói em là vợ anh?’’
"Sờ cũng sờ, hôn cũng đã hôn, cái gì nên làm cũng đã làm, em nói còn không phải vợ anh sao?’’ Kỷ Hoài cười nói.
Nghe được tiếng cười chọc ghẹo vang lên trên đỉnh đầu, cô đưa tay đập một cái vào lưng anh.
"Cái người lưu manh này, mau im miệng.’’
Kỷ Hoài cưng nhiều vuốt ve mái tóc cô, "Vậy cái người lưu manh này mang em đi ăn cái gì đó được không?’’
Thời Cấm sợ bụng mình, lúc nãy cô dường như đã nôn tất cả mọi thứ có trong dạ dày ra ngoài mất rồi, bây giờ quả thật rất đói bụng.
Cô gật đầu vâng một tiếng.
Dọc theo đường đi, hai người nhìn thấy một quán cháo mở cửa 24h.
Kỷ Hoài giúp cô mở cửa, bọn họ trước sau đi vào, bởi vì điều hòa không khí đã được bật sẵn, cho nên vừa vào trong quán, hơi ấm đã lập tức đập vào mặt.
Hai người vừa mới ngồi xuống, người phục vụ trong quán đã đi tới.
“Xin hỏi hai vị muốn ăn gì?’’ Người phục vụ lịch sự hỏi.
Kỷ Hoài nhàn nhạt nói, “Hai suất cháo đậu đỏ.’’
“Vâng, hai vị chờ một chút.’’
Sau khi người phục vụ rời đi, Thời Cấm nằm bò lên bàn, nói với Kỷ Hoài: “Anh không cần phải ăn cháo đậu đỏ như em đâu, anh cứ gọi thứ anh muốn ăn là được rồi, em có ăn của anh…’’
Kỷ Hoài liếc cô một cái, ánh mắt hơi quái dị.
Bị anh nhìn như vậy, Thời Cấm không thể nói bất cứ điều gì nữa.
Trước kia mỗi lần cô đổ bệnh, Kỷ Hoài đều phải ăn những thứ giống như cô, nhưng vì đang bị ốm, Thời Cấm cần kiêng kỵ, còn anh thì không cần.
Tuy nhiên nếu như anh ăn món khác, cô lại không thể nào nhịn được, và kết quả làm bệnh tĩnh kéo dài không thấy chuyển biến tốt hơn.
Lúc đầu, Thời Cấm còn nói với anh rằng không sao đâu, anh ăn của anh, em ăn của em.
Tuy nhiên, cuối cùng, cô vẫn sẽ ăn sạch sẻ các thứ trong bát của anh.
Cho nên về sau, Kỷ Hoài rốt cuộc cũng đã biết cô căn bản không thể nhịn được, vì vậy dứt khoát ăn những thứ giống hệt như cô.
Kỷ Hoài thấy cô vùi đầu không nói nữa, cũng biết cô đã nhớ ra rồi.
“Khi bị rối loạn tiêu hóa tốt nhất nên ăn nhiều cháo đậu đỏ.’’
“Vâng.’’
Kỷ Hoài không nói gì thêm, cầm lấy bình nước trên bàn, rót cho cô một cốc nước ấm.
“Uống nước đi.’’
“Vâng.’’
Thời Cấm ôm lấy cốc nước uống mấy hớp, ngay lập tức cảm thấy bụng dạ ấm lên không ít, vô cùng thoải mái.
Một lát sau, người phục vụ đã mang hai chén cháo đậu đỏ tới.
Thời Cấm chăm chú nhìn bát cháo, bỗng nhiên không có khẩu vị, cô không muốn ăn cháo, cô muốn ăn thịt, nhưng có Kỷ Hoài ở đây, cô cũng chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi.
“Mau ăn đi.’’ Kỷ Hoài giúp cô tán cháo để giảm bớt độ nóng mộ chút rồi mới đẩy sang cho cô.
Thời Cấm cầm muốn lên, ăn một vài miếng nho nhỏ và ngạc nhiên phát hiện hương vị của món cháo này không tệ như tưởng tượng, hạt đậu đỏ được hầm vô cùng mềm dẻo, ngọt ngào.
Sau khi ăn no, hai người ra ngoài thì cảm thấy bên ngoài cũng không phải là quá lạnh, có lẽ là do bát cháo nóng đã làm cho cả người trở nên ấm áp.
*
Vừa về đến nhà, Thời Cấm nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, rồi nhìn đến cái túi mà Kỷ Hoài đang xách trong tay.
“Em đi ngủ dây.’’
Vừa dứt lời, cũng không thèm chờ Kỷ Hoài nói gì, vội vàng chạy về phía phòng ngủ.
Kỷ Hoài nhìn bóng lưng chạy trốn của cô, lại nhìn túi thuốc mình đang cầm trong tay, khóe miệng vô thức nở nụ cười cưng chiều.
Anh xe bao thuốc rồi bỏ vào trong một chiếc cốc thủy tinh, sau đó đổ nước ấm vào, lắc nhẹ mấy cái, chẳng mấy chốc, viên thuốc trong cốc đã hòa tan gần hết, anh bưng cốc đi về phía phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng ngủ, Kỷ Hoài đã nhìn thấy cả người Thời Cấm đều rúc vào trong chăn, quấn mình chặt chẽ kín mít, ngay cả một sợi tóc cũng không để lộ ra ngoài.
Anh đi tới bên mép giường ngồi xuống, “Ngồi dậy uống thuốc nào.’’
Thời Cấm ở trong chăn vẫn không hề nhúc nhích.
“Đừng giả vờ nữa, cho dù em ngủ thật, anh cũng có thể khiến em ngồi dậy uống thuốc đấy.’’ Kỷ Hoài nhàn nhạt nói.
“Nếu như em còn không dậy, chính tỏ em đang muốn anh giúp sao?’’ Giọng điệu mang theo sự uy hiếp.
Cuối cùng Thời Cấm không thể giả vờ được nữa, không thể làm gì khác hơn là rề rà chui ra khỏi chăn, nhìn vào thứ chất lỏng đen thùi lùi trong tay Kỷ Hoài, vô thức nuốt nước miếng một cái, không cần uống, cô đã có thể ngửi được mùi vị khó ngửi của nó, cô nhìn chằm chằm cốc thuốc, nhíu chặt chân mày.
Kỷ Hoài đưa cốc thuốc tới bên miệng cô, Thời Cấm theo bản năng ngoảnh mặt đi nơi khác.
“Không uống được không?’’
Kỷ Hoài không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
“Cái này rất khó uống ấy.’’
“Hay là để ngày mai em uống được không?’’
“Bây giờ em rất buồn…’’ Trong nháy mắt, những lời của Thời Cấm bị nghẹn lại trong cổ họng.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài lấy lại chiếc cốc đã đặt đến bên miệng cô, nhấp một ngụm lớn, sau đó áp người về phía cô, Thời Cấm hiểu rõ ý đồ của anh, vội vàng rụt người về phía sau, nhưng chỉ vừa lui một chút đã bị một tay Kỷ Hoài giữ chặt phía sau ót.
Đôi môi bị anh che lại, sau đó lại bị một bàn tay ép buộc phải khẽ hé mở, nước thuốc đắng nghét cứ thể bị anh đổ vào, anh chặn môi cô lại buộc cô phải nuốt hết.
“Ừng ực, ừng ực…’’
Cô thậm chí còn có thể nghe được âm thanh nuốt vào của mình.
Kỷ Hoài chuyển hết toàn bộ thuốc trong miệng mình cho Thời Cấm rồi mới rời khỏi môi cô.
“Khụ, khụ, khụ…’’ Thời Cấm xoa xoa ngực, dùng sức ho khan mấy cái.
"Em còn muốn anh cùng cách này đút thuốc cho em nữa không?’’ Kỷ Hoài nhìn khóe miệng cô còn vương lại mấy giọt nước, nhẹ nhàng lau đi, nhàn nhạt nói.
Thời Cấm thẹn quá hóa giận trợn mắt trừng anh một cái, hung hăng nói.
“Không cần.’’
Kỷ hoài mỉm cười đưa cốc thuốc ở trên tủ đầu giường cho cô, Thời Cấm cầm lấy, do dự mấy giây, rốt cuộc vẫn nhắm mắt uống một hơi.
Vị đắng ngay lập tức lan tỏa trong miệng.
“Có thể… Ưm…’’
Lời còn chưa nói hết, trong miệng đã được anh nhét một thứ gì đó ngọt ngào.
Cô dùng đầu lưỡi chạm vào nó, có mùi thơm của sữa.
Đại bạch thỏ*?
(* Tên một loại kẹo ở Trung Quốc.)
“Ngọt không?’’ Kỷ Hoài hỏi.
“Anh đang xem em là một đứa trẻ sao?’’ Thời Cấm bất mãn trợn mắt nhìn anh.
“Chẳng lẽ không đúng sao?’’
Thời Cấm nhìn thấy ý cười nồng đậm trong ánh mắt của Kỷ Hoài, nhất thời chẳng còn gì để nói, bực bội nhét cốc vào trong ngực anh.
“Em đi ngủ.’’
Cô nằm xuống, lấy chăm trùm kín đầu mình lại.
Kỷ Hoài mỉm cười, ánh mắt cưng chiều, anh vươn tay vỗ vào vai cô.
“Ăn kẹo trong miệng xong hẵng ngủ.’’
“Em muốn vừa ăn vừa ngủ’’
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com