Mục lục
Cô dâu thế thân hoa phù dung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 170: Cuộc gọi năm đó




Thế nhưng tình trạng sống chung ầm ĩ này của Mạc Tử Thâm và Từ Ngưng Viên vẫn cứ kéo dài đến tháng thứ ba. Hai người đàn ông cực kỳ ăn ý, dù sau lưng Phù Dung họ đánh nhau túi bụi thế nào nhưng khi có mặt Phù Dung thì tuyệt đối không động tay chân. Phù Dung muốn có cái cớ để đuổi hai người đi cũng không đuổi được.



Tuy nhiên tình trạng đấu đá của hai người đàn ông đã chuyển từ việc đánh nhau, cãi nhau sang việc dùng tiền đè chết người kia. Bọn họ chi tiền ra để mua đồ cho Phù Dung và Niệm Thâm.



Từ Ngưng Viên nấu ăn rất ngon, Mạc Tử Thâm ăn mấy tháng cũng trở nên béo tốt. Tay nghề nấu ăn của Từ Ngưng Viên đã không còn ai có thể chê được rồi. Anh thường nấu những món bánh kẹo xinh xắn để dụ dỗ Niệm Thâm. Mạc Tử Thâm không biết nấu, thế nhưng anh ta có tiền. Từ Ngưng Viên nấu một món, Mạc Tử Thâm cũng không chịu thua mà dùng tiền mua một món từ nhà hàng cao cấp đến. Hơn nữa anh ta còn đặt hàng từ bác đầu bếp chuẩn quốc tế, chỉ thể tranh giành Niệm Thâm với Từ Ngưng Viên.



Từ Ngưng Viên lại mua cho Niệm Thâm cả núi đồ chơi đắt đỏ để lấy lòng cô bé. Anh mua cho Phù Dung mỹ phẩm cao cấp, quần áo hàng hiệu. Từ Ngưng Viên thật sự không tiếc một thứ gì muốn bù đắp cho hai mẹ con cô, muốn đem đến cho hai người thứ tốt đẹp nhất.



“Phù Dung, em thấy thích cái nào để anh mua cho em?”



Từ Ngưng Viên đưa cho Phù Dung những mẫu thiết kế đặt trước của một sưu tập đá quý.



Phù Dung nhìn vào những thứ mắc mỏ trước mặt rồi lại nhìn đến Từ Ngưng Viên đứng bên cạnh. Dạo gần đây cô biết Từ Ngưng Viên đã tiêu tiền rất khủng, ánh mắt chợt lóe lên.



“Từ Ngưng Viên”, Phù Dung lên tiếng gọi anh.



“Hả?”, Từ Ngưng Viên nhìn cô đầy mong đợi.



“Anh lấy tiền đâu ra mà xài phung phí như vậy?”



Phù Dung cảm thấy khó hiểu. Chẳng phải TG Fintech phá sản rồi sao? Dù cho Từ Ngưng Viên có tiền tiết kiệm từ trước hay là tiền của bà Nghiêm cho anh thì cũng không đủ để anh tiêu xài một cách hoang phí như vậy được. Nếu Từ Ngưng Viên còn là Từ tổng lúc trước thì Phù Dung sẽ không hỏi câu này. Thế nhưng Từ Ngưng Viên hiện tại gần nhưng không đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà chạy theo cô. Công ty TG Fintech cũng không còn. Vậy Từ Ngưng Viên lấy tiền ở đâu ra chứ?



“Hả? À, chuyện này…”



Từ Ngưng Viên đảo tròng mắt, suy nghĩ xem nên nói với Phù Dung thế nào cho phải. Anh cảm thấy có chút chột dạ.



“Nói thật.”



Phù Dung nhăn mặt, nhìn Từ Ngưng Viên gằn giọng mà nói. Cô không muốn bị lừa dối. Nếu Từ Ngưng Viên dám kiếm cớ nói đại với cô, Phù Dung nhất định sẽ không tha thứ cho anh ta.



“Được rồi. Anh nói thật.”



Từ Ngưng Viên thở dài một hơi, nâng mắt nhìn về phía Phù Dung. Sau đó anh đưa tay ra, chầm chậm mà nắm lấy tay của Phù Dung. Cô hơi rụt lại, nhưng lại bị Từ Ngưng Viên siết chặt, không buông ra.



“Phù Dung, em biết anh từ rất đam mê với máy móc và phần mềm đúng không? Việc kinh doanh của TG Fintech từ trước đến giờ anh đều bị ép buộc mới làm, không phải ý nguyện của anh.”



Phù Dung nghe thế thì khẽ sửng người, cô nhớ lại những lời bà Gwen nói về Từ Ngưng Viên, khẽ gật đầu.



“Sau khi Huy Vũ quá đời, mẹ anh suy sụp, anh càng thêm chán ghét với việc kinh doanh của ông nội hơn. Bởi vì vậy anh đã âm thầm gây sự một công ty riêng của anh, chuyên về sản xuất các phần mềm, lắp ráp. Chuyện của Carlos Khương Vũ càng khiến anh cảm thấy TG Fintech không nên giữ lại nữa. Do đó mới có sự việc sau này.”



Phù Dung nghe lời của Từ Ngưng Viên nói xong thì liền có thể hiểu ra mọi chuyện. Ra vậy công ty TG Fintech sụp đổ, phá sản, mọi thứ đều đã được Từ Ngưng Viên tính toán trước. Anh ta chỉ là đập đi công ty hiện tại của ông nội mà tự gây dựng lại đế chế của riêng anh.



“Vậy anh đâu phải nghèo như anh nói đâu mà lại muốn đến nhà tôi thuê phòng?”



Phù Dung liếc nhìn Từ Ngưng Viên hỏi lại. Hừ, cái tên này rõ ràng đang muốn giả nghèo trước mặt cô mà. Từ đầu cô đã cảm thấy kỳ lạ rồi, đời này TG Fintech lại có thể phá sản nhanh đến thế. Từ Ngưng Viên lại chịu ra đi với cảnh trắng tay?



“A. Không phải. Không phải mà. Anh lúc đó nghèo thật đó.”



Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đang chuẩn bị tức giận thì liền vội lắc đầu nguầy nguậy.



“Hừ, lúc trước nghèo? Rồi sau ba tháng cái hết nghèo, trở thành đại gia ngay được á?”



Phù Dung giật tay lại, muốn thoát khỏi cái nắm tay của Từ Ngưng Viên. Nhưng anh ta vẫn nắm chặt, Phù Dung tức giật mà đưa bàn tay còn lại ra véo cánh tay anh.



“Đồ lừa đảo. Mau rời khỏi nhà tôi.”



“Á, á”, Từ Ngưng Viên bị Phù Dung nhéo tới đau, vội vàng tránh né, “Anh không phải lừa đảo thật mà, em nghe anh nói xong cái đã.”



Từ Ngưng Viên chụp luôn cả bàn tay kia của Phù Dung lại, cầm lấy hai bàn tay của cô giữ chặt lại.



“Thật là lúc công ty TG Fintech phá sản thì công ty của anh chưa phát triển được mà. Dạo gần đây các phần mềm được tiêu thụ tốt hơn, sau đó anh còn được nhận một hợp đồng độc quyền từ công ty nước ngoài nữa. Vì vậy mà có chút khá khẩm hơn thôi. Em đừng giận nữa mà.”



Từ Ngưng Viên nói xong thì nhìn Phù Dung mà cười hề hề lấy lòng. Sau đó nhưng nhớ ra chuyện gì, mặt anh bỗng chốc nghiêm lại, trở nên buồn buồn.



“Phù Dung, bốn năm trước lúc em rời xa anh, có phải anh đã bắt gặp được cuộc nói chuyện giữa anh với ông nội đúng không?”



Phù Dung không ngờ Từ Ngưng Viên đột nhiên lại đổi chủ đề đến chuyện này, trở nên bất ngờ. Cuộc gọi năm đó là…



“Đúng vậy. Nhưng anh không cần giải thích gì đâu, năm đó anh nghĩ tôi là Nhạc Thanh Dao. Chị ta hại chết Huy Vũ, anh hận chị ta đến như thế thì làm sao có thể yêu tôi được đúng không?”



Phù Dung bật cười tự giễu. Cũng chính cái ngày hôm đó cô chạy ra đường với trái tim tan nát. Ngày Nhạc Thanh Dao trở về, ngày bắt đầu chuỗi ngày tháng tăm tối của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK