“Không được. Cô đuổi việc ngang như vậy là đã có lỗi lắm rồi. Số tiền này con cứ giữ lấy đi.”
Bà chủ quán không chịu nhận lấy tiền, đẩy ngược lại cho Phù Dung.
“Thật ra là con muốn xin nghỉ với cô trước rồi. Cô cũng biết con cũng học xong năm cuối mà, sắp phải xin việc làm chính thức nên sẽ không còn thời gian làm thêm ở quán cô nữa. Việc làm con cũng mới kiếm được rồi, con định là mai mới nói với cô. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.”
Phù Dung khẽ thở dài, nói một cách tiếc nuối.
“Thật sao?”
Bà chủ quán nhìn Phù Dung, cảm thấy dáng vẻ của cô không giống đang nói dối lắm.
“Thật mà.”, Phù Dung thấy bà chủ đang nghi ngờ mình thì bật cười, “Chẳng lẽ cô thấy con yếu kém đến mức không kiếm nổi một việc làm chính thức sau khi tốt nghiệp à?”
“Vậy thì tốt quá. Tốt quá rồi.”, Bà chủ quán nghe Phù Dung nói xong thì trở nên hoàn toàn tin tưởng. Bà vui vẻ mà vỗ vai của Phù Dung:
“Con bé này, có việc làm mới cũng không báo với cô biết trước một tiếng. Làm cô lo chết được.”
“Không phải giờ con đã báo cho cô rồi sao?”, Phù Dung thè lưỡi, áy náy nói, “Con ở lại phụ cô dọn dẹp quán xong rồi sẽ về nhé?”
“Được không đó. Con có bận gì thì cứ đi đi. Để cô dọn một mình cũng được.”
Bà chủ xua tay, ý bảo Phù Dung không cần ở lại làm gì.
“Không sao. Hôm nay còn cũng là đến đây làm mà, coi như làm bữa cuối. Tạm biệt quán với cô thôi.”, Phù Dung dìu bà chủ vào lại trong quán, vui vẻ nói, “Cô cứ ngồi đây coi con thể hiện rồi sau này tiếc nuối vì mất một người nhân viên ưu tú như con nhé.”
“Ha ha. Cái con bé này.”
Bà chủ quán cười lớn, nỗi lo lắng cứ đè nặng lên ngực bà từ chiều đến giờ cuối cùng cũng đã được gỡ xuống.
Phù Dung nhìn bà chủ cười thì cũng cười theo, sau đó nhanh chóng chạy đi thu dọn đống lộn xộn ở trong quán. Cảm giác bữa làm cuối cùng lại đến đột ngột như này khiến cho Phù Dung có chút mủi lòng. Hơn nữa lại chính vì cô mà khiến quán của bà chủ trở nên như vậy, cô cảm thấy rất có lỗi. Phù Dung cảm thấy căm ghét Từ Ngưng Viên. Cô không ngờ một người đàn ông quyền thế như anh ta cũng giở những trò hèn hạ như thế này chỉ vì để khiến cho cuộc sống của cô khó khăn hơn.
Phù Dung dọn dẹp xong thì cũng đã hơn mười giờ, cô cúi đầu chào bà chủ lần cuối rồi quay lưng ra về.
Sau khi ra khỏi quán, bước đi của Phù Dung trở nên nặng nhọc hơn, niềm vui buổi trưa giờ đây bay sạch. Phù Dung không muốn trở về căn nhà của Từ Ngưng Viên một chút nào cả, cô cứ đi lang thang trong vô định.
“Ting. Ting.”
Tiếng kèn xe phía sau lưng Phù Dung vang lên, cô tưởng mình đang đi chắn đường của người ta nên vội né sang một bên. Phù Dung ép sát vào lề đường mà đi.
“Ting. Ting.”
Thế nhưng chiếc xe đó vẫn không dừng lại việc bóp kèn, trong lòng Phù Dung dâng lên cảnh giác. Phù Dung bước đi nhanh dần, nhanh dần, sau đó thì trở thành chạy. Cô dùng hết sức mình để chạy đi đến những nơi đông đúc hoặc một con hẻm để chiếc xe đó không đuổi theo được. Bây giờ đã khuya lắm rồi, những nơi đông đúc không có quanh đây. Phù Dung chỉ có thể tìm một con hẻm thoáng.
Cô chạy một đoạn dài, mồ hôi ướt đầy áo thì mới thấy một con hẻm nhỏ. Trong lòng Phù Dung thầm vui mừng, chỉ cần cô cố gắng vào đó, chạy nhanh rồi rẽ sang đường khác chiếc xe này sẽ không thể nào tiếp tục đuổi theo cô.
Thế nhưng suy nghĩ của Phù Dung quá ngây thơ rồi, cô làm sao chạy nhanh bằng xe chứ? Khi gần đến con hẻm, chiếc xe phía sau bỗng dưng tăng tốc, chạy vụt ngang sang mặt cô rồi thắng kít lại che kín lối vào trong hẻm.
Phù Dung hoảng sợ mà dừng chân lại, định chạy theo hướng khác thì đã muộn. Ba tên đàn ông cao to, bặm trợn từ trong xe bước đến, bao vây Phù Dung rồi ép cô đi lùi lại bức tường phía sau.
“Mấy người là ai?”
Phù Dung hoảng sợ hét lớn, ánh mắt nhìn quanh con đường với hy vọng có ai đó đi ngang để cô kêu cứu.
“Nhạc tiểu thư? Sao cô mau quên quá vậy?”
Một người đàn ông có vẻ như là thủ lĩnh của đám người đó, cười khẩy rồi nói. Phù Dung trợn mắt nhìn lên. Đám người này biết Nhạc Thanh Dao?
“Các người muốn gì?”, Phù Dung thay đổi câu hỏi.
“Mẹ kiếp. Mày hỏi bọn tao muốn gì? Con quỷ cái nào hứa hẹn một tháng sau trả tiền rồi biến mất hút hả? Giờ mày còn dám hỏi bọn tao muốn gì?”
Người đàn ông đứng bên phải của Phù Dung dường như bị chọc cho tức giận. Anh ta tung nắm đấm mạnh vào bức tường bên cạnh của Phù Dung rồi nạt vào mặt cô.
“Bình tĩnh nào người anh em.”, Tên thủ lĩnh đưa tay kéo người vừa nạt Phù Dung lùi về sau một chút. Sau đó nhìn Phù Dung mà nói:
“Như cô thấy đó. Anh em tôi có hơi nóng nảy, vì vậy tôi khuyên Nhạc tiểu thư nên thông minh một chút. Mau mau đưa tiền ra.”
“Tiền gì? Tôi thật sự không hiểu các người nói gì cả.”
Phù Dung đáp lại hắn, trong lòng thắc mắc vì sao Nhạc Thanh Dao lại có thể dây dưa với đám người này. Cô chỉ vừa mới nhìn thôi cũng đủ biết bọn họ không phải là dạng người lương thiện gì rồi.
“Bốp.”
“Con chó cái.”
Người đàn ông bên phải lại một lần nữa ra tay, lần này anh ta tát thẳng vào mặt của Phù Dung khiến mặt cô lệch sang hẳn một bên. Sau đó tức giận mắng:
“Sao lúc mày thuê anh em tao đi bán mạng làm việc cho mày thì mày nói bất cứ bao nhiêu tiền cũng có thể chi ra mà? Vậy mà sau khi bọn tao giết xong thằng khốn đó thì một xu cũng chưa từng nhận được?”
Phù Dung bị tát đau đến sưng cả mặt, một bên tai cũng bị ù đi, không nghe rõ. Thế nhưng cô vẫn nghe được loáng thoáng nội dung đại khái câu nói đó.
“Anh nói Nhạc Thanh Dao thuê anh đi giết người? Giết ai chứ?”
Phù Dung nén xuống cơn đau nhức ở trên má, khó khăn mà cử động cơ miệng hỏi lại. Nhạc Thanh Dao thuê người khác đi giết người ư? Chuyện này quả thực quá kinh người rồi.
“Mày bớt giở trò giả ngu với bọn tao đi.”
Người đàn ông còn lại trong ba người cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt của anh ta cực kỳ lạnh lẽo. Gã ta tiến lên một bước, trên tay có thêm một cao dao mà Phù Dung không nhìn thấy rõ đã lấy từ đâu. Người đàn ông đó đến gần sát Phù Dung, đưa mũi dao nhẹ nhàng chạm vào má phải của cô:
“Chúng tao không rảnh mà đứng đây nói nhiều với mày. Bây giờ một là đưa tiền, hai… là chết.”
Chữ cuối cùng được hắn gằn thật mạnh. Cả người Phù Dung run lên vì sợ hãi, cô có thể cảm nhận được sát khí trong mắt người đàn ông này.
‘Bọn họ muốn giết cô.’
Ngay giây phút mà suy nghĩ này hiện lên trong đầu, tay chân của Phù Dung trở nên mềm nhũn. Hiện tại cô chỉ có thể cầu nguyện có ai đó làm ơn đến cứu cô. Một con bé hơn hai mươi tuổi đầu như cô thật sự không thể chịu đựng trong tình cảnh này nữa rồi. Cô không phải Nhạc Thanh Dao, cô không sai ai giết người cũng không hề biết chuyện gì cả. Thế nhưng chắc chắn bọn họ không tin cô.
Phù Dung hoảng loạn mà đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một tia hy vọng nhỏ nhoi. Một chiếc xe màu đen chầm chậm chạy ngang qua, mắt Phù Dung sáng lên định mở miệng kêu cứu. Thế nhưng miệng cô lập tức bị bịt kín lại. Tên cầm đầu to lớn đứng quay người ra, dùng thân thể của gã mà che khuất tầm mắt của người trên xe. Chiếc xe chạy đến gần chỗ Phù Dung thì bỗng dưng dừng lại.
Chương 17 Chạy trốn
Chiếc xe dừng lại một lúc lâu, cả đám người cùng nín thở. Mỗi người mang một tâm trạng khác nhau. Phù Dung bị gã cầm dao bịt miệng rồi ấn chặt người vào tường, không thể động đậy. Cô không thể làm gì khác là dùng ánh mắt của mình cố gắng truyền đi tín hiệu cầu cứu. Trong một giây phút nào đó, Phù Dung có thể chắc chắn người trong xe đã nhìn thấy được cô. Thế nhưng khoảng hai phút sau, chiếc xe đó lại chạy vụt đi như chưa có gì xảy ra. Phù Dung chính thức cảm thấy tuyệt vọng.
“Con khốn. Còn định kêu cứu?”
Gã đàn ông cầm dao vừa thấy chiếc xe đó chạy đi liền buông Phù Dung ra, sau đó tức giận mà cho cô thêm một cái tát. Khóe miệng của Phù Dung bắt đầu chảy máu.
“Được rồi. Cái chúng ta cần là tiền. Đừng đánh chết nó.”, Người thủ lĩnh của bọn người đó quay lại, ngăn chặn gã cầm dao tiếp tục ra tay. Sau đó mới nhìn tới Phù Dung:
“Nhạc tiểu thư. Tôi tin cô là người hiểu chuyện. Chuyện gia đình cô phá sản tôi cũng có biết. Thế nhưng chuyện làm ăn giữa cô và bọn tôi thì vẫn phải thực hiện cho đúng. Sau khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao thì cô phải có nghĩa vụ mà trả tiền.”
“Bao nhiêu tiền?”
Phù Dung mệt mỏi cất lời, tia hy vọng mới có được cũng rời bỏ cô mà đi rồi. Hiện tại Phù Dung chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
“Nhạc tiểu thư là người đưa ra giá mà giờ cô lại quên rồi sao?”
Gã thủ lĩnh nghe Phù Dung hỏi như vậy thì khẽ nhíu mày, đâm chiêu nhìn Phù Dung. Cô chỉ im lặng, cúi đầu không đáp. Cuối cùng thì người đàn ông cũng lên tiếng nói ra số tiền giao kèo.
“Năm trăm triệu. Cô đã giao trước một trăm, hiện tại chúng tôi muốn đòi phần còn lại.”
“Năm trăm triệu?”, Phù Dung vừa nghe nói xong số tiền thì lập tức ngẩng đầu dậy mà hỏi lại, “Rốt cuộc là Nhạc Thanh Dao đã sai các người giết ai mà lại trả một con số khổng lồ như vậy hả?”
Phù Dung cảm thấy rất hoang mang. Nhạc Thanh Dao để lại cho cô một cục diện vô cùng rối rắm với Từ Ngưng Viên, hiện tại lại lòi ra món nợ bốn trăm triệu với đám xã hội đen này. Phù Dung cảm thấy cô sắp ngất xỉu đến nơi rồi.
“Mẹ kiếp. Mày đưa đối tượng cho bọn tao đi giết để rồi giờ mày hỏi lại tao? Cái thằng nhà họ Lâm khó chơi thấy mẹ. Nếu tao biết trước nhà của nó máu mặt như vậy thì cái giá năm trăm triệu này quá rẻ rồi. Mày biết cả tháng nay bọn tao phải trốn chui trốn nhủi khó khăn đến như thế nào không hả?”
Gã đàn ông nóng nảy đứng bên phải của Phù Dung lại nhào đến chỗ cô mà mắng chửi.
“Không cần nói nhiều với nó nữa. Cứ giết chết nó đi cho khuất mắt.”
Gã cầm dao cũng áp sát đến. Con dao trong tay hắn ta sáng loáng, hắt ánh đèn đường vào mặt của Phù Dung khiến cho mặt cô càng trở nên đáng sợ hơn.
“Hai thằng ngu.”, Tên thủ lĩnh đưa tay kéo hai thằng đồng bọn của mình về, nghiêm mặt mắng, “Tụi mày thích đi tù lắm hả? Tao đ*o cần mạng của con nhỏ này. Tao cần tiền. Chỉ có tiền mới giúp chúng ta chạy trốn được. Ai muốn vì nó mà lại phải ăn cơm tù hả?”
“Nhưng nó có chịu đưa tiền ra đâu.”
Gã đàn ông nóng nảy hét lớn lên. Không gian yên lặng, gương mặt của ba người đàn ông lập tức trở nên khó coi. Bọn họ trao đổi ánh mắt một chút rồi đồng loạt quay nhìn về phía Phù Dung. Thế nhưng ở chỗ bức tường trống hoắc, không thấy người đâu.
“Chó chết.”, Gã thủ lĩnh rủa thầm một tiếng, “Mau đi tìm con nhỏ đó.”
“Khoan đã.”
Ba người lập tức định túa ra các nhánh tìm. Nhưng bỗng dưng tên cần dao lên tiếng, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm về phía con hẻm bên cạnh bức tường.
“Nó đi hướng này. Giày nó rơi ở kia kìa.”
Hai người còn lại lập tức nhìn theo, chiếc giày phụ nữ nằm chỏng chơ giữa con hẻm vắng. Cả ba người lập tức rượt theo.
Phù Dung tranh thủ lúc ba người đàn ông cãi nhau mà bò vào trong hẻm, sau đó dùng hết sức mà chạy. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải cố chạy thật nhanh, đến mức giày cô rơi ra lúc nào cũng không biết. Phù Dung chỉ biết một điều là nếu cô không thể chạy thoát thì sẽ không có cơ hội chờ mẹ cô tỉnh dậy nữa. Đến cả bốn triệu mà Phù Dung còn không có, chứ đừng nói là bốn trăm triệu. Cô làm gì có được số tiền đó mà đổi mạng của mình đây?
Thế nhưng sức chạy của Phù Dung làm sao bì kịp với đám người đàn ông chuyên gia đánh đấm. Chạy được một đoạn đường, Phù Dung đã nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo mình. Trong lòng Phù Dung càng cảm thấy hoảng loạn hơn. Lần này nếu để bọn chúng bắt được, kết cục của cô không cần đoán cũng biết được sẽ rất thê thảm.
“Con chó. Đứng lại cho tao.”
Giọng người đàn ông tức giận rít gào phía sau lưng Phù Dung. Cô giật mình một cái, bàn chân lập tức bị vấp mà ngã lăn ra mặt đường. Phù Dung đã chạy hết con hẻm nhỏ, ra tới đường lớn. Nhưng hiện tại trên đường vẫn vắng tanh, không có ai để Phù Dung cầu cứu hết. Phía sau tiếng bước chân ngày một rõ ràng hơn.
Phù Dung chống tay cố gắng đứng dậy để chạy đi một lần nữa, nhưng lại ngã xuống ngay. Bởi vì hoạt động cường độ mạnh trong trạng thái căng thẳng, hiện tại tay chân của Phù Dung co cứng lại, không thể cử động. Phù Dung nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ về hình dáng mẹ cô đang ngủ say trên giường bệnh. Nếu hiện tại cô chết đi, không biết bà sẽ ra sao đây?
Không được.
Phù Dung mở to mắt ra, dồn sức cả người bắt đầu lăn trên mặt đường, Phù Dung lăn tới nằm giữa con đường lớn. Sau đó cố gắng mà hét lớn lên, dùng âm vực cao nhất mà cô có thể chạm đến mà hét.
“Cứu tôi với. Có người muốn giết tôi. Cứu tôi với. Làm ơn cứu tôi.”
Giọng hét chói tai tràn đầy thê lương của Phù Dung cuối cùng cũng có kết quả. Một số nhà mở đèn sáng lên, có người còn ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống đường xem có chuyện gì. Đám côn đồ thấy có người dân nhìn tới thì bước chân liền khựng lại. Chúng đứng trong con hẻm vắng, chần chừ xem có nên tiếp tục chạy đến bắt Phù Dung hay bỏ chạy đi.
Những giây phút phân vân đó đã khiến bọn chúng không thể nào chạy được nữa. Từ bên kia ngõ hẻm chạy có bốn người cảnh sát trên hai chiếc xe mô tô chạy đến, ở ngoài đường lớn cũng lập tức xuất hiện hai chiếc xe cảnh sát chạy từ hai phía khác nhau. Ba tên côn đồ bị dồn vào giữa như ba ba trong rọ. Cả một khu nhà chỗ đó bao trùm toàn tiếng ò í e của xe cảnh sát, còi hú rầm trời.
Phù Dung nằm trên mặt đường đầy cát và sỏi, cố gắng cuộn tròn người lại ôm lấy cả thân người đau nhức.
“Cô sống rồi. Cuối cùng cũng được cứu rồi.”, Phù Dung run rẩy mà lẩm bẩm trong miệng.
Một vị nữ cảnh sát bước tới khoác lên người Phù Dung một chiếc áo rồi lo lắng hỏi: “Cô có sao không?”
Phù Dung mở mắt ra, nhìn về phía vị cảnh sát, khẽ lắc lắc đầu. Cô nắm chặt chiếc áo khoác trên người được chị cảnh sát dìu ngồi dậy.
“Cảm ơn.”
Giọng của Phù Dung trở nên khàn đặc, cổ họng đau rát. Phù Dung nhìn xung quanh, cô thấy ba người đàn ông bặm trợn khi nãy đã bị còng tay, áp giải lên xe cảnh sát.
“Bọn họ bị bắt rồi, cô đã an toàn.”, Người cảnh sát thấy Phù Dung cứ im lặng nhìn về phía đó thì tưởng Phù Dung còn đang sợ hãi nên cất tiếng trấn an, “Nhưng mà cô phải theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến để lấy lời khai.”
“Được.”
Phù Dung gật đầu đáp ứng. Người cảnh sát tiếp tục dùng sức nâng người Phù Dung đứng dậy, dìu cô tập tễnh bước đi.
Chương 18 Chất vấn Từ Ngưng Viên
Phù Dung theo xe cảnh sát về đồn lấy lời khai, lập biên bản. Sau khi mọi chuyện hoàn tất thì cũng đã hơn hai giờ sáng. Phù Dung ngồi một mình ở băng ghế chờ, nhìn chăm chú vào đôi bàn tay đầy vết xước của mình.
“Cô có cần đến bệnh viện không?”
Có tiếng nói, Phù Dung ngẩng nhìn lên, phát hiện ra người nói chuyện với mình là chị cảnh sát khi nãy đã khoác áo cho cô.
Phù Dung suy nghĩ một chút rồi lẳng lặng lắc đầu. Những vết thương này cô có thể tự mình xử lý được, vào bệnh viện sẽ tốn tiền, mất thời gian. Hơn nữa lúc điền thông tin bệnh nhân Phù Dung sẽ lúng túng. Vì vậy cô cảm thấy không cần thiết phải đến đó.
Người cảnh sát thấy Phù Dung lắc đầu thì cũng không cưỡng ép cô, chỉ là đứng nhìn Phù Dung lâu hơn một chút. Cô cảm thấy người con gái trước mặt rất lạ. Một cô gái trẻ như vậy gặp phải chuyện kinh khủng như tối hôm nay lại không tỏ ra hoảng sợ lắm. Trên người cô ta toàn vết thương, lòng bàn chân nhầy nhụa máu thịt do khi nãy chạy chân đất. Vậy mà lúc cô dìu đi không hề thấy cô ta rên lên một tiếng nào cả. Hơn nữa ánh mắt của cô gái đỏ ngầu, nhưng tuyệt đối trên mặt không vương một giọt nước mắt. Trong lòng phải cứng rắn đến cỡ nào mà khi gặp nhiều đau đớn, hoảng sợ như vậy mới không khóc?
“Đi thôi. Tôi đưa cô về.”
Người cảnh sát đánh giá Phù Dung xong thì dịu giọng nói. Cô thấy cô gái này có chút đáng thương. Đôi khi được khóc cũng là một điều hạnh phúc. Người không khóc được cũng là một loại bất hạnh.
Phù Dung đứng dậy đi theo người cảnh sát ra xe. Chiếc xe cảnh sát chạy vụt đi trong đêm khuya, đến một căn nhà xa hoa lộng lẫy.
“Không ngờ nhà cô lại giàu có đến mức này đấy.”
Suốt cả chặng đường hai người đều không nói với nhau câu nào. Đến khi dừng trước căn nhà này vị cảnh sát không nhịn được mà nói một câu phá tan bầu không khí quá im lặng.
“Đây không phải nhà tôi.”, Phù Dung rũ mắt, giọng nói cực nhỏ.
“Hả?”, Người cảnh sát không nghe rõ Phù Dung nói gì nên hỏi lại. Nhưng Phù Dung không nói lại, cô mở cửa xe bước xuống.
“Cảm ơn.”
Đây là câu nói thứ hai mà Phù Dung nói với người cảnh sát trong tối hôm nay.
“Không cần cám ơn đâu. Chị là Bạch Thanh Ngân, thuộc phòng cảnh sát cơ động thành phố. Nếu sau này có chuyện gì cần cứ đến gặp chị nhé.”
Người cảnh sát trong xe bỗng thay đổi thái độ mà tự giới thiệu với Phù Dung. Phù Dung ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy chị ta đang cười tươi rói.
“Vậy nhen. Em vào nhà ngủ đi. Bye bye.”
Bạch Thanh Ngân vẫy tay chào Phù Dung, sau đó đóng cửa xe lại. Chiếc xe cảnh sát chạy bắn đi không kém một chiếc xe đua cả. Phù Dung đứng sững lại, sau đó lắc lắc đầu rồi khập khiễng đi vào nhà của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung đi vào trong sân, ánh mắt lập tức bị thu hút bởi chiếc xe hơi đắt tiền màu đen nằm nổi bật giữa sân. Cô bật cười. Hèn chi khi nãy Phù Dung cứ cảm thấy cái xe màu đen dừng lại mà cô xem là tia hy vọng cuối đó có chút quen thuộc. Thì ra là xe của Từ Ngưng Viên.
Trong lòng Phù Dung bốc lên lửa giận, bước chân trở nên nhanh hơn. Mặc dù dưới lòng bàn chân vì dùng lực quá nhiều bắt đầu chảy máu trở lại Phù Dung cũng bỏ mặc. Cô đi thẳng vào nhà, lên cầu thang, đứng trước cửa phòng của Từ Ngưng Viên mà gõ thật mạnh.
“Từ Ngưng Viên. Anh ra đây ngay cho tôi.”, Giọng nói của Phù Dung vang vọng khắp cả nhà.
“Chuyện gì?”
Cánh cửa mở ra, Từ Ngưng Viên nhíu mày nhìn bộ dáng Phù Dung đứng trước cửa phòng anh.
“Đêm hôm khuya khoắt cô lại phát điên cái gì hả?”
“Phải. Hiện tại tôi đúng là điên rồi. Tức đến điên rồi đây.”
Phù Dung thấy gương mặt khinh thường của Từ Ngưng Viên thì càng trở nên giận dữ hơn.
“Từ Ngưng Viên. Vì sao lúc nãy anh có thể bỏ mặc tôi trong hoàn cảnh đó mà lái xe đi vậy hả?”
“Cô đang nói chuyện gì vậy? Còn nữa, cô đang dùng cái giọng điệu gì mà nói chuyện với tôi đó?”
Chân mày của Từ Ngưng Viên càng nhíu chặt một cách lợi hại hơn. Người con gái trước mặt đang chất vấn anh ư? Cô ta dám chất vấn anh?
“Anh đừng có mà giả ngu trước mặt tôi”, Phù Dung cười khẩy, ánh mắt nhìn về Từ Ngưng Viên càng trở nên căm ghét, “Rõ ràng lúc đó anh đã nhìn thấy tôi, anh thấy tôi bị ba tên đàn ông đó uy hiếp, đe dọa. Bọn họ còn có cả dao, lại là ba người. Thế mà anh vẫn có thể bỏ tôi một mình ở lại đó mặc bọn họ muốn chém muốn giết gì tôi thì tùy? Từ Ngưng Viên, anh còn có lương tâm không hả?”
Phù Dung tức giận, giọng càng lúc càng trở nên cao hơn. Trong đầu nhớ lại hình ảnh chiếc xe chạy ngang qua trước mặt mình, lúc đó cô đã có cỡ nào tuyệt vọng. Thế mà cái tên đàn ông này vẫn có thể thản nhiên lái xe về nhà, đi ngủ. Phù Dung chưa bao giờ cảm thấy hận một người nào như lúc này. Phải. Phù Dung hận Từ Ngưng Viên, hận anh ta vô tình, ác độc. Hận anh ta coi thường mạng sống của cô.
“Cô hỏi tôi có lương tâm hay không?”
Từ Ngưng Viên nghe câu nói của Phù Dung, gương mặt từ từ giãn ra, cuối cùng lại nở một nụ cười trên môi mà hỏi:
“Vậy để tôi nói cho cô nghe. Tôi – không – có.”
“Anh.”
Phù Dung bị điệu bộ của Từ Ngưng Viên chọc tức, cô vung tay lên cao muốn tát một cái thật mạnh vào gương mặt giả dối của Từ Ngưng Viên. Nhưng bàn tay còn chưa hạ xuống được thì bã bị Từ Ngưng Viên bắt lấy.
“Sao? Cô muốn đánh tôi? Mơ tưởng.”
Từ Ngưng Viên gằn giọng nói, sau đó hất mạnh cánh tay của Phù Dung khiến cô lảo đảo lùi về sau.
“Phù Dung. Có phải cô ngu đến nỗi không nhớ được những gì tôi đã nói với cô sao? Tôi đã nói rồi. Tôi nhất định sẽ hủy diệt cô. Một người con gái xấu xa, dơ bẩn như cô mà cũng trông chờ tôi sẽ đến cứu giúp ư? Ngu xuẩn.”
Những câu nói của Từ Ngưng Viên nặng nề như tát thẳng vào mặt của Phù Dung. Hai má đau sưng đỏ vì bị tên côn đồ đánh khi nãy bỗng dưng trở nên đau rát trở lại.
“Anh nói muốn hủy diệt tôi? Có nghĩa là muốn tôi mất luôn cái mạng này của mình ư?”, Phù Dung nhìn Từ Ngưng Viên, hoang mang mà hỏi lại.
Từ Ngưng Viên nghe câu hỏi của Phù Dung, không hiểu sao trong mắt anh lại có tia hoảng loạn. Sau đó mặt anh nhăn lại, ánh mắt nhìn về phía Phù Dung chất chứa hận thù nhiều hơn.
“Đúng vậy.”
“Ha ha ha.”
Phù Dung nghe câu nói của Từ Ngưng Viên xong thì ôm bụng mà cười lớn, cười đến đau cả ruột. Bà Năm bị tiếng cãi nhau của Từ Ngưng Viên và Phù Dung mà chạy đến, nhưng chỉ dám đứng nép một bên. Hiện tại lại chứng kiến cảnh Phù Dung cười như vậy thì cảm thấy rất lo lắng không biết có nên gọi bác sĩ hay không đây.
“Đồ điên.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung chỉ ôm bụng cười mà không nói gì hết thì mắng một câu, sau đó định đóng cửa lại tiếp tục đi ngủ.
“Từ Ngưng Viên.”, Phù Dung dừng cười mà gọi tên Từ Ngưng Viên, cánh cửa đã khép lại được một nửa thì dừng lại.
“Anh có thể hủy hoại tôi, bất cứ về thứ gì cũng được. Chỉ duy nhất mạng sống của tôi là không được. Tôi chắc chắn sẽ không để anh đụng vào nó.”, Phù Dung tiếp tục nói, giọng của cô lạnh lẽo không một chút hơi ấm.
“Kệ cô.”
Từ Ngưng Viên thờ ơ nói, sau đó đóng mạnh cánh cửa lại ngăn cách Phù Dung ở bên ngoài.
Bà Năm thấy Từ Ngưng Viên đã vào phòng, chờ thêm một lúc vẫn không thấy Phù Dung có động tĩnh gì hết thì liền bước tới bên cạnh cô.
“Nhạc tiểu thư. Cháu ổn không? Bác đưa cháu đi bệnh viện nhé?”
Bà lo lắng hỏi, gương mặt của Phù Dung hiện tại trắng bệch đến dọa người, cả người dính đầy vết bẩn. Bà cũng nhìn thấy những vết thương lớn nhỏ trên người cô, dưới lòng bàn chân thì càng thảm hơn nữa. Trong lòng không thể thở dài, đứa nhỏ này cuối cùng tại sao lại khổ đến như vậy chứ?
“Dạ không sao đâu ạ. Cháu ngủ một giấc là khỏe ngay thôi. Bác cũng đi ngủ đi.”
Phù Dung quay sang nhìn bà Năm, nhoẻn miệng cười rồi nói một cách vô tư như không có chuyện gì. Sau đó cô cúi chào bà Năm rồi chậm chạp bước đi.
Chương 19 Lựa chọn cuộc sống
Phù Dung trở về căn phòng bé tí nơi góc khuất cạnh nhà bếp. Cô chôn mình vào trong chăn, quấn chặt lại cố gắng ru mình vào giấc ngủ. Phù Dung cảm thấy mình thật lạnh, rất lạnh. Trong bóng tối mơ màng đó Phù Dung dường như nhìn thấy một thứ rất đáng sợ đang chờ cô, chuẩn bị há miệng ăn thịt cô. Phù Dung bị giấc mơ kinh hoàng ấy làm bừng tỉnh dậy, cả người đầm đìa mồ hôi thế nhưng vẫn lạnh đến run rẩy.
Phù Dung biết mình bệnh rồi. Cô bò đến bên chiếc balo đã đem về từ phòng trọ cũ,mò lấy từ trong đó ra một viên thuốc, bỏ vào miệng rồi cố nuốt xuống. Vài phút sau thuốc phát huy tác dụng, Phù Dung cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn chút. Cô ngồi dậy bước vào phòng tắm để lau sơ qua cơ thể đầy bụi đất. Phù Dung tự rửa vết thương rồi thoa thuốc lên đó. Làm xong hết tất cả mọi chuyện thì trời cũng gần sáng. Cô quay trở lại đống chăn gối của mình, muốn nằm ngả lưng một tí rồi sẽ đứng dậy làm việc nhà cho Từ Ngưng Viên.
Phù Dung từng nói rồi, cô nhận tiền của Nhạc Thanh Dao thì nhất định sẽ giúp cô ấy trả nợ cho Từ Ngưng Viên. Tuy nhiên mạng sống này vẫn phải là của cô, cô nhất định phải bảo vệ nó thật tốt. Từ Ngưng Viên muốn hành hạ, sai bảo cô như thế nào cũng được, chỉ duy nhất mạng của cô thì anh ta không có quyền đụng vào. Nhất định không được đụng vào nó. Cô còn phải giữ cái mạng này lại để chờ mẹ cô tỉnh dậy, chờ ngày có thể cùng mẹ bỏ nơi này mà ra đi.
“Rầm. Rầm. Rầm.”
Phù Dung nằm nghĩ vẩn vơ rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay. Cô bị tiếng đập cửa làm cho thức giấc. Phù Dung cố nhấc cơ thể nhức mỏi lết đến mở cửa.
“Nhạc Thanh Dao. Không phải tôi đã nói với cô không được lười biếng rồi sao?”
Gương mặt đen thui của Từ Ngưng Viên lập tức hiện ra khi Phù Dung mở cửa xong.
“Có chuyện gì?”, Phù Dung thờ ơ mà hỏi.
“Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”,Từ Ngưng Viên bị thái độ của Phù Dung chọc cho tức giận nhiều hơn.
“Ờ.”, Phù Dung ngoái nhìn chiếc đồng hồ bên trong rồi mới quay lại nhìn Từ Ngưng Viên trả lời, “Tám giờ. Anh không biết coi đồng hồ à?”
“Mạnh miệng nhỉ? Ai cho cô tám giờ rồi mà còn ngủ?”, Giọng nói của Từ Ngưng Viên trở nên cao hơn, mặt cũng đen hơn mấy phần.
“Xin lỗi. Giờ ra ngay đây.”
Phù Dung nói một cách không thể nào thờ ơ hơn. Cô bước ra khỏi cửa phòng, đóng lại rồi cất bước đi ngang qua Từ Ngưng Viên mà tiến về nhà bếp. Phù Dung hoàn toàn bỏ lơ Từ Ngưng Viên như là không khí.
Từ Ngưng Viên quay ngoắt lại nhìn theo bóng lưng người con gái nhỏ bé kia, ánh mắt híp lại đầy đăm chiêu. Anh có cảm giác cô gái này sau sự việc ngày hôm qua có chút khác biệt. Nhưng Từ Ngưng Viên không rõ điểm khác biệt ấy là gì. Anh nghĩ một hồi nhớ đến thái độ cao giọng hỏi tội ngày hôm qua của Phù Dung thì càng trở nên căm ghét hơn. Nhạc Thanh Dao đúng là Nhạc Thanh Dao, lúc nào cũng có thể giở cái thói hống hách không xem ai ra gì. Từ Ngưng Viên hừ lạnh rồi cất bước đi ngược lại hướng mà Phù Dung vừa đi.
“Nhạc tiểu thư, cháu dậy rồi à?”, Bà Năm thấy Phù Dung đến thì cất giọng chào hỏi, “Hay cháu ngủ thêm chút nữa đi rồi hẵng dậy, mặt cháu trông vẫn còn nhợt nhạt lắm.”
“Dạ không sao đâu bác. Cháu khỏe rồi.”
Phù Dung mỉm cười cảm ơn sự quan tâm của bà Năm, sau đó liền bắt tay vào xử lý các công việc nhà ở Từ Gia.
Phù Dung đã hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Từ Ngưng Viên trong căn nhà này. Cô cứ coi anh ta như một cái máy phát nhiệm vụ, anh ta sai gì cô làm đó, hết. Dù thật sự cái máy giao nhiệm vụ này rất đáng ghét, rất nhiều lúc ra nhiệm vụ một cách vô lý, cô rất muốn đập nát nó. Nhưng rồi Phù Dung nghĩ được một chuyện rất đơn giản, cô cứ coi như mình đang ở đợ trong nhà của Từ Ngưng Viên để trả nợ là được. Những thứ khác cô không cần quan tâm đến.
Thời gian cứ thế trôi qua, Phù Dung đến nhà của Từ Ngưng Viên đã được một tuần. Cơ thể của Phù Dung đã khỏe hơn nhiều, cô cũng đã thích nghi với cuộc sống “ở đợ” với Từ Ngưng Viên rồi. Mọi thứ dần trở nên ổn định và đi vào quỹ đạo, vì vậy Phù Dung bắt đầu thực hiện một chuyện quan trọng. Đó là kiếm việc làm.
Sự việc hôm trước Phù Dung nói với bà chủ quán ăn cũng không phải hoàn toàn là nói dối. Phù Dung thật sự có ý định xin việc làm chính thức. Thật ra cô cảm thấy bản thân mình cũng còn một chút may mắn, là những việc hoang đường, đau khổ này đã rơi vào đúng thời gian cô hoàn tất xong việc học trên trường.
Phù Dung đã tốt nghiệp đại học rồi, cũng cần có một cái nghề ổn định để sau này nuôi sống mẹ con cô nữa. Có một ngày sau khi đã làm xong hết list việc đầy mùi hành hạ của Từ Ngưng Viên, Phù Dung dành một chút thời gian để đi ra tiệm Net kiếm việc và nộp CV xin việc. Phù Dung tra cứu trên mạng cả buổi, cuối cùng lấy được một danh sách gồm mười công ty đang tuyển dụng phù hợp. Cô gửi CV cho hết cả mười công ty đó rồi ra về, hồi hộp để kết quả.
Ngày hôm sau lúc Phù Dung có thời gian ra quán Net để lên mạng thì đã là buổi tối rồi. Cô hồi hộp đăng nhập email. Trong đó đầy ắp các thư trả từ các công ty tuyển dụng, nhưng dù Phù Dung có mở đến email nào thì câu trả lời dành cho cô vẫn là xin lỗi vì công ty đã tuyển dụng đủ. Phù Dung cảm thấy có chút chán nản. Cô lại dạo một vòng thông tin trên mạng. Lần này Phù Dung quyết định nghiên cứu thật kỹ công ty, tốt nhất là chọn công ty thật lớn vào, quy trình tuyển dụng thật gắt gao để không phải nhận lại email hồi như vậy nữa. Hơn nữa Phù Dung cũng đã chăm chút và nâng cấp cho CV của mình trở nên thật hoàn hảo hơn.
Cuối cùng sau ba ngày lê la ở quán Net thì cô cũng đã chọn được hai công ty để ứng tuyển tiếp theo. May mắn cũng mỉm cười với Phù Dung, cô được chọn phỏng vấn cho cả hai công ty.
Lúc mà Phù Dung nhận được tin nhắn lịch phỏng vấn của cả hai công ty là khi cô đang ở cùng với bà Năm trong nhà bếp. Phù Dung đọc tin nhắn xong liền không nhịn được mà mỉm cười.
“Sao thế? Có tin gì vui à?”, Bà Năm đứng bên cạnh thấy Phù Dung trở nên vui vẻ thì tò mò hỏi.
“Dạ. Cháu được chọn đi phỏng vấn ở cả hai công ty rồi ạ.”, Phù Dung cất điện thoại lại vào túi, gật đầu trả lời với bà Năm.
“Hai công ty luôn. Nhạc tiểu thư giỏi thật đấy.”
Bà Năm nghe xong thì cũng mừng thay cho Phù Dung. Trong khoảng thời gian làm việc nhà chung với nhau bà liền cảm thấy quý mến cô tiểu thư này hơn.
“Chắc cũng do may mắn thôi ạ.”, Phù Dung khiêm tốn nói, “Nhưng không ngờ hai công ty lại xếp phỏng vấn cùng một ngày. Dù là không đụng giờ, nhưng lại mất hết cả ngày nên không biết cháu có làm việc việc nhà hôm đó không nữa.”
“Chuyện đó thì không phải lo. Bác làm giúp cho cho.”
Bà Năm thấy Phù Dung trở nên lo lắng thì lập tức nhận trách nhiệm về mình.
“Vậy sao được ạ. Để Từ Ngưng Viên biết được thì bác lại bị anh ta mắng mất.” Phù Dung lắc đầu, không đồng ý.
“Nhạc tiểu thư đừng lo. Cậu chủ không mắng bác đâu. Hơn nữa nếu Từ Ngưng Viên có hỏi tới thì bác sẽ nói là cháu làm xong hết việc rồi thì mới đi. Ở nhà chỉ có bác với cháu, có ai làm chứng được đâu chứ?”, Bà Năm vui vẻ mà giúp Phù Dung tính kế.
“Thật vậy ạ? Vậy cháu cảm ơn bác. Bác là tốt nhất.”
Phù Dung nghe xong thì trở nên rất mừng rỡ, cô lao vào ôm chầm lấy bà Năm mà cảm ơn. Hai bác cháu cứ thể to nhỏ, cười nói. Từ Ngưng Viên đi ngang qua nhìn thấy cảnh đó, khẽ nhíu mày rồi bước đi tiếp.
Chương 20 Cuộc phỏng vấn đầu tiên
Sáng hôm ngày đến hẹn phỏng vấn, Phù Dung tranh thủ dậy thật sớm để phụ giúp bà Năm được việc nào hay việc nấy. Sau đó cô về phòng thay áo sơ mi trắng cùng chiếc váy chữ A dài đến gối. Cũng lâu lắm rồi Phù Dung mới mặc lại kiểu trang phục ra dáng sinh viên như thế này, trong lòng có chút bồi hồi.
Phù Dung ra khỏi nhà của Từ Ngưng Viên là tám giờ sáng. Cuộc hẹn phỏng vấn ở công ty đầu tiên là lúc chín giờ, địa điểm là tòa nhà Metro ở quận 1, cũng là trụ sở chính của công ty. Phù Dung vẫn dùng phương tiện là xe bus để di chuyển. Khi đến trước cổng tòa nhà cao lớn đó thì cô cảm thấy có hơi lúng túng, không biết phải đi vào đâu. Trước cửa tòa nhà có hàng chữ to đùng để tên công ty DSM, nhưng Phù Dung không biết phòng phỏng vấn ở đâu cả. Cô quyết định cứ đi vào tòa nhà trước, sau đó thì kiếm người hỏi thăm.
Hiện tại là giờ làm việc, trong công ty người ra người vào tấp nập. Người nào người nấy đều trông có vẻ bận rộn, không có ai rảnh tay để cho Phù Dung hỏi thăm cả. Phù Dung vào thang máy, nhìn sơ đồ có để tầng nhân sự là tầng 15. Nút đó đã có người ấn sẵn nên Phù Dung chỉ đứng một bên, chờ thang máy đi lên.
Trong thang máy im lặng, Phù Dung cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô quay lại đằng sau thì mới để ý hiện tại trong thang máy chỉ có cô cùng với một người đàn ông khác. Phù Dung chắc hẳn anh ta là người đã nhấn tầng 15, bèn mon men hỏi thăm.
“Anh ơi. Cho tôi hỏi nếu muốn tìm phòng phỏng vấn thì phải đi như thế nào ạ?”
Người đàn ông đang nhìn vào điện thoại, nghe câu hỏi của Phù Dung thì ngẩng đầu lên nhìn cô sau đó ánh mắt bắt đầu thay đổi. Anh ta nhìn Phù Dung chằm chằm, ánh mắt soi từ trên đầu cô xuống tận giày, rồi lại vòng ngược trở lên lại. Phù Dung bị anh ta nhìn đến mức cảm thấy cả cơ thể đều khó chịu.
“Này. Anh đang nhìn gì đó?”, Phù Dung hỏi lớn.
“Em đến để phỏng vấn à? Vị trí nào thế?”
Người đàn ông nghe Phù Dung mắng, không những không giận mà còn cười. Anh ta vẫn giữ nguyên ánh nhìn đầy dục vọng của mình mà hỏi Phù Dung.
Phù Dung trừng mắt nhìn hắn ta, cảm thấy không nên nói chuyện với người này nữa làm gì. Cô quay mặt đi, không trả lời, cố nhích ra thật ra anh ta, đứng gần sát cửa thang máy.
“Này. Sao thế? Giận anh à?”
Người đàn ông thấy Phù Dung không trả lời mà còn tránh xa anh ta như vậy thì liền chủ động bước đến gần cô hơn.
“Đừng giận mà. Anh trêu chọc em chút thôi. Chúng ta làm quen được không?”
Giọng nói đầy nam tính của người đàn ông vang khắp thang máy, anh ta đứng quá gần nên Phù Dung có thể ngửi thấy là mùi hương trên người anh. Mùi của phụ nữ. Phù Dung dù chưa từng trải sự đời thì cũng có thể đoán chắc chắn người này là một tay sát gái.
“Phiền anh tránh xa tôi ra một chút”, Phù Dung nghiêm giọng mà yêu cầu.
“Chu choa. Hung dữ quá nha. Người đẹp càng hung dữ anh càng thích.”
Người đàn ông vẫn cứ duy trì dáng vẻ trăng hoa của mình, càng áp sát vào người Phù Dung hơn. Anh ta còn thò tay đến bàn tay của Phù Dung, định nắm lấy. Phù Dung vội vàng rút tay lại, theo phản xạ mà đưa tay tát anh ta một cái.
“Anh đang làm cái gì thế? Tôi đã nói anh tránh xa tôi ra. Không nghe thấy sao?”
Phù Dung vừa dứt lời, thang máy vừa đến tầng 15, cửa thang máy mở ra. Cô không muốn dây dưa gì với tên háo sắc này nữa nên quay lưng bước ra ngoài. Nhưng cánh tay lại bị người đàn ông phía sau giữ chặt. Phù Dung giận dữ, quay lại, nhấc chân, đạp mạnh một cái về phía hạ bộ của người đàn ông. Anh ta không ngờ Phù Dung lại hành động như vậy, lập tức dính đòn, đau đến ngã ra đất.
Phù Dung tranh thủ cơ hội mà chạy đi. Cửa thang máy cũng khép lại giúp Phù Dung cắt đuôi được gã đàn ông biến thái.
“Này. Cô đi đâu vậy?”
Phù Dung đang chạy trốn tên háo sắc thì nghe tiếng nói vang lên. Cô khựng lại, nhìn người phụ nữ lớn tuổi trước mặt mà trở nên lúng túng.
“Dạ. Em có lịch hẹn phỏng vấn ạ.”
“Đi phỏng vấn sao lại lên đây? Nhân viên phỏng vấn không được đi lung tung”, Người phụ nữ lớn tuổi nhìn Phù Dung một cách không hài lòng, “Cô xuống tầng 3, vào phòng B chờ đi.”
“Dạ. Em xin lỗi.”
Phù Dung vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi chạy đi ngược lại về phía thang máy. Tuy nhiên càng gần đến thang máy thì Phù Dung càng đi chậm hơn, cô cẩn thận ngó xung quanh. Sau khi đảm bảo tên háo sắc ban nãy không có mặt thì mới chạy nhanh tới, nhấn nút thang máy rồi chui vào. Lúc Phù Dung vào đến phòng B thì bên trong đang có ứng viên phỏng vấn. Vì vậy cô ngồi ở bên ngoài chờ đến lượt. Phù Dung cảm thấy nóng, cả người toát mồ hôi vì nãy giờ chạy quá nhiều. Trong thời gian ngồi chờ, Phù Dung có thời gian quan sát kỹ xung quanh. Vị trí công ty này rất đẹp. Từ chỗ của Phù Dung ngồi còn có thể nhìn ra chỗ nhà thờ gần đó.
“Mời ứng cử viên tiếp theo.”
Phù Dung vội vàng thu tầm mắt về, chỉnh sửa trang phục rồi bước đi vào trong phòng phỏng vấn. Phù Dung bước thật nhẹ để tránh mất điểm thanh lịch. Bên trong phòng lại vang lên tiếng nói chuyện rất to, Phù Dung đi càng gần thì càng nghe rõ hơn.
“Mạc tổng. Lần sau cậu có thể nghiêm túc hơn được không vậy? Phỏng vấn từ lúc nào rồi mà giờ này còn mới vào hả?”
“Phỏng vấn thì bác phỏng vấn được rồi mà. Lôi cháu vào làm gì chứ? Cháu buồn ngủ muốn chết đây này.”
“Buồn ngủ? Hôm qua lại ăn chơi thâu đêm nữa rồi đúng không? Tôi phải nói cho bố cậu về chuyện này mới được.”
“Ây, đừng mà. Bác Hoa à. Mấy chuyện này có gì phải nói chứ? Cháu đâu phải là con nít nữa đâu mà quản cháu dữ vậy.”
“Được rồi. Ngồi ngăn ngắn lại cho tôi. Để ứng viên đến thấy hình ảnh làm mất mặt công ty thì cậu liệu hồn với tôi.”
“Vâng ạ.”
Phù Dung có thể nghe ra được một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ. Giọng của người phụ nữ thì Phù Dung hoàn toàn không quen. Thế nhưng giọng nói của người đàn ông trẻ biếng nhác này Phù Dung lại cảm thấy khá quen thuộc. Rốt cuộc thì đã gặp ở đâu nhỉ?
“Cốc. Cốc. Cốc.”
Cô thư ký trẻ đi cùng với Phù Dung dừng lại trước cánh cửa mà gõ ba cái rồi cất giọng. Gương mặt bình tĩnh giống như hoàn toàn không nghe thấy cuộc đối thoại khi nãy.
“Mạc tổng. Trưởng phòng. Ứng cử viên đến phỏng vấn ạ.”
“Vào đi.”
Giọng nói của người phụ nữ trung niên vang lên. Phù Dung còn mãi đang suy nghĩ xem người đàn ông kìa là ai thì cánh cửa đã mở ra. Phù Dung bước vào trong, cô thư ký liền giúp Phù Dung đóng cánh cửa sau lưng lại.
Phù Dung lúc này mới nhìn rõ được những người đang có mặt ở trong phòng. Ở bên trái ngoài cùng là một cô gái trẻ, ở bên phải là một người phụ nữ trung niên. Có vẻ nhưng bà là người khi nãy đã lên tiếng bảo cho vào, cũng có nghĩa bà là trưởng phòng gì đó mà khi nãy cô thư ký đã kêu.
Còn người ở giữa, Phù Dung vừa nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này thì Phù Dung có xúc động muốn xoay người chạy ra khỏi phòng ngay lập tức. Người này chẳng phải là tên biến thái khi nãy đã muốn sàm sỡ cô ở trong thang máy sao? Vì sao anh ta lại có mặt ở đây? Hơn thế nữa trước mặt anh ta còn để một cái biển chức danh cực kỳ bắt mắt như thể sợ người ta sẽ không thấy được. Phù Dung đọc dòng chữ trên đó xong thì cảm thấy càng muốn khóc hơn. Mạc Tử Thâm – tổng giám đốc của công ty DSM.