Vật Cưng Của Cửu Gia - Chương 18: Đón nhận sự trả thù (2)
Giọng nói oang oang vang lên giữa ngôi biệt thự lớn, Lâm Nhã Tịnh muốn làm ngơ cũng khó.
Mạc quản gia không tươi cười ôn hòa nữa, nhìn người phụ nữ nói: "Phu nhân, xin vui lòng giữ bình tĩnh, ở đây là biệt thự của Cửu gia
Lời nói này đến tại, quả nhiên người phụ nữ liền có chút kiêng kị, hừ một tiếng, tự động bước vào trong phòng khách ngồi xuống.
Lúc này, một bóng dáng thiếu nữ bước tới trước mặt người phụ nữ, cách nhau một cái bàn, cô liên dừng lai. “Cô à á hồ ly tinh làm hại Trịnh Sang Sang nhà tôi?” – Người phụ nữ nhìn vào người thiếu nữ nói
Người thiếu nữ này, không ai khác đương nhiên là Lâm Nhã Tịnh. Cô khẽ hít sâu một hơi, đáp: "Tôi không phải hồ ly tinh, càng không phải là người hại con gái bà”
Chính con gái bà gây sự trước...
Một câu nói lúc sau này, cô không dám nói ra, người phụ nữ này đến đây tính sổ với cô, cô còn không biết tốt xấu mà lên án con gài bà, khẳng định kết cục sẽ không dễ chịu một chút nào.
Người phụ nữ nhìn cô cười một tiếng: “Hồ ly tinh quả nhiên là hồ ly tinh, ăn nói cũng lưu loát thật. Nhưng tôi đến đây cũng không phải là nghe cô nói lời biện bạch! Con gái tôi vì cô mà chịu không ít cực khổ, hôm nay nếu không đòi lại đủ, tôi không phải là Trịnh phu nhân của Trịnh gia!
Người phụ nữ càng nói càng lên giọng, ngay cả thần sắc cũng dần trở nên dữ tợn.
Mạc quản gia thấy thế, biết rằng tình hình không ổn, liên xoay người vào phòng bếp, tìm kiếm điện thoại nội bộ để gọi cho bảo vệ.
Mà lúc này, ở bên ngoài phòng khách, không xuất hiện bảo vệ như ý Mạc quản gia nói, mà xuất hiện hai người mặc áo đen đẳng đăng sát khí tiến về phía Lâm Nhã Tịnh. Không thể nghi ngờ, hai người mặc áo đen này chính là người của Trịnh phu nhân.
Mạc quản gia thấy thế càng thêm hoảng loạn. Cửu gia đi rồi, cũng chỉ để tranh ngôi biệt thự nay vài người thuộc hạ, mà hiện giờ bà nhấc máy lên gọi hồi lâu, cũng không nghe thấy đầu bên kia đáp lại. Lòng bàn tay không nhịn được đổ mồ hôi.
Người phụ nữ ngồi trên ghế dài sang trọng, cất giọng ra lệnh: “Bây giờ ta đếm đến ba, cô phải cởi hết quần áo ra cho tôi, nếu không hai người này nhất định sẽ giúp cô một tay" – Trịnh phu nhân vừa nói vừa chỉ về hướng hai người đàn ông mặc áo đen kia. Con gái bà bị người ta làm nhục, dựa vào đâu mà cô ta vẫn có thể sống sung sướng ăn ngon mặc đẹp? Bà phải đòi gấp bội từ ả hồ ly tinh này! khiến cho ả giống như con gái bà thân bại danh liệt
Sắc mặt của Lâm Nhã Tịnh nhất thời tải đi, ngập tràn nỗi sợ hãi, cô theo bản năng lùi lại vài bước cách xa hai người đàn ông kia, cũng cách xa người phụ nữ kia. “Một" – Trịnh phu nhân bắt đầu đếm “Tôi là người của Cửu gia, bà không nghĩ đụng vào tôi ngay ở trong địa bản ở Cửu gia hậu quả sẽ như thế nào sao?" - Lâm Nhã Tịnh cố gắng kiềm nén sự hoảng loạn của bản thân, tỏ ra vẻ hết sức bình tĩnh mà lên tiếng. Quả nhiên, người phụ nữ đen mặt đi không ít, nhưng rất nhanh, bà không màng đến việc này, tiếp tục đếm "Hai"
Trịnh phu nhân không muốn nghĩ nhiều như thế, huống hồ hai nhà Trịnh gia và Âu Dương đều đã hợp tác làm ăn lâu năm, bà không tin Âu Dương Dạ Trạch sẽ vì một cô gái còn con thế này mà bỏ qua đại cuộc
Lâm Nhã Tịnh thấy lời uy hiếp của mình không có giá trị. Ngay lập tức cô xoay người chạy lên lầu. "Bắt lấy ả, lột sạch ả cho tôi!” – Trịnh phu nhân lớn tiếng hét. Hai người đàn ông kia lập tức chạy theo Lâm Nhã Tinh.
Lâm Nhã Tịnh chạy vào phòng mình, xoay người nhanh chóng khóa cửa lại, dùng sức đẩy một cái bàn đến để cản ngay trước cửa.
Không lâu lắm, như dự định của cô, tiếng đập phá cửa không ngừng vang lên. Lâm Nhã Tịnh hoảng sợ đến nỗi hai tay đều run lên bần bật, cả người đều toát ra mồ hôi lạnh nhìn chăm chăm vào cửa phòng. Mắt thấy cửa phòng sắp không chống đỡ nổi nữa, Lâm Nhã Tịnh liền nhìn một vòng xung quanh căn phòng tìm kiếm chỗ trốn.
Khi hai người đàn ông đập được cửa xông vào, bên trong chỉ còn là một căn phòng trống, không thấy bóng dáng người con gái kia đầu. Bọn họ lục soát khắp nơi trong phòng cũng không thấy.
Nhưng bọn họ không để ý tới ở trên sân cỏ, ngay dưới căn phòng, có một bóng dáng nho nhỏ chật vật ở đó. Đúng vậy! Lâm Nhã Tịnh đã nhảy từ cửa sổ xuống đất.
Phòng cô được bố trí ở lâu hai, tuy phòng cô không ở vị trí quá cao, nhưng khi cô đột ngột nhảy xuống khó tránh khỏi bị thương.
Lâm Nhã Tịnh không quan tâm đến những vết máu đang chảy ra từ tay chân của cô, cô cũng không dám nhìn. Cô có hội chứng sợ máu, chỉ cần nhìn thấy máu cô sẽ xuất hiện triệu chứng khó thở, chóng mặt, thậm chí là ngất xỉu. Mà cô, không thể ngất xỉu ngay lúc này!
Ngay khi có loạng choạng đứng dậy, tầm mắt của cô chạm đến một đôi giày da ngay trước mắt. Tim cô đập chậm đi một nhịp, ngẩng đầu
Nhanh như vậy đã bị bắt lại rồi sao? Cô thật sự không đủ sức để chạy nữa. “Tôi nên khen em dũng cảm hay ngu xuẩn?”
Cô giật mình.
Giọng nói này, không cần nhìn mặt cô cũng có thể biết được đây là ai. “Cửu...Cửu gia?” – Lâm Nhã Tịnh lập bắp trừng lớn đôi mắt, ngơ ngác nhìn han.
Trùng hợp như vậy?
Âu Dương Dạ Trạch không nhiều lời, bế cô lên tay mình, thong thả đi vào nhà.
Lâm Nhã Tịnh chớp chớp mắt nhỏ, cô cảm thấy bên tai cô nghe thấy một âm thanh thoảng ra...
Hình như hắn nói. Không trùng hợp? Người phụ nữ đang yên yên ổn ổn đặc ý ngồi trên ghế, nhìn thấy Âu
Dương Dạ Trạch bước vào, cũng không tự chủ được mà biến đổi sắc mặt, lập tức bật dậy.
Âu Dương Dạ Trạch điềm nhiên như không mà bước vào, đặt cô ngôi trên ghế, kêu Mạc quản gia mang cho anh một hòm thuốc y tế. Chân anh nửa quỳ trên mặt đất, bàn tay to khẽ vuốt nhẹ vết máu, trên mặt không để lộ vui hay giận, anh chậm rãi xử lý vết thương cho cô.
Một hành động này của anh, khiến cho cô có bao nhiêu hồn phách đều bay hết. Hai tay không tự chủ được ngăn cản anh chạm vào mình, nhưng vừa khi tầm mắt chạm đến đội con người tràn ngập uy hiếp lạnh lùng kia, cô bất giác rút tay về, cúi đầu không dám lộn xộn nữa. “Cửu gia, Ngài về cũng thật đúng lúc, ân oán của cô ta và con gái tôi, Ngài cũng nên cho tôi một câu trả lời" - Cho dù sợ hãi thì sợ hãi, chung quy Trịnh phu nhân cũng là người phụ nữ chủ nhân của một gia tộc. Rất nhanh bà đã lấy lại tinh thần, ra oai mà buông lời phủ đầu trước, nói cho hàn biết bà đến đây có làm ra loại chuyện quá đáng cũng là điều hiển nhiên
Âu Dương Dạ Trạch cũng không nên nóng đáp lại. Anh chăm chậm bối thuốc lên vết thương, khi đảm mọi vết máu đều đã được cầm lại. Anh mới ngồi dậy kể bên cô, khôi phục lại bộ dáng kiêu ngạo, thập phần khí khái. “Trịnh phu nhân, tôi không quan tâm là cô ấy đã đắc tội ai, tôi chỉ biết phu nhận đã làm bảo bối của tôi không vui, loại tính toán này tôi đương nhiên sẽ trả lại cho phu nhân, phu nhân không cần nóng vội
Âu Dương Dạ Trạch cong môi nhìn sắc mặt người phụ nữa ngày một tái nhợt. Đây là quá trình mà hắn thích nhất. Từ từ có thể nhìn thấy con mỗi giãy dụa trong vô vọng.