• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vật Cưng Của Cửu Gia - Chương 9​




“Mau! Để tôi nhìn bộ ngực của cô một chút” Nam âm vội vàng có đe dọa không cho cự tuyệt. “Được......” Tay Băng Nhi run run ôm lấy lễ phục thấp ngực lễ phục ngoại duyên chậm rãi cởi xuống......



Một cặp nhũ trắng nõn nà thoáng chốc hiện ra câu dẫn làm hắn hô hấp cứng nhắc. “Không có lớn hơn cô không tự mình làm qua sao?” Cho dù từng có xung động chợt lóe lên, người nhát gan như cô cũng không dám a! “Làm.....làm cái gì?” Làm sao cô cũng nghĩ không thông ý tứ của hắn. “Chỗ này cần thỉnh thoảng lại xoa nắn, bóp lấy, cho chút kích thích!” Bàn tay thô ráp nam tính chợt phủ lên cặp nhũ mềm mại của cô, phóng đãng lập lại động tác giảng thuật. “A, thiếu gia......” Giọng nữ bất lực cùng khó nhịn tuôn ra. “Xem, chính là như vậy, đến, cô làm một lần cho tôi xem” Mắt thấy thiên hạ trong lòng cả người run run không ngớt, hai tay Lãnh Tiêu bỗng dưng thu hồi trêu chọc bỏ dở trêu chọc đối với cô. “Tôi?!” Muốn cô làm theo? Không được a! Cô làm không được! “Như thế nào? Không muốn?” Âm điệu lãnh liệt tràn ngập không hờn giận. “Không, tôi đồng ý, tôi làm” Bị biểu tình lạnh như hàn sương của Lãnh Tiêu vừa dọa Băng Nhi nóng vội giữ chặt dtay hắn. “Đến, cầm, đúng, ôn nhu nâng lên nhẹ nhàng mà xoa nắn, chậm rãi xoa bóp cho đến thân thể có cảm giác mới thôi” Ánh mắt cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của hắn, ngược lại nắm được bàn tay mềm mại của cô, dâm tà dạy cô như thế nào nắm giữ chính mình, vuốt ve chính mình.



Băng Nhi ôn thuần thuận theo, theo sự dẫn dắt của chắn đụng chạm chính mình, trước kia hai vú cũng không có cảm giác đặc biệt giờ phút này cư nhiên nổi lên cảm giác khó nhịn kích chiến dường như trừ bỏ bàn tay vỗ về chơi đùa còn có nhiều cảm giác quái dị hơn......



Là ánh mắt của hắn!

Phát giác ánh mắt Lãnh Tiêu nóng cháy là đang tập trung tinh thần xem xét bộ ngực của mình, Băng Nhi không tự giác tăng thêm thủ kính, cảm giác trong cơ thể đang từ từ nóng lên tao động lên. “Ngô, thật kỳ quái. Thiếu gia, Băng Nhi cảm giác bộ ngực dường như đang lớn lên......” Cô thẹn thùng quẫn yêu kiều. “Làm tốt lắm, đừng quên trêu chọc một chút hai đóa tiểu nhũ tiêm......” Nhìn kỹ mật nhũ của cô gái dần dần bành trướng ứ hồng Lãnh Tiêu đắc ý lôi kéo nụ hoa nhô ra. “A......” Thình lình xảy ra kích thích làm cho cô nhịn không được âm thanh tê kêu. “Kêu lớn tiếng như vậy không sợ bị người khác nghe thấy a!” Hắn tà ác giễu cợt. “Ngô.....” xấu hổ cùng hưng phấn hỗn loạn thành một cỗ mãnh liệt đem cô trói chặt, khẽ cắn môi dưới, cô cố đè nén tiếng rên rĩ vọt tới đầu lưỡi, thân thể mềm yếu không ngừng giãy giụa. “Chỗ này vẫn mê người như vậy” Hắn kiên nhẫn tinh tế ma sát nụ hoa nhạy cảm của cô. “Thiếu gia, Băng Nhi...Băng Nhi cảm thấy thật là khó chịu....” Nàng thẹn thùng cầu xin hắn. “Nga, vậy để tôi tới làm cho cô thoải mái chút” cô nắm chặt bàn tay, môi hắn chợt cắn một đóa nhũ dựng sưng đỏ, lúc nhẹ, lúc mạnh gặm cắn đầu v* cứng rắn nhô lên. “Ngô” Đôi môi đang đóng chặt phát ra tiếng ưm khó nhịn. “Quả nhiên hương vị của xử nữ vẫn là ngọt nhất” Thay phiên liếm tẩy hai đầu v* kiên đĩnh, Lãnh Tiêu tà khí cười nhạo. “Thiếu gia...... xong chưa? Tôi có thể kéo áo lên không?” Khuôn mặt Băng Nhi ửng hồng ngữ khí không xong hỏi. “Không được, chương trình học mới còn chưa chọc đâu!” Hắn ung dung liếm đường cong nhủ cầu của cô. “A?” Chương trình mới gì? Hai mắt Băng Nhi viên sanh tim thẳng thắn đập loạn. “Lại đây, đứng lên cởi quần lót ra” Lãnh Tiêu một phen rời khỏi cô ý bảo cô làm động tác tiếp theo. “Cởi...cởi quần lót?!” Lời của hắn giống như một thanh đao băng chém cô làm cả người phát run. “Như thế nào? Nghe không hiểu lời tôi?” Sâm băng ngữ khí có chút không kiên nhẫn .



Xử nữ chính là phiền toái như vậy bất quá chương trình học vẫn cần thiết. Hắn muốn là một cái nữ nô phục tùng vật cưng nghe lời chứ không phải một cô bé cái gì cũng không biết chỉ biết khóc nháo. “Không, nhưng mà......” Băng Nhi chần chừ cô nên ngoan ngoãn nghe và làm theo sao? “Nhưng cái gì? Cô đã quên cô tự hứa hẹn qua nhất định sẽ toàn lực phối hợp sao? Đã quên mình là vật cưng phải phục tùng sao?” Thấy cô do dự Lãnh Tiêu hỏa đại nhắc nhở cô từng đối hắn ưng thuận hứa hẹn.



Xem ra cô đối hắn phục tùng hiển nhiên còn chưa đủ, không có lẽ là những gì hắn dạy cô chưa đủ. “Tôi không có! Tôi không có!” Cô liều mình lắc đầu phủ nhận giọt lệ trong suốt cuồn cuộn mà rơi. “Vậy nhanh lên, đem quần lót cởi ra” Hắn tàn khốc cắt đứt cơ hội chần chừ của cô. “Dạ......” Cô nhu thuận cúi xuống thắt lưng chậm rãi theo trong váy dài cởi fra quần lót trên người. “Ngồi xuống chỗ này” Ngón tay thon dài chỉ chiếc bàn trà phía trước. “Thiếu gia!” Đó là bàn trà a! “Ngồi xuống” Hắn trầm giọng thét ra lệnh. "Như vậy rất kỳ quái......” Chưa để khố mông cánh hoa ma sát ti chất làn váy, làm cho cô cả người phát run, khép lại hai chân mắc cỡ xen vào giữa hai chân rộng mở của hắn, ái muội làm cho người ta run rẩy không thôi. “Bây giờ tôi sẽ dạy cô một chỗ mẫn cảm khác” Hắn vén cao làn váy của cô tới đầu gối hai tay chuẩn bị đẩy mở bắp đùi của cô ra. “Thiếu gia, không cần có được không? Có được không?” Cô rất sợ hãi bởi vì ngu ngốc. “Không được, bây giờ không dạy dỗ tốt cô về sau tôi sẽ mệt” Hắn bá đạo phủ quyết cầu xin của cô. “Nhưng mà......” Thiếu gia hắn đến tột cùng sẽ làm gì với cô? “Ngoan, Băng Nhi, cô cho rằng tôi sẽ thương tổn cô sao?” Bàn tay ấm áp nhu vuốt đầu gối tròn trịa của cô tiêu trừ bất an trong lòng cô. “Sẽ không” Băng Nhi lắc đầu cô tin tưởng thiếu gia tuyệt không sẽ làm hại cô. “Đến đây, đem chân đạp ở chỗ này đầu gối chậm rãi mở ra” Cầm mắt cá chân mảnh khảnh của cô đặt lên sô pha chỗ hắn ngồi, hai tay Lãnh Tiêu kiên định tách mở đùi trắng nõn váy lụa vì vậy mà bị đẩy lên cao, thiếu nữ chưa từng bị người khác nhìn trộm xấu hổ vì trong nháy mắt hoàn toàn lõa lồ. “Ngô......” Cô thấp giọng thẹn thùng sắp khóc lên. “Ướt thành như vậy thật sự rất đáng yêu” Hắn nhìn không chớp mắt thưởng thức nơi riêng tư xinh đẹp của cô.



Nơi tư mật của thiếu nữ oánh lượng mật hoa trơn bóng giống đóa tường vi lây dính sương sớm Nhị tâm phấn hồng xấu hổ cùng sợ hãi thừa nhận ánh mắt nam tính nóng bỏng. “Đừng nói...... ” Cô thật sợ hắn sẽ ghét cô, cười cô! “E lệ sao?” Tay hắn vuốt ve đùi trắng noãn dần dần tới gần bụi hoa kiều mị kia. “Không thích, đừng nhìn tôi như vậy!” Vụng trộm nâng lên mi mắt Băng Nhi suýt tí nữa bị dục hỏa trong mắt hắn làm sợ hãi. “Vì sao không, nhìn chỗ này của cô đẹp quá a!” Hắn mềm nhẹ trêu chọc, trơ mắt nhìn hoa huy*t kiều mị của cô vì hắn xoa nắn mà khẩn trương co rút lại, xuân triều tràn ra...



U cốc của thiếu nữ bị hắn thưởng thức, xoa nắn hấp dẫn mà khẽ run, Lãnh Tiêu suýt nữa cầm giữ không được chính mình mà tiến lên đâm vào. “Là thật sao?” Hắn ca ngợi làm cho cõi lòng căn thẳng của cô thả lỏng, con ngươi thẹn thùng buông xuống, sợ hãi nhìn hắn đụng chạm nơi riêng tư. "Uh.” Hắn tiếp tục mở ra hai phiến hoa tìm kiếm châu hạch ẩn nấp trong đó mạnh nhẹ kích thích. “A” Gặp đến ngón tay dài của nam nhân luân phiên đâm chọc, âm hạch thiếu nữ trở nên sung huyết sưng tấy nở rộ ra tuyệt diễm. “Thế nào? Có khoái cảm không?” Hắn mi gian mồ hôi chảy xuống dưới, dừng ở bộ lông sâm u của thiếu nữ như là giọt sương. “Thân thể nóng quá....Cảm thấy cả người đều trở nên kỳ quái...” cô bất an lắc đầu, trong mắt tràn ngập khổ não, phiền muộn, cùng một tia hoang mang khó có thể lý giải.



Hắn đang tìm cái gì? Tại sao vẫn đùa bỡn giữa hai chân cô?



Mà thân thể của cô vì sao lại vẫn nóng lên, trướng đau, nhưng chỗ bị hắn định trụ lại cảm thấy vô cùng trống rỗng khó chịu? “Tôi sẽ làm cho cô thoải mái hơn......” Hắn kích tình tăng thêm động tác tay.



Một tay đùa bỡn anhũ lôi một tay xoa bóp hạch đế ửng hồng, đối với thâm u con ngươi Lãnh Tiêu càng lòe lòe tỏa sáng. “Cô sắp tới rồi” Hắn tà khí mà đắc ý cười. “Cái gì? Cái gì tới? A a......” Trong nháy mắt, bị một trận cảm giác cấm kỵ kích thích bao phủ, Băng Nhi nhịn không được kiều hô lên thanh. “Cao trào, cảm giác được không?” Nhìn huyệt khẩu càng ngày càng dồn dập co rút lại của cô tay hắn đột nhiên dùng sức nhu lộng không lưu tình chút nào mà chà xát hạch đế ửng hồng kia cho đến đại lượng yêu dịch cuồng tiết chảy xuôi ra. “Ách” Băng Nhi hân hoan ngửa đầu thét chói tai đạt tới cao trào, cô lệ nóng doanh tròng không dám nhìn Lãnh Tiêu, không dám nhìn đóa hoa của mình điên cuồng giống như run run......



Lãnh Tiêu hài lòng thưởng thức cô bé chịu đủ sự cưng chiều của mình tinh mâu cùng gò má ửng hồng như say, kia xích diễm xấu hổ ở trước mắt hắn phóng đãng run rẩy lưu tiết yêu dịch nóng rực...... “Tan học .”



Trong cơn mê man, cô dường như nghe thấy hắn nói như vậy......



Đêm mưa.



Băng Nhi ngồi ở vị trí của mình chống cằm ngơ ngác ngắm nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hoang mang.



Từ đêm ở buổi tiệc cô cũng chưa từng gặp Lãnh Tiêu.



Hắn không hề tránh mặt cô mà là cô không dám đối mặt hắn.



Cô đang sợ.



Bởi vì những việc Lãnh Tiêu làm đối với cô, làm cho cô cảm thấy sợ hãi không thôi.



Mỗi ngày buổi tối một thân một mình nằm ở trên giường thì cô luôn nhớ tới tất cả những gì hắn dạy cô.



Triền miên hôn môi, hôn ngán ôm, mãnh liệt vỗ về chơi đùa, một lần lại một lần quanh quẩn ở khắp nơi trong đầu cô, quanh quẩn đều làm cho cô mặt đỏ tim đập dồn dập thậm chí không khỏi khát vọng



Trời ạ, cô biến thành xấu nữ sao? ! "Ê, bạn có nghe nói không! Chuyện Tiểu Lỵ lên mạng hẹn hò bị trường học phát hiện!" "Sao bạn ấy lại dám?! Háo sắc!" "Ai kêu bạn ấy tiêu tiền dữ như vậy trong nhà cho không đủ dùng đành phải tự mình kiếm." "Vì ham mê vật chất bán đứng thân thể của mình quá mất mặt a! Nếu là tôi sẽ không làm được." "Bởi vậy! Rất hèn hạ."



Nhóm nữ sinh ngồi ở sau lưng Băng Nhi lợi dụng thời gian tan học đột nhiên tụ lại một chỗ bát quái. "Băng Nhi bạn nói có phải hay không?" Đột nhiên có người vỗ cô một cái hỏi ý kiến của cô. "Cái gì!" Băng Nhi sợ hết hồn, chột dạ bàn tay nhỏ bé xiết chặt đùi. "Chuyện Tiểu Lỵ lên mạng hẹn hò a!" "Ách, không được tốt lắm" Trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi là vì khẩn trương sao? Hay là vấn đề này làm cho cô kinh hồn bạt vía? "Cho nên a! Loại hành vi này cùng kỹ nữ có gì khác biệt." "Mình...mình đi toilet một chút."



Hoảng sợ chiếm giữ đẩy ra cái ghế, Băng Nhi bước chân không vững đi tới toilet.



Các bạn học nói rất đúng làm cô tim đập nhanh phảng phất dường như là đang nói cô.



Vì Tiểu Bạch cô đáp ứng Lãnh Tiêu trở thành vật cưng của hắn, vì cám ơn hắn ân huệ hắn để cho cô đến trường, cô để mặc hắn chơi đùa thân thể của mình, vì tất cả những chuyện hắn làm cho cô, cô thậm chí không cảm thấy thẹn chút nào vì hắn rộng mở hai chân.



Mà để cho cô kinh hãi nhất chính là bản thân cô rõ ràng tuyệt không bài xích Lãnh Tiêu đụng chạm, lòng của cô lại cảm thấy thích thú a!



Cô như vậy cùng chuyện Tiểu Lỵ lên mạng hẹn hò có gì khác nhau? !



Lấy nước hắt ướt khuôn mặt Băng Nhi nhìn mình trong kính mà tâm tình vô cùng thê lương.



Chín giờ rưỡi, vừa đến thời gian tan học bọn học sinh liền ngồi xe tư nhân có rèm che hoặc là đón taxi về nhà.



Bởi vì đêm đã khuya trời lại đang mưa, cho nên cũng không nhiều người xếp hàng chờ xe buýt, qua không bao lâu đứng ở dưới bảng trạm xe buýt cũng chỉ còn mình Băng Nhi.



Cô lặng lẽ đứng mặc cho nước mưa làm mình ướt nhẹp, mặc cho từng chuyến xe buýt một rời khỏi.



Cho đến bỗng dưng có một cây dù lớn được đưa qua ngăn cản những hạt mưa trút xuống cô.



Di!



Băng Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới phát giác bóng người lặng yên đứng bên cạnh. "Cô đang trốn tránh tôi" Giọng nam sâm lãnh trầm thấp lạnh lùng nói. "Không có, thiếu gia, tôi sao dám trốn anh" Bối rối nâng lên đôi thủy mâu kinh hoàng, Băng Nhi nhẹ nhàng mà thở phì phò, cảm giác tim đập nhanh kịch liệt làm cho cô cơ hồ khó có thể thừa nhận.



Cô vẫn bị hắn bắt được! "Nhiều lần cô đều cố ý tránh tôi, lần gần đây nhất là tối chủ nhật ở cửa chính Đỗ gia" Yên lặng mười giây, Lãnh Tiêu lên tiếng lần nữa con ngươi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK