Mục lục
Cục Cưng Của Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 188




Cô nghẹn ngào, cả người run lên bần bật. Nhìn thấy vẻ quan tâm quen thuộc trong mắt anh ta, Mạc Lam Ảnh không thể kìm nén được nữa, liền bổ nhào tới và ôm chặt lấy cổ của Hàn Lạp, vùi má vào vai của anh ta. Những giọt nước mắt nóng hổi thay nhau rơi xuống, chảy xuống cổ anh ta, làm bỏng rát da, như thể cảm xúc ở sâu tận đáy lòng lại trỗi dậy khi nhìn thấy anh ta.



Khóc lóc đau đớn, quanh quẩn trong không khí là hơi thở quen thuộc của anh ta, Mạc Lam Ảnh cứ ôm chặt cổ anh ta mà khóc thỏa thích. Hãy để cô được buông thả một lần cuối cùng vậy!



Cô vẫn luôn rất ích kỷ, một người phụ nữ như cô sao có thể an yên mà tận hưởng tình yêu anh ta đem đến? Anh ta là một người đàn ông tử tế và dịu dàng, thích hợp với một người phụ nữ tốt hơn.



Còn cô, phải sám hối suốt quãng đời còn lại.



Lam Tịnh ơi, chị hai sẽ thay em, thay mình mà sám hối.



Hãy cứ để cô buông thả lần cuối cùng, để cô lại một lần nữa háo hức vòng tay ấm áp của anh ta, chỉ cần cô từ bỏ, anh ta sẽ được hạnh phúc suốt đời, vẫn có thể sinh con, vẫn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ. Còn cô, không biết một ngày nào đó lại trở nên ích kỷ, ngay cả bản thân cũng không nhận ra mình được nữa.



Hàn Lạp nhìn vào vẻ mặt đau đớn của cô lúc này, anh ta chỉ có thể giang vòng tay ra để an ủi nỗi đau của cô. Cảm nhận được sau lưng bỗng có đôi bàn tay to lớn ôm lấy, Mạc Lam Ảnh run lên, càng ôm chặt cổ Hàn Lạp, lần cuối cùng rồi!



Để mặc cho cô khóc một lúc lâu, cuối cùng Hàn Lạp cũng nói: “Được rồi! Khóc lần cuối cùng, em đừng khóc nữa!”



“Được!” Lần cuối cùng rơi nước mắt.



Lau khô nước mắt, Mạc Lam Ảnh ngẩng đầu lên đầy thổn thức, rồi bỗng nhận ra trên vai Hàn Lạp đã bị ướt sũng vì nước mắt của mình, thậm chí trên cổ anh ta cũng dính đầy nước mắt. Thấy ngượng ngùng, Mạc Lam Ảnh ngước mắt nhìn lên với vẻ bất an, lại chợt nhận thấy đôi mắt của anh ta vẫn luôn dừng trên mặt cô.



“Em nên đi nghỉ ngơi, nghỉ cho thật khỏe, ngày mai tổ chức tang lễ, em hãy để cho Lam Tịnh ra đi được thanh thản, đừng khóc nữa được không?” Hàn Lạp bồng ngang cơ thể mảnh mai của cô lên, rồi sải bước đi về phía phòng ngủ của Mạc Lam Ảnh.



Cuộn tròn người lại, một lần nữa cảm nhận hơi ấm của anh ta, Mạc Lam Ảnh hơi nghiêng mặt qua, vùi má sát vào ngực anh ta, lắng nghe nhịp tim của anh ta. Mạc Lam Ảnh đột nhiên cảm thấy rất tham lam, tham lam hơi thở của anh ta, tham lam hơi ấm của anh ta.



Vào ngày lễ tang của Mạc Lam Tịnh, mọi người vẫn đến.



Tần Trọng Hàn, Tăng Ly, Tăng Dương Dương, Hàn Lạp, Mễ Kiệt, Mao Chi Ngôn, chỉ mình Tiêu Hà Hà không đến. Vì muốn bảo vệ cô, Tần Trọng Hàn đã không nói cho cô biết. Anh ta biết rõ người phụ nữ nhỏ bé của mình rất tốt bụng, nhất định sẽ khóc lóc như mưa, vậy nên không đưa cô đến.



Mọi người nhìn thấy Mạc Lam Tịnh được hạ táng, đến khi quan tài của cô ta được tấm đá phiến phủ lên, đến khi đã chôn cất xong xuôi.



Tăng Dương Dương đột nhiên nhìn vào bức ảnh trên bia mộ với vẻ kích động, rồi khẽ hét lên như đã mất kiểm soát: “Mạc Lam Tịnh, tại sao chị lại làm điều này với tôi? Con của tôi đang ở đâu? Chị đã bắt con tôi đem đi đâu rồi?”



Cô đột nhiên kích động lên, khiến mọi người đều sững sờ. Tăng Ly lập tức ôm lấy cô, để cô có thể đứng vững.



Những ngày qua, sau khi Tăng Dương Dương biết chuyện con mình vẫn còn sống nhưng lại không tìm được, cả người cô cứ đờ đẫn, ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ muốn nhanh chóng biết được đứa trẻ đang ở đâu, sống có tốt không!



Không ai nhận thấy cơ thể của Mao Chi Ngôn đã run lên, rồi sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh.



Còn Mạc Lam Ảnh vào lúc này lại nói: “Dương Dương à, chị xin lỗi! Chị biết dù có nói xin lỗi thì cũng không thể bù đắp được nỗi đau trong lòng em. Chị cũng biết Lam Tịnh đã làm tổn thương em, nhưng xin em hãy niệm tình nó đã ra đi mà tha thứ cho nó!”



“Chị Lam Ảnh, chị muốn em làm thế nào để tha thứ cho chị ta? Con của em không còn nữa! Chị ta chết thì xong chuyện rồi, vậy còn em thì sao? Còn con của em thì sao? Em phải làm thế nào?” Tiếng hét của Tăng Dương Dương làm cho Tần Trọng Hàn ngẩn người ra, anh ta vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.



Khi nhắc đến đứa trẻ, hình như Tần Trọng Hàn đã hiểu được một chút, nhưng cũng vô cùng sửng sốt. Sao Dương Dương lại có con? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?



Mạc Lam Ảnh nắm lấy tay Dương Dương. “Dương Dương à, con vẫn còn sống, con rất khỏe mạnh. Hãy tha thứ cho chị vì đến tối qua mới biết con đang ở đâu!”



“Chị biết con của em đang ở đâu?” Tăng Dương Dương nhìn lên với vẻ ngạc nhiên.



“Lam Ảnh, bạn biết thật hả?” Tăng Ly cũng kích động lên, sợ rằng mình đã nghe lầm.



Mạc Lam Ảnh gật đầu rồi nhìn sang Mao Chi Ngôn. Anh ta quay đầu đi chỗ khác, và không nói gì.



Mạc Lam Ảnh hơi thất vọng, nhưng cũng có chút đau lòng. Cô nói với Tăng Ly, Tần Trọng Hàn và Tăng Dương Dương: “Ly, Dương Dương, Hàn à, em hy vọng mọi người sẽ chịu đựng được, đặc biệt là Hàn. Em hy vọng những lời mình sắp nói ra đây, anh có thể vượt qua được.”



Trong lòng Tần Trọng Hàn bỗng dâng lên một nỗi bất an, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu. “Em nói đi!”



“Con của Tăng Ly và Dương Dương, đứa bé đã bị Lam Tịnh bắt đi, chính là Ngữ Điền! Ngữ Điền là con của Tăng Ly và Dương Dương.” Mạc Lam Ảnh nói ra câu này làm cho cả ba người đều sững sờ.



Tần Trọng Hàn như bị sét đánh. “Em… Em nói gì?”



Mạc Lam Ảnh nói với vẻ tội lỗi: “Hàn à, đứa trẻ mà anh thuê người đẻ giùm đã bị Lam Tịnh đánh tráo. Hãy tha thứ cho em vì đã không biết chuyện này, cứ tưởng đứa trẻ đó là con của anh. Nhưng mãi đến hôm qua, khi em thu dọn di vật của Lam Tịnh mới tìm được một cuốn nhật ký. Nó nói rằng đứa trẻ đã bị nó tráo đổi, và đứa trẻ đó là do Dương Dương sinh ra ở Lục Thành!”



“Ý của bạn là, Ngữ Điền là con của mình?” Tăng Ly cũng ngớ ra, anh ta không dám tin, cứ trợn to đôi mắt đào hoa. “Sao lại như vậy được?”



“Em muốn đi gặp con!” Tăng Dương Dương bấu chặt tay Tăng Ly. “Anh Ly à, con của chúng ta, em muốn gặp con ngay lập tức!”



Tần Trọng Hàn lại cảm thấy rất sốc, anh ta cố bình tĩnh lại, nhưng trong giọng nói vẫn còn chút run rẩy. “Lam Ảnh, vậy con của anh đâu? Con của anh đâu rồi?”



“Em không biết!” Mạc Lam Ảnh lắc đầu, rồi vội vàng nhìn xuống, hai mắt nhòe đi.



Tần Trọng Hàn không thể tin được sự thật này. “Ly, Dương Dương à, hai người đừng nóng vội, đợi đã!”



Tại thời điểm này, trái tim Tần Trọng Hàn đập nhanh dữ dội, anh ta không biết làm sao để tin vào thông tin bất ngờ này. “Cuốn nhật ký đó viết gì? Tại sao lại như vậy được?”



Nhật ký của Mạc Lam Tịnh viết: Hôm nay, mình đã làm một việc vĩ đại, cùng đồng minh của mình đi đến nhà xác bệnh viện Lục Thành lấy trộm một em bé đã chết, mua chuộc bác sĩ đỡ đẻ cho Tăng Dương Dương, bà ta đã hứa sẽ giúp mình tráo đổi đứa bé.



Ha ha! Có nằm mơ thì Tăng Dương Dương cũng không ngờ được đứa con mà cô ta sinh ra vẫn còn sống, còn mình đã tráo đổi cho cô ta một đứa đã chết, chắc lần này cô ta sẽ đau khổ mà tự tìm đến cái chết luôn cho xem!



Nếu cô ta thực sự chết đi, vậy thì tuyệt quá! Mình có thể độc chiếm Tăng Ly, bí mật của đêm đó sẽ không còn ai biết nữa.



Nhìn vào đứa con của Tăng Dương Dương, thực ra mình cũng thích lắm. Đến khi nào mình mới sinh một đứa con như vậy nhỉ? Cả năm nay, trong một năm mà Tăng Dương Dương mất tích, Tăng Ly không hề đụng vào mình. Mình rất thất vọng, nhưng anh ấy nói sẽ chịu trách nhiệm về đêm đó!



Đây là điều an ủi nhất trong tim mình!



Mình còn làm được một việc vĩ đại nữa, bồng đứa trẻ mà Tăng Dương Dương vừa sinh ra đến tráo đổi với con của Tần Trọng Hàn mà thần không biết, quỷ không hay. Sau khi làm xong mọi việc, vậy mà không ai phát hiện ra, đúng thật là thần kỳ quá!



Chị hai không hề biết chuyện này. Hôm nay tâm trạng của chị hai rất tệ, chị cứ uống rượu hoài, không ai chăm sóc cho đứa trẻ. Nhưng con của Tần Trọng Hàn đã được năm ngày rồi, nó trông có vẻ lớn hơn con của Tăng Ly!



Mình ngồi xuống bên nôi và so sánh hai đứa bé, sao cứ cảm thấy đứa bé vừa chào đời nhỏ hơn nhiều quá. Nhưng may mà Tần Trọng Hàn đã qua Mỹ công tác, phải một tuần nữa mới về. Đến khi anh ta trở về, đứa trẻ cũng đã đổi khác, chắc không ai nhận ra được đâu.



Chuyện này, chỉ cần mình không nói, đồng minh của mình không nói, vậy thì không có ai biết được!



Tần Trọng Hàn đã phản bội chị hai, hại chị hai phải đau đớn như vậy. Thấy chị hai suốt ngày cứ sống trong mơ màng, trong lòng mình thấy buồn lắm.



Mình đã khuyên chị hai rời xa Tần Trọng Hàn, nhưng chị lại không chịu. Dù biết rõ đứa trẻ này là con ruột của Tần Trọng Hàn, chị hai vẫn chịu đựng, giả vờ như không biết. Nhưng chị hai ngày nào cũng khóc, còn mình lại không làm được gì cả, trong lòng mình rất buồn.



Thật ra mình đang nói chị hai, nhưng bản thân mình có khác gì đâu chứ? Biết rõ rằng Tăng Ly không thích mình, nhưng mình vẫn thích anh ấy như vậy, vẫn yêu anh ấy. Rõ ràng có thể ép anh ấy kết hôn, nhưng vẫn không kìm được lòng, khi nhìn thấy ánh mắt né tránh của anh ấy liền hứa sẽ cho anh ấy thời gian năm năm. Năm năm sau, anh ấy nói sẽ cưới mình! Nhưng có thật sẽ như vậy không?



Mình rất nghi ngờ!



Mình không sao ngờ được mới chỉ một đêm mà Tăng Dương Dương lại mang bầu. Nếu một tháng trước, ở Lục Thành, không phải tình cờ nhìn thấy bụng của cô ta đã to lên, mình đã thực sự nghĩ rằng hạnh phúc đang đến với mình!



Mình tưởng rằng Tăng Ly sẽ thuộc về một mình mình. Nhưng khi nhìn thấy Tăng Dương Dương đang mang thai, giấc mơ của mình đột nhiên tan vỡ, nhưng không ngờ rằng mình lại có được một đồng minh, và anh ấy lại muốn giúp đỡ mình.



Tất cả mọi chuyện, chúng tôi đã làm không một chút sơ hở.



Đã một tháng trôi qua, không ai phát hiện ra đứa trẻ đã bị tráo đổi. Ha ha... Mình vui quá đi mất...



Đại khái cuốn nhật ký đã viết như vậy.



Khi Tần Trọng Hàn đọc đến những trang cuối cùng thì đột nhiên nhận ra nó đã bị xé mất mấy trang. “Lam Ảnh, mấy trang cuối đâu rồi?”



Mạc Lam Ảnh lắc đầu. “Chỉ có chừng đó thôi!”



Mao Chi Ngôn vẫn đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt của anh ta vẫn rất bình thản.



Tần Trọng Hàn ngây người ra. “Vậy con của anh đâu? Con của anh đã bị đánh tráo đi đâu rồi?”



Trời ơi! Tại sao cuốn nhật ký chết tiệt này lại không nhắc đến?



“Chúng ta mau đi gặp con đi!” Tăng Dương Dương phấn khởi nắm lấy tay Tăng Ly. “Anh hai, Ngữ Điền có thực sự là con của chúng ta không?”



Tăng Ly ôm chặt cô, có chút nghẹn ngào, rồi lại liếc sang Tần Trọng Hàn đang ngây người ra bên cạnh, trong tim hiểu rõ cảm xúc của anh ta vào lúc này. Nếu Ngữ Điền là con của anh ta với Dương Dương, vậy con của Tần Trọng Hàn và Hà Hà đã đi đâu?



Trên mặt Tần Trọng Hàn đầy vẻ tuyệt vọng tan nát, chỉ sững sờ nhìn vào cuốn nhật ký trong tay. Sao cô ta lại làm như vậy? Anh ta quay lại nhìn bia mộ, sao cô ta có thể làm ra chuyện như thế này? Cô ta thực sự quá xấu xa, nhưng cô ta đã chết rồi. “Đồng minh của cô ta là ai?”



Câu hỏi của Tần Trọng Hàn đã làm cho Mạc Lam Ảnh và Mao Chi Ngôn đều giật mình.



“Không nhắc tới!” Mạc Lam Ảnh cúi gầm mặt xuống và nói.



Ánh mắt sắc bén của Tần Trọng Hàn hơi híp lại, quét qua Mạc Lam Ảnh đang cúi gầm mặt xuống. “Lam Ảnh à, mấy trang nhật ký cuối cùng đâu? Anh muốn đọc nốt mấy trang cuối của cuốn nhật ký!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK