Mục lục
Cục Cưng Của Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31




“Được rồi!” Tăng Ly cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục đùa nữa, nên rời đi với vẻ thong dong. Nhưng sau khi quay người lại, trong mắt lại lóe lên một tia sáng ảm đạm. Nhìn theo bóng người đang đi về phía nhà vệ sinh, thấy có chút cô đơn.



Tăng Dương Dương nhìn theo bóng lưng Tăng Ly đang rời đi, nụ cười đang sáng lạn chợt biến mất. “Anh Hàn, anh có thích chị Hà Hà không?”



Tần Trọng Hàn nhướng mày.



“Nếu thích thì anh phải theo đuổi cho bằng được nha!” Tăng Dương Dương lại quay về bộ dạng tươi cười như hoa.



“Dương Dương, tốt nghiệp rồi sao em còn chưa chịu về nữa?” Tần Trọng Hàn đổi chủ đề.



Ánh mắt của Tăng Dương Dương di chuyển quanh bữa tiệc, nhưng lúc nào cũng vô tình dừng lại ở chỗ một anh chàng có đôi mắt đào hoa, nụ cười rạng rỡ, mặc bộ vest phẳng phiu. “Về làm gì?”



Trọng Hàn nhìn theo ánh mắt cô rồi cau mày lại. “Dương Dương, cậu ấy là anh trai của em!”



“Có phải anh ruột đâu!” Tăng Dương Dương bĩu môi, nhỏ giọng nói.



Tần Trọng Hàn ngây người ra. Lẽ nào Dương Dương đối với Tăng Ly…?



Trong sảnh tiệc ăn uống linh đình, đối với cô gái đồng hành với Tần Trọng Hàn, các nhân viên của chi nhánh có mặt ở đó đều lộ ra ánh mắt nghi hoặc. Từ khi nào mà tổng tài đã thay đổi bạn gái đi cùng? Vẫn nhớ ba năm trước, cô gái được tổng tài dẫn theo vô cùng khiêu gợi và xinh đẹp, nghe nói cô gái đó là vợ chưa cưới của tổng tài.



Sau đó nghe nói họ đã chia tay.



Rồi trong ba năm tiếp theo, anh ta không dẫn theo ai cả. Lần này dẫn người mới đến, một cô gái dường như vẫn chưa trưởng thành, ngây thơ đến nỗi làm người ta không thể nhìn đi chỗ khác. Vậy có phải có nghĩa là, Tần thị sắp có bà chủ mới rồi không?



Khi không bị người ta xem như động vật trong sở thú, làm cho Tiêu Hà Hà không chịu được, cảm thấy hơi phiền chán. Từ nhà vệ sinh quay lại, cô thấy rất nhiều người đều đang nhìn mình.



Cô vốn là một cô gái nhút nhát, tự nhiên bất thình lình bắt cô xuất hiện dưới ánh đèn, đón nhận sự chú ý của mọi người, thật sự cảm thấy rất kỳ lạ.



Vừa bước vào sảnh tiệc liền nhìn thấy Tần Trọng Hàn đang đứng giữa một nhóm người, chỉ thấy trong đôi mắt với lông mày lưỡi mác của anh ta, đang lấp lánh ánh sáng rực rỡ, vô cùng chói mắt.



Còn ở phía bên kia hành lang, Tăng Ly đang hút thuốc. Tiêu Hà Hà lần đầu tiên nhìn thấy Tăng Ly hút thuốc.



“Hà Hà?” Tăng Ly ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng người đang đi đến, ngay lập tức nở nụ cười. “Sao cô không ở trong đó?”



Tăng Ly dập tắt đầu thuốc dưới đất, anh ta không thích để người khác hít phải thuốc lá thụ động.



“Anh cũng đâu có ở trong đó!” Tiêu Hà Hà nhìn thấy hình như Tăng Ly đang bực bội và mệt mỏi một cách bất thường, và dưới đất đã có một đống tàn thuốc và đầu thuốc lá, cả hành lang đầy mùi khói thuốc. “Anh mệt lắm hả?”



Trên gương mặt mệt mỏi của Tăng Ly lộ ra một nụ cười, nhìn vào Tiêu Hà Hà, chớp chớp mắt. “Đâu có, sao tôi lại mệt được?”



Tiêu Hà Hà ừ rồi gật đầu. Mỗi người đều có nỗi niềm khó nói của riêng mình, cô hiểu chứ. Nhưng tự nhiên nhìn thấy Tăng Ly đứng hút thuốc một mình ở hành lang, cô chỉ thấy anh ta của bây giờ không giống anh ta. Có lẽ ngay từ đầu cô đã đoán được, anh ta là một người luôn đem cảm xúc che giấu đằng sau nụ cười.



Cô quay đầu lại nhìn bầu trời bên ngoài hành lang, đèn ne-on nhấp nháy, ở một đất nước xa lạ, mọi thứ đều xa lạ, không biết tối nay Thịnh Thịnh ở lại trường sao rồi.



“Chúng ta vào trong thôi!” Tăng Ly lại cười.



“Ừm!” Hai người bước vào sảnh tiệc.



Rõ ràng Tăng Ly đang mất tập trung, tuy Tiêu Hà Hà không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhìn ra được Tăng Ly hơi mệt mỏi.



Tần Trọng Hàn thấy hai người họ đi vào chung với nhau, vẻ mặt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, ánh mắt sắc bén như chim ưng khóa chặt khuôn mặt Tiêu Hà Hà. Cô gái chết tiệt! Vừa rồi anh ta không thể tìm được cô, thì ra đã đi chung với Tăng Ly.



Còn lúc này, Tiêu Hà Hà thấy Tăng Dương Dương đã đi đâu không biết. Và đối diện với họ có một cô gái đang đi đến, ánh mắt của Tăng Ly đang tìm kiếm khắp sảnh tiệc nên đương nhiên không để ý đến cô gái đang đi tới này.



Tiêu Hà Hà bỗng nhìn thấy trong mắt của cô gái đó lóe lên một ánh nhìn thù hận, rất sâu nặng. Hơi bất ngờ, cô nhìn thấy phía sau túi xách của cô gái đó có một vật sáng loáng - dao găm.



Này!



“Coi chừng!” Trong chớp mắt, Tiêu Hà Hà đẩy Tăng Ly sang một bên theo bản năng.



“Ơ!” Khi Tăng Ly hoàn hồn lại, Tiêu Hà Hà đã bị con dao găm đâm trúng cánh tay.



Con dao găm của cô gái đó thật ra muốn đâm về phía Tăng Ly.



“Hà Hà!” Tăng Ly hét lên, hoảng hốt giơ chân lên đạp cô gái kia bay ra xa một mét. Anh ta nhìn thấy rất nhiều máu chảy ra, khuôn mặt của Tiêu Hà Hà ngay lập tức tái nhợt lại.



Tần Trọng Hàn đứng cách đó rất xa, khi phản ứng kịp thì Tiêu Hà Hà đã ngồi xổm dưới đất.



Đau quá!



Đúng lúc này, cô gái đó đã đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà. Nếu không phải tại cô, cô ta đã đâm chết Tăng Ly rồi!



“Coi chừng!” Tiêu Hà Hà nhìn thấy cô gái đó lại lao tới.



Tăng Ly lại vung chân lên, đá thêm một cái làm cho cô gái kia ngã lăn xuống đất. Lúc này, các vị khách trong bữa tiệc bắt đầu xôn xao, sao lại có người đến buổi tiệc để hành hung vậy?



Máu chảy trên cánh tay Tiêu Hà Hà khiến Tăng Ly khẽ hét lên một tiếng kinh hãi, thân hình cao lớn nhanh chóng ôm lấy cô.



“Tiêu Hà Hà!” Khi Tần Trọng Hàn chạy đến thì nhìn thấy máu đang tuôn ra từ cánh tay cô, tiếng hét giận dữ khiến những người đang có mặt đều hoảng sợ và rùng mình.



Trên khuôn mặt tái mét của Tiêu Hà Hà đổ đầy mồ hôi, mồ hôi lạnh chảy xuống từ hai bên má, làm ướt tóc hết phần tóc mái. Nhìn thấy Tần Trọng Hàn nhìn mình với vẻ mặt hoảng sợ, cô cảm thấy chóng mặt quá, khẽ thì thầm: “Tôi đau quá!”



“Sao em dám… Sao em dám...” Giận dữ nhưng không nói nên lời, khuôn mặt lạnh lùng dữ tợn, Tần Trọng Hàn nhanh chóng nắm lấy tay kia của cô. “Mau đến bệnh viện!”



Đã có bảo vệ khống chế cô gái đến hành hung kia.



Tăng Ly cũng bị sốc! Chỉ khoảnh khắc đó, anh ta chưa bao giờ có lòng biết ơn đến vậy. Tại sao Hà Hà lại liều chết để cứu mình?



“Tôi không sao!” Tiêu Hà Hà nói xong câu này thì trước mặt tối đen lại, cơ thể không chịu đựng nổi đã ngã vào lòng của Tần Trọng Hàn.



“Tăng Ly, nhanh lên, đến bệnh viện!” Tần Trọng Hàn trông lạnh lùng và thờ ơ, ôm lấy hình dáng nhỏ bé đang ngất đi trong lòng mình, đột nhiên di chuyển tầm mắt, nhìn thấy cô gái đang bị khống chế kia, ánh mắt u ám lại. “Giao cho công an!”



Trên đường đi, Tần Trọng Hàn ôm chặt lấy Tiêu Hà Hà, trên khuôn mặt điển trai chỉ có vẻ lạnh lẽo.



Trên giường bệnh, Tiêu Hà Hà vẫn còn bất tỉnh, khuôn mặt nhợt nhạt không còn chút sức sống.



Trong mắt Tần Trọng Hàn đầy vẻ mù mịt. Cô gái chết tiệt! Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, cô lại bất chấp mạng sống của mình để bảo vệ Tăng Ly. Cô dám hành động như vậy trong thời khắc đó?



Vết thương đi xuyên qua bờ vai, bác sĩ đã khâu lại cho cô.



“Bác sĩ, tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Tần Trọng Hàn giận dữ chất vấn.



“Anh à, cô gái này thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, lại bị thương nặng, vậy nên mới kiệt sức. Đừng lo, cô ấy sẽ tỉnh lại nhanh thôi!”



“Cô ấy thiếu dinh dưỡng?” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên, trừng mắt lên nhìn vào mặt Tiêu Hà Hà. “Thảo nào cô ấy lại ốm như vậy!”



Tăng Ly lần đầu tiên nhìn thấy Tần Trọng Hàn giận dữ như vậy. mặc dù chuyện năm đó làm cho cảm xúc của anh ta thay đổi rất lớn, những cũng chưa từng thấy anh ta tức giận đến vậy.



Anh ta tức giận, tại sao?



Anh và người Hà Lan? Anh ta và Hà Hà? Tăng Ly thở dài. Anh ta đã sốc về việc hôm nay Hà Hà đã bất chấp mạng sống để cứu mình. Trong thoáng chốc, Tăng Ly cảm thấy rất áy náy, tâm trạng vô cùng phức tạp.



Tăng Ly lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt giận dữ rõ ràng đó của Tần Trọng Hàn. Đó không phải là vẻ lạnh lùng sâu xa khó đoán như trước, mà là cơn cuồng nộ trực tiếp nhất. Khuôn mặt dữ tợn, đôi mắt trợn to vì giận dữ, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà đang ngủ mê man. Dáng vẻ đó tựa như đang, hận không thế bóp chết cô ấy.



“Cô gái ngu ngốc này!” Gầm lên giận dữ, Tần Trọng Hàn thở hổn hển, ngồi trên mép giường, giọng lạnh lùng nói với Tăng Ly: “Tốt nhất cậu hãy đi điều tra xem cậu đã làm mích lòng ai, tôi không muốn chuyện này xảy ra một lần nữa!”



“Tôi sẽ đi ngay!” Tăng Ly cũng cảm thấy rất khó hiểu, ở nước Hàn xa lạ, anh ta có thể đụng đến ai?



“Ừ.” Gật đầu rồi Tần Trọng Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ. “Điều mười vệ sĩ đến đây!”



Tăng Ly ngớ ra, đã biết được Tiêu Hà Hà rất quan trọng đối với anh ta, bởi vì ngay cả bản thân anh ta cũng chỉ từng dùng đến bốn vệ sĩ. Còn lần này, anh ta lại vì Hà Hà mà điều động mười người, có thể thấy tầm quan trọng của Tiêu Hà Hà với anh ta. Có điều, sao trong tim mình lại cảm thấy hơi chua xót vậy?



Thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Trong bóng tối, thuốc mê của Tiêu Hà Hà đã tan dần, một luồng nhiệt nóng như lửa đang thiêu đốt trên vai cô, làm cho ý thức hỗn loạn đang dần dần giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy bức tường trắng. Đây là đâu?



“Em tỉnh rồi hả?” Trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Tần Trọng Hàn lóe lên một vẻ phức tạp dịu dàng.



“Giám đốc Tăng không sao chứ?” Tiêu Hà Hà vừa mở mắt ra liền nhớ đến việc có người muốn giết Tăng Ly, nên rất lo lắng.



“Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn hét lên. Cô vừa tỉnh lại liền lo cho Tăng Ly, làm anh ta giận muốn chết. Bộ Tăng Ly quan trọng đến vậy sao?



“Anh hét cái gì?” Tiêu Hà Hà liếc nhìn cánh tay mình. Đau quá! Nhưng đã cứu được mạng của giám đốc Tăng, cô cảm thấy mình làm vậy rất đáng. Lỡ như con dao găm đó đâm trúng tim của giám đốc Tăng, vậy chẳng phải anh ta sẽ…?



Nhưng con giận và cú sốc lớn hơn là khi nhìn thấy vẻ mặt bình thản đến vô số tội của Tiêu Hà Hà, cuối cùng Tần Trọng Hàn đã nổi giận thật sự, liếc nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ thất vọng, rồi chạy ra ngoài như cơn gió. Không lâu sau, bác sĩ đến!



Sau khi kiểm tra sức khỏe cho Tiêu Hà Hà, bác sĩ nói: “Phải nằm viện ba ngày, sau đó mới được cắt chỉ và xuất viện!”



Một vẻ mặt thất vọng điên cuồng bên ngoài sự giận dữ.



Nghe bác sĩ nói vậy, Tần Trọng Hàn thở phào, dường như cảm xúc khó chịu cũng đã giảm bớt.



“Giám đốc Tăng đâu rồi?” Tiêu Hà Hà tiếp tục hỏi.



“Cậu ấy rất khỏe, chưa chết!” Tần Trọng Hàn nói với vẻ không thiện cảm. “Ai cho phép em đỡ con dao đó?”



Trái tim đang căng như dây đàn của Tiêu Hà Hà cuối cùng cũng đã chùn xuống, nhìn vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Tần Trọng Hàn, khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô cũng ngay lập tức dịu lại, mở miệng một cách thành tâm. “Cám ơn anh, tổng tài, giám đốc Tăng không sao thì tốt rồi!”



“Em đúng là làm tôi tức chết đi được!” Tần Trọng Hàn vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn đó, nhưng sắp phát điên rồi. Cô gái này đang quan tâm đến người đàn ông khác, vì Tăng Ly mà không cần cả mạng sống?



“Hàn! Hà Hà tỉnh rồi hả?” Sau khi xong việc ở đồn công an, Tăng Ly chạy đến bệnh viện, vẫn chưa vào đến cửa thì đã vội vàng hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK