• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2




Editor: Trà Đá.



Nhà họ Nam.



Vào đêm Nam Từ bỏ trốn đã khiến tất cả người giúp việc trong nhà chạy đi tìm, lại kinh động đến cả người nhà họ Nam.



Thậm chí Nam lão gia tử cũng phải choàng áo xuống phòng khách ngồi.



Lúc Nam Từ chưa được tìm thấy, thì vợ chồng nhà họ Nam đều rất gấp gáp.



Nam lão gia tử chống cây quải trượng gỗ tử đàn, hai mắt nhắm lại, quanh thân đều toát ra khí thế cao quý bề trên, so với hai người kia, thì ông trầm ổn hơn nhiều.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nam lão gia tử hỏi, “Đang yên đang lành sao con bé lại bỏ trốn?”



Ba Nam liếc mẹ Nam một chút, rốt cuộc không nói ra, giữ lại một con đường sống: “Chắc con bé nhớ nhà, dù sao vừa mới tới nhà họ Nam, mọi thứ còn rất lạ lẫm, nên tâm tình cũng không ổn định.”



Nam lão gia từ chậm rãi mở mắt, ánh mắt không đục ngầu như những ông lão cùng tuổi, ngược lại còn sắc bén hơn cả ba Nam.



“Con bé ở đây cũng được hai tuần rồi mà tâm tình vẫn còn bất ổn? Con nghĩ ba sẽ tin sao?”



Ba Nam nghe thấy trọng nói của cha mình có chút nghiêm khắc, nên vội vàng lắc đầu: “Dạ không, chỉ là…”



Nam lão gia tử nâng cây gậy trong tay lên, chỉ về phía mẹ Nam, nói: “Đến con nói.”



Mẹ Nam ngày thường không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất sợ ba chồng, thấy ông chỉ về phía mình, lập tức có chút căng thẳng.



“Ba, cũng không có gì, chỉ là…”



Lúc này, lão quản gia hùng hùng hổ hổ chạy vào.



“Tìm được rồi! Tìm được nhị tiểu thư rồi!”



Lúc Nam Từ được đưa trở về trông cực kỳ chật vật, hai mắt bị cát bụi bay vào mắt đỏ lên, lúc này trông rất đáng thương.



Trên váy cũng dính đầy đất cát, khuỷu tay và đầu gối cũng bị trầy xước, lúc ra ngoài thì trông khỏe mạnh tươm tất, bây giờ lại trông tất tàn tạ.



Nhưng chướng mắt nhất chính là trong tay cô còn cầm cái túi xách mang từ quê lên.



Ban đầu mẹ Nam muốn ném cái túi đi, nhưng cô một mực muốn giữ lại, giờ phút này lại thấy nên mẹ Nam cực kỳ tức giận.



“Con cầm túi xách muốn đi đâu?” Rốt cuộc mẹ Nam không thể duy trì được vẻ sang trọng thường ngày nữa, giọng điệu lúc nói có chút nặng nề.



Nam Từ cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn nhà không nói chuyện.



Mẹ Nam nhìn thấy bộ dạng chống đối của cô, cơn tức giận càng tăng lên, chuẩn bị mở miệng dạy dỗ cô một trận, lại bị Nam lão gia tử chặn lại.



So với ba Nam và mẹ Nam, thì Nam Từ và Nam lão giao tử không tiếp xúc nhiều, chỉ gặp nhau mấy lần, mỗi lần gặp ông đều đóng vai một ông già ôn hòa hiền lành trong nhà.



Lúc này ông cũng giống như ngày thường, cười với Nam Từ.



“Tiểu Từ có chuyện gì sao? Đêm hôm khuya khoắt thế này lại muốn bỏ đi?”



Nam Từ nghe thấy, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Nam lão gia tử một chút, thật lâu sau lại cúi đầu, nói: “Con không có bỏ đi, con chỉ muốn đi vứt hành lý.”



Mẹ Nam đương nhiên không tin, vừa muốn mở miệng chất vấn, thì đã bị Nam lão gia tử nói trước.



“Hành lý có làm sao đâu mà con lại vứt đi?”



Nam Từ trả lời: “Những đồ này quá rách nát, Ngô Từ có thể giữ lại, nhưng Nam Từ thì không.”



Câu trả lời này đương nhiên khiến Nam lão gia tử rất hài lòng, ánh mắt của ông dành cho Nam Từ cũng thay đổi một chút.



“Lần sau mấy chuyện này chỉ cần giao người giúp việc trong nhà làm là được rồi, con nhớ kỹ, bây giờ con đã là nhị tiểu thư nhà họ Nam rồi, muốn cái gì làm cái gì đều có thể nói thẳng, không ai trách cứ con hết.” Nói đến đây, Nam lão gia tử lại cười cười, “Còn nữa, lần sau không được ra khỏi nhà lúc nửa đêm nữa. Hôm nay biết con đi chưa được xa, cho nên mới nói người trong nhà đi tìm, mặc dù thế lực nhà họ Nam chúng ta có lẽ không bằng những gia tộc khác trong thành phố này, nhưng chí ít muốn tìm người thì chắc chắn tìm được.”



Đằng sau những lời nói này coi như là lời cảnh cáo.



Nam Từ chỉ cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, nhưng ngoài mặt chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.



“Lên lầu đi ngủ.” Nam lão gia tử nói.



Nam Từ quay người lên lầu về phòng, sau khi đóng cửa phòng mới cảm thấy toàn thân mới được thả lỏng.



Cô coi như có ngốc thì cũng có thể nhìn ra được.



Nam lão gia tử nhìn qua thì giống như những người lớn tuổi bình thường, hiền lành vô hại, nhưng ông thật ra mới là người cầm lái nhà họ Nam này.



Mà mới vừa rồi, mặc dù trong câu nói không chỉ rõ nhưng cũng đã đủ cảnh cáo cô.



Đương nhiên hiện tại bọn họ cũng không biết cô đang nghĩ gì.



Nếu như bị phát hiện cô đã biết mục đích của nhà họ Nam, thì sau này cô hết đường chạy trốn.



Cô không muốn tương lai bị giam ở nhà họ Nam, càng không muốn gả cho nhà họ Hoắc.



Cho nên, bây giờ cô nhất định phải tạo một hình tượng giả trước mặt nhà họ Nam, để cho bọn họ cảm thấy cô hài lòng với cuộc sống hiện tại, không nỡ từ bỏ.



Mà bước đầu tiên là phải hủy bỏ quá khứ của mình.



~



Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mẹ Nam đã nói người giúp việc lên gõ cửa phòng Nam Từ, bảo cô rửa mặt thay đồ, nói là muốn dẫn cô ra ngoài dạo phố.



Lúc ngồi vào trong xe, Nam Từ phát hiện có cả Nam Châu.



Cô giả bộ kính cẩn, gật đầu với Nam Châu, rụt rè chào: “Chị hai.”



Nam Châu không có một chút phản ứng, chỉ mang một dáng vẻ khinh miệt cô, lườm cô một chút, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.



Từ đầu đến cuối mẹ Nam chỉ nói chuyện phiếm với Nam Châu, coi Nam Từ như người vô hình, đến cửa hàng cũng một mực theo sát Nam Châu, quần áo thì Nam Châu chọn trước, sau đó chỉ tùy tiện mua hai bộ cho Nam Từ.



Đến giữa trưa, Nam Châu và mẹ Nam vẫn chưa có ý định ngừng lại.



Hai chân Nam Từ đã mỏi rã rời, gương mặt cũng mang theo chút mệt mỏi.



Nam Châu trông thấy, lần đầu tiên mở miệng hỏi cô: “Mệt sao?”



Nam Từ gật gật đầu, biểu lộ có chút xấu hổ.



Chỉ thấy Nam Châu lấy ra một thẻ phòng từ trong túi xách ra, đưa cho cô.



“Đây là thẻ phòng tổng thống ở khách sạn đối diện, đó là phòng của chị, em có thể qua đó ngủ một giấc, mẹ với chị mua sắm xong sẽ qua đón em.”



Nói xong, cũng không cho Nam Từ cơ hội để cự tuyệt, gọi tài xế đưa Nam Từ qua bên khách sạn.



Nam Từ không biết làm sao, ban đầu cô dự định tìm cơ hội để tách ra, nhưng Nam Châu nào có để cô làm theo ý mình.



Nam Châu đã lên tiếng, cô dám không nghe sao!



Trước kia cô còn nghĩ Nam Châu là chị ruột của mình.



Bây giờ cô đã biết thân phận của mình, Nam Châu chưa xé xác cô đã là tốt rồi, còn tự mình đưa thẻ phòng cho cô nghỉ ngơi sao?



Hoặc có thể là đầm rồng hang hổ.



Bây giờ có muốn tránh cũng không được, tài xế đang đứng chờ cô ở đó.



Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, đành bất đắc dĩ đi theo tài xế.



Mẹ Nam nhìn bóng lưng Nam Từ rời đi, nhíu mày.



“Châu Châu, con thật sự xem nó như em gái sao? Còn đưa phòng của mình cho nó nghỉ ngơi, con điên hả.”



Nam Châu cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ móng mới làm hôm qua, nói: “Mẹ, mẹ lại không hiểu con rồi, con biết nó có thân phận như thế nào, năm đó mẹ nó khiến mẹ khóc đến mức nào, mẹ nghĩ con thật sự đối xử tốt với nó sao?”



“Vậy con…”



“Con làm gì có phòng riêng ở khách sạn đó, cái thẻ phòng đó là con nhờ người lấy, người đó biết phòng nào của con trai nhà họ Hoắc… Không chỉ như vậy, còn nói nhân viên quét dọn vào phòng dọn dẹp còn thấy máu và răng trên mặt đất. Mẹ nghĩ xem, trừ Hoắc Ngọc Trạch ra, thì làm gì có thiếu gia nhà họ Hoắc nào độc ác đến như vậy?”



Cái tên Hoắc Ngọc Trạch trong miệng Nam Châu chính là chồng sắp cưới trước của cô, bây giờ là chồng sắp cưới của Nam Từ, cháu trai duy nhất nhà họ Hoắc.



Có rất nhiều lời đồn đại xung quanh người này.



Có người nói hắn bênh tật từ nhỏ, ở trong nhà lâu ngày buồn bực, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ.



Có người nói hắn đã lâu không tiếp xúc với người ngoài, cho nên đã sớm có tính cách bạo lực, hàng ngày thích xem người khác bị ngược đãi.



Có người nói hắn nhìn thấy máu sẽ rất hưng phấn, thậm chí còn có thể liếm máu…



Mặc dù những cái này chỉ là lời đồn đại, phần lớn Nam Châu cũng không quá tin.



Nhưng cô ta vẫn tin tưởng một chuyện.



Hoắc Ngọc Trạch chắc chắn không phải người lương thiện, tính tình của hắn chắc chắn cũng không ôn hòa.



Về phần có phải có tính bạo lực, hưng phấn khi thấy người khác bị ngược đãi không…



Nên để Nam Từ xác nhận một chút.



Nghĩ đến đây, Nam Châu có chút thích thú nhìn bóng lưng đang rời đi của Nam Từ, giống như là nghiền ngẫm, cũng giống như là cười trên nỗi đau của người khác.



~



Tài xế giống như đã được Nam Châu dặn dò, cho nên anh ta trực tiếp dẫn Nam Từ đến tầng cao nhất, nhưng lại không đi theo, mà đứng ở đầu hành lang.



“Nhị tiểu thư, cô đi nghỉ trước đi, sau khi tỉnh dậy thì tôi đưa đến chỗ phu nhân và đại tiểu thư.”



Nam Từ không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể cầm thẻ phòng, trong lòng tiếp tục suy nghĩ tới đâu hay tới đó.



“Xoạch.”



Cửa phòng tổng thống mở ra, Nam Từ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.



Dưới chân là thảm lông dê xõa tung mềm mại, mỗi bước chân đạp lên cảm giác rất thích.



Trong phòng trang trí cũng cực kỳ đặc biệt, không xa hoa như tưởng tượng, mà lại giống như được sắp xếp theo sở thích của chủ phòng, màu sắc trầm tối đan xen, thoạt nhìn trông rất đơn giản, nhưng khắp nơi lại lộ ra vẻ không tầm thường.



Nam Từ càng đi vào trong càng thấy thấp thỏm, muốn quay người chạy ra, nhưng lại biết có người canh ở bên ngoài, cô nhất định chạy không thoát.



Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể can đảm đi tiếp vào bên trong.



Lúc này, bên trong truyền ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, cô lần bước theo âm thanh, cuối cùng đứng trước cửa phòng mở một nửa.



Phía bên trong cánh cửa, có hai người đàn ông đưa lưng về phía cô, một người ngồi trên ghế, còn một người đứng bên cạnh.



Trước mặt hai người là một người đàn ông trung niên bị đánh ngã, mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu.



Người đàn ông trung niên không ngừng cầu xin tha thứ, nói: “Ông chủ, tôi sai rồi, bỏ qua cho tôi lần này…. Lần sau nhất định sẽ không…”



Cũng không biết người đàn ông ngồi trên ghế nghĩ gì, chỉ thấy anh nhẹ nhàng cúi người tới trước, tiến lại gần người đàn ông trung niên.



“Ông là người phản bội tôi, còn dám xin tôi tha thứ, lá gan cũng lớn đó.”



Nói xong, nhẹ nhàng nâng giày đặt trên bàn tay người đàn ông trung niên, một lát sau, một âm thanh nứt xương truyền ra, kèm theo tiếng hét đau đớn.



Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, nhận lấy khăn tay từ trợ lý đứng gần đó, chậm rãi lau tay, sau đó ném khăn tay xuống đất.



Anh đứng trên cao nhìn xuống đối phương, giống như nhìn một con kiến sắp chết.



“Về nói với ông chủ của ông biết, nếu như còn muốn tiếp tục sống những ngày yên bình trong nhà họ Hoắc, thì bớt kiếm chuyện với tôi đi.”



Nam Từ cảm giác được nguy hiểm, vô thức lùi về sau hai bước, định bỏ chạy, nhưng lúc này, người đàn ông kia đã xoay người về phía cô.



Bốn mắt nhìn nhau, một cảm giác lạnh lẽo truyền từ bàn chân đến thẳng đỉnh dầu Nam Từ.



Người này…



Chính là người đàn ông ngồi ở ghế sau trong chiếc xe đêm hôm qua!!!



Chân cô thay đại não quyết định, nhanh chóng chạy ra cửa, vừa chạy vừa tê cả da dầu, lỗ chân lông toàn thân cũng giống như nở ra hết mức.



Trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ…



Phải chạy thoát bằng mọi giá!



Cô chạy một mạch tới cửa, mắt nhìn thấy tay đã cầm được tay nắm cửa, cánh cửa phòng cũng nặng nề được cô kéo ra một khe hở.



Mà đúng lúc này, một bàn tay yên lặng vươn tới trước, ấn ở trên cánh cửa.



Người đứng đằng sau có vẻ như chỉ cần dùng sức một chút, đã có thể đóng được cánh cửa Nam Từ đang mở ra.



Cô chỉ cảm thấy sau lưng có một cỗ thân nhiệt đang bám lấy mình, mang theo mùi đàn hương nhàn nhạt.



Bàn tay vừa mới chặn cánh cửa của anh hạ xuống, chuẩn xác bóp lấy cằm Nam Từ.



Anh dùng sức một chút, đã có thể xoay được gương mặt nhỏ nhắn của Nam Từ lại.



Hoắc Lâm từ trên cao liếc nhìn cô, dưới đôi kính gọng vàng chính là đôi mắt khẽ cười khiến người khác sợ hãi.



“Lại là cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK