• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 40




Editor: Trà Đá.



Ngày hôm đó, sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Hoắc Lâm cũng không đưa Nam Từ về nhà họ Nam, mà dẫn cô đến một khu nghĩ dưỡng trong núi.



Chỉ là chuyện này nằm ngoài ý muốn của Nam Từ, dù sao hôm nay cũng là đêm ba mươi, cô và Hoắc Lâm cũng có xung đột với nhà họ Nam, cho nên nếu có ở nhà đón năm mới thì cũng không vui vẻ.



Nhưng bạn bè của Hoắc Lâm… Lại tụ tập ở khu nghĩ dưỡng này khá đông.



Lúc này bọn họ đang tụ tập trong căn nhà gỗ, quay quần vui vẻ trước lò sưởi.



Sau lưng bọn họ có đầu bếp đang nướng đồ ăn, bên trong góc phòng đặt mấy thùng bia, mấy người đàn ông trong phòng ai ai cũng cầm trên tay một lon bia, bao gồm cả Hoắc Lâm.



Nam Từ lặng lẽ đánh giá anh một chút, cô luôn cảm thấy ngày hôm nay anh hoàn toàn khác xa với ngày thường.



Trước kia, trong đầu cô anh luôn là người lạnh lùng bí ẩn, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, nắm trong tay quyền sinh sát, dựa theo tâm tình mà có thể tha mạng hoặc giết chết đối phương.



Còn anh ở hiện tại lại hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của cô.



Anh uống bia, nói chuyện phiếm với bạn bè, anh cũng không phải chỉ uống mỗi rượu vang, mà anh cũng không khoác lên bộ âu phục nghiêm túc như thường ngày…



Loại tương phải này khiến Nam Từ sinh ra ảo giác, cô luôn cảm thấy anh giống một người bình thường, chí ít không còn vẻ đáng sợ nữa.



Đường Uyển cầm dĩa xiên gà nướng ngồi trước mặt Nam Từ, đưa cho cô một xiên.



“Cảm ơn.” Nam Từ nói với Đường Uyển.



Đường Uyển không nói gì, bắt đầu ăn xiên gà nướng.



Nam Từ lại nhìn nhìn bên kia, vẫn không nhịn được, hỏi Đường Uyển: “Bọn họ… Không về nhà ăn tết sao?”



“Vì tới đây chơi với tổng giám đốc Hoắc đó.” Đường Uyển nói, “Chị cũng chỉ nghe Trần Tiến nói, mọi năm chị đều ở nhà ăn tết, hôm nay chơi đùa trễ quá, trời cũng tối rồi, nên chị cũng lười về nhà.”



Trong lòng Nam Từ cảm thấy quả nhiên suy đoán của cô là đúng, xem ra những người kia thật sự tới đây vì Hoắc Lâm.



Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy Hoắc Lâm vẫn còn may mắn…



Chí ít anh còn bạn bè thân thiết đến đây vì anh.



Đường Uyển nhìn nét mặt Nam Từ, còn tưởng rằng Nam Từ ngạc nhiên khi thấy mấy người kia ở đây vì Hoắc Lâm, nên chủ động nói: “Em có cảm thấy tổng giám đốc Hoắc nhà em hôm nay hơi khác không? Không giống như ngày thường?”



Nam Từ nghe thấy mấy chữ “Tổng giám đốc Hoắc nhà em”, đột nhiên giật mình, đáy lòng dâng lên một cảm giác khó tả, nhưng ngoài miệng vẫn phủ nhận, nói với Đường Uyển: “Chị đừng nói bậy, anh ấy không phải của em.”



Dừng một chút, cô lại bổ sung: “Mà đúng là hôm nay em thấy anh ấy có chút khác khác.”



Đường Uyển vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng, liếc Nam từ một chút: “Thật ra chị cũng tò mò, rốt cuộc là em dùng cách gì mà thu phục được tổng giám đốc Hoắc vậy?”



Nói đến đây, Đường Uyển làm như nhớ ra gì đó, bỗng nhiên xích lại gần Nam Từ.



“Có phương pháp gì đặc biệt không, dạy chị một ít chiêu đi, gần đây chị cũng đang muốn theo đuổi một người.”



Lúc ấy Nam Từ đang uống đồ uống, nghe xong lời này xém chút nữa phun hết nước ra ngoài.



Gương mặt cô đỏ bừng, cô ho mấy lần mới hết nghẹn.



Đường Uyển vỗ vỗ lưng cho Nam Từ, lông mày hơi nhíu: “Sao vậy? Bộ nghe chị theo đuổi đàn ông bất ngờ lắm sao?”



Nam Từ vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải cái này, mà là…”



Chỉ là câu hỏi này quá sức bất ngờ đối với cô! Chẳng lẽ trông cô có kinh nghiệm về mấy chuyện này sao?



Đường Uyển có vẻ như nhìn ra Nam Từ không biết gì, chớp chớp mắt: “Tổng giám đốc Hoắc khó khăn như vậy mà còn bị em thu phục, làm chị còn tưởng em có phương pháp gì hay ho lắm.”



“Không có.” Nam Từ ngừng lại, nghĩ nghĩ, còn nói: “Anh… Anh ấy chắc không có cảm giác đặc biệt gì với em đâu, em nghĩ chỉ là cảm giác nhất thời của anh ấy thôi.”



Đường Uyển lơ đễnh nhìn qua bên kia một cái, sau đó nhìn Nam Từ: “Chị cảm thấy anh ta hoàn toàn nghiêm túc với em đó.”



Ánh mắt là thứ không thể ngụy trang được.



Lúc Hoắc Lâm nhìn Nam Từ, trong ánh mắt anh chứa đầy sự yêu thương và lòng ham muốn chiếm hữu cực cao, mà ấn tượng của Đường Uyển về Hoắc Lâm chỉ là một người với dáng vẻ nhìn rất thân thiện, nhưng thực tế bên trong xương tủy lại là một người cực kỳ lạnh lùng.



Cho nên chỉ khi anh nhìn Nam Từ mới lộ ra biểu hiện hoàn toàn khác với dáng vẻ ngày thường.



Nam Từ nghe Đường Uyển nói xong, hơi sửng sốt một chút.



Cô vô ý liếc mắt nhìn sang phía Hoắc Lâm, kết quả anh cũng đang nhìn cô say đắm.



Anh đã uống khá nhiều bia, lúc này có vẻ có chút hơi say, lúc nhìn cô, trên gương mặt anh còn mang theo một tia tà khí.



Nam Từ bị anh nhìn đến mức cảm giác nóng mặt, tìm tìm bốn phía, không tìm được đồ uống, cuối cùng đành phải mở lon bia, uống ừng ực mấy ngụm.



Đường Uyển nhìn nhìn tới lui bộ dáng của hai người, trong đầu có chút mắc cười.



Cô ta lại nghiêng đầu hỏi: “Em thật sự không có biện pháp gì khiến đàn ông thích sao?”



Nam Từ nghe xong, mặt càng đỏ hơn: “Khụ… Em cảm thấy mấy chuyện này nên tùy duyên chị ạ.”



Đường Uyển nhướng mày: “Không tùy duyên được, người này cực kỳ hoàn hảo luôn.”



Nói xong, cô ta lấy di động ra, mở một tấm hình cho Nam Từ nhìn.



“Có phải nhìn đẹp trai hơn mấy ông trong phòng này không?”



Đường Uyển chỉ chỉ về phía mấy người đàn ông đang tụ tập ở kia.



Cô xích lại nhìn hình, trong tấm hình chính là một người đàn ông với vóc người cao gầy, chân rất dài, cơ thể hơi tựa vào thân xe đua ở bên cạnh, hút thuốc.



Anh ta hơi cúi đầu, cho nên căn bản không nhìn thấy rõ mặt, nhưng Nam Từ không biết đánh giá thế nào, chỉ có thể nói qua loa: “Quả thật là rất soái.”



Đường Uyển xích lại gần Nam Từ một chút, giọng nói hơi nhỏ một chút.



“Nói thật đi, có phải người này trông còn soái hơn tổng giám đốc Hoắc nhà em không?”



Nam Từ tự động không để ý đến câu “Nhà em” kia nữa, sau đó nghĩ nghĩ, cảm giác người đàn ông trong tấm hình hoàn toàn không nhìn rõ mặt, cũng không biết so sánh như thế nào.



Nhưng dù sao đây cũng là người Đường Uyển thích, nên cô cũng không tiện nói, chỉ có thoáng gật đầu: “Ừ, soái hơn.”



Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ.



“Thì ra cô bé nhà tôi thích dạng này sao.”



Giọng điệu thản nhiên, có vẻ như còn mang theo ý cười, nhưng Nam Từ lại nghe ra được mùi nguy hiểm.



“…”



Nam Từ ngẩng đầu, vừa vặn đối mắt với Hoắc Lâm.



Anh cười cười, nhìn bộ dáng rất tùy ý, Nam Từ hoàn toàn không đoán ra được lúc này anh có giận hay không.



“Hoắc…” Cô định gọi là Hoắc tiên sinh, nhưng nghĩ lời lúc trước anh nói, nhưng cô lại không quen gọi thẳng tên anh, nên chỉ nói: “A, nói chuyện phiếm xong rồi sao?”



Hoắc Lâm không trả lời cô, anh chỉ đưa tay ra, ý bảo cô đứng lên đi với anh.



Nam Từ nghĩ tới anh vừa nghe được câu chuyện, cảm thấy cực kỳ bất an, không muốn ra ngoài một mình với anh.



Nhưng cự tuyệt anh là chuyện không thể được, dừng một chút, cô chỉ có thể đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.



Hoắc Lâm không trực tiếp kéo cô đi, mà anh đợi sau khi cô đứng dậy rồi, anh trực tiếp cúi người, dùng một tay bế cô lên.



Cái mông nhỏ của Nam Từ ngồi trên cánh tay Hoắc Lâm, hai chân lơ lửng trên không, cô bị dọa sợ đến mức theo phản xạ vươn tay ôm cổ anh.



Sự chủ động của cô đương nhiên khiến Hoắc Lâm hài lòng, nụ cười trên mặt anh càng ngày càng đậm.



“Ôm sát vào.”



Nói xong, anh bế cô đi ra ngoài.



Trần Tiến đã một mực nhìn Hoắc Lâm từ lúc anh đứng dậy, bây giờ lại nhìn thấy anh ôm ôm bế bế cô gái nhỏ kia, thật sự khiến anh ta không biết nói gì.



Sau khi xác định bọn họ ra ngoài rồi, Trần Tiến mới dám mở miệng lầm bầm.



“Hoắc tam thật sự là… Haiza, tự nhiên tớ nhớ cái dáng vẻ lúc chưa yêu của cậu ta quá.”



Chu Khởi nhấp một ngụm bia, dáng vẻ rất thả lỏng, hững hờ nói: “Cậu ấy biến thành người bình thường không tốt hơn sao? Tớ cảm thấy bộ dáng của cậu ấy bây giờ mới là tốt nhất.”



Trần Tiến nghĩ nghĩ, cảm thấy cái này có lý.



Thẩm Mộ Ngạn vẫn một mực trầm ngâm ngồi một bên từ lúc đầu, sau khi thấy Hoắc Lâm đi ra, anh ta cũng đứng dậy cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.



Trần Tiến có chút ngạc nhiên: “Trễ vậy rồi cậu còn đi đâu?”



“Đi đón người.”



Trần Tiến nhíu mày: “Cuối cùng cũng theo đuổi được bảo bối nhiều năm qua của cậu rồi à?”



Thẩm Mộ Ngạn nhìn anh ta: “Không có cuối cùng, mà cô ấy đã là của tớ từ lúc bắt đầu rồi.”



Trần Tiến: “…”



Sau khi Thẩm Mộ Ngạn đi, Trần Tiến co quắp trên ghế salon, cảm thán: “Hai người bọn mình gieo nghiệp gì mà phải làm bạn với hai con ác quỷ kia chứ.”



Chu Khởi nghe Trần Tiến nói, chỉ hờ hững cười cười: “Tớ cảm thấy tốt mà.”



~



Hoắc Lâm tìm nhân viên dựng lên một đống lửa, khu nghỉ dưỡng ở sâu trong núi nên gió lạnh thấu xương, nhưng lúc này được sưởi ấm, nên cực kỳ ấm áp.



Nhất là… Hoắc Lâm mặc áo khoác, còn quấn cô lại trong lồng ngực anh.



Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng vang “Đôm đốp” phát ra từ đống lửa, lâu lâu ngẫu nhiên có tiếng gió xẹt qua bên tai, trừ những cái đó ra thì chỉ còn tiếng hít thở của cô và Hoắc Lâm.



Cũng không biết có phải vì Nam Từ mới uống bia hay không, mà cô cảm giác đầu óc có chút choáng váng, thân thể mềm nhũn, không còn sức lực, cô chỉ có thể dựa vào trong ngực Hoắc Lâm, mặc cho anh ôm.



“Hôm nay vui không?”



Giọng nói của anh vang trên đỉnh đầu cô, mang theo sự quyến rũ hơn ngày thường, chấn động đến nỗi khiến màng nhĩ cô hơi tê tê.



Nam Từ phản ứng hơi chậm một chút, nghĩ nghĩ, gật gật đầu.



Ăn tết mà không cần đối mặt với những người nhà họ Nam, anh còn vì cô mà phải ra mặt, sau đó còn đua xe tranh tài, giành được phần thưởng, buổi tối còn quay quần vui vẻ trong khu nghỉ dưỡng.



Có thể nói, hôm nay là ngày Nam Từ vui vẻ nhất từ khi đặt chân lên thành phố này.



Cho nên cô gật đầu, không phải nói dối, không lừa gạt, mà thật sự xuất phát từ nội tâm cô.



“Lúc nãy ở đường đua, em có cảm giác gì khi nhìn thấy những tay đua khác?” Hoắc Lâm lại hỏi.



Nam Từ nháy nháy mắt, không rõ anh hỏi câu này có ý gì, cho nên cô không trả lời.



Anh thúc giục: “Sao?”



Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: “Không có cảm giác gì cả.”



Cô ngừng lại, sau đó bổ sung: “Chỉ cảm thấy anh lợi hại hơn bọn họ rất nhiều.”



Hoắc Lâm cười khẽ một tiếng: “Nếu như có người lợi hại hơn tôi thì sao? Cỡ như người mà Đường Uyển thích, X đó.”



Nam Từ ngẩn người, nghiêng cái đầu nhỏ, cố gắng nhìn anh: “Người đó lợi hại hơn anh sao?”



“Ừ, không chỉ lợi hại hơn tôi, mà còn trẻ tuổi hơn tôi, dáng dấp cũng không tệ.” Hoắc Lâm tựa lên trán cô, hô hấp của hai người quấn quýt ở một chỗ, mang theo mùi men, “Em thích kiểu đó hả?”



Nam Từ vốn đang có chút choáng váng vì men bia, lúc này Hoắc Lâm xích lại gần thế này, nghe mùi hơi thở anh, cảm giác đầu óc càng lúc càng mơ hồ.



Cho nên cô hoàn toàn không ý thức được vấn đề nguy hiểm cỡ nào, nói thẳng lời trong lòng: “Tôi chưa gặp mặt anh ta, dáng dấp đẹp trai hay không thì không biết… Nhưng mà tôi sẽ không thích anh ta đâu, vì Đường Uyển thích anh ta mà.”



“Vậy lúc nãy sao em nói cậu ta đẹp trai?” Giọng Hoắc Lâm nhàn nhạt.



“Anh… Anh ghen hả?”



Tư thế Hoắc Lâm không thay đổi, vẫn tựa lên trán cô, lúc mở miệng giống như mang theo chút than thở.



“Không, tôi nổi điên.”



Anh thân mật nhẹ cọ xát chóp mũi cô: “Nổi điên vì em.”



“Vì vậy, em không được thích người khác, mà có thích cũng không thể làm gì được đâu.”



Nếu không thì anh cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì vì sự điên tình của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK