- Kỳ ơi! Bảo bối đi học vui vẻ, nhớ nghe lời thầy cô nha con! - Mẹ trìu mến cất tiếng.
Có một luồng điện chạy qua người, tôi dựng tóc gáy và nổi hết da gà.
- Mẹ!!! - Khó chịu mà thốt lên.
Tôi nhăn mặt. Mẹ cười trừ. Tôi cực kỳ bị dị ứng với mấy lời này nhưng sao mẹ lại rất thích nó, đã thế ngày nào cũng nói.
Tôi im ỉm đỏ mặt quay lại, mẹ vẫy tay tạm biệt, một dàn người làm phía sau bụm miệng cười khiến tôi chỉ muốn bốc hơi, ngay lập tức.
Leo lên xe mà lòng nặng trĩu, cũng do cái vụ này mà thằng Trường suốt ngày trêu tôi. Một hai, nó gọi tôi là “bảo bối”!
Tôi mắc chứng hay suy nghĩ, suy nghĩ mông lung rồi đâm lung tung.
Có bữa thằng Trường rủ tôi đi chơi, quái là nó lại chẳng biết đi đâu, vậy là hai đứa ngồi nghĩ. Đầu tiên nó nảy ra ý tưởng đi coi phim. Tôi cũng gật gù nhưng sau phản bác, bảo sợ người ta thấy hai đứa con trai như vậy người ta nói... gay! Ừ! Bỏ qua. Rồi nó lại hỏi hay đi ăn, cái gì cũng được vì nó “bao”. Tôi nghe mát lòng mát dạ định đồng ý nhưng sực nhớ lời mẹ, lại thôi. Nó không bỏ cuộc, đinh ninh rủ tôi đi Club nhảy nhót tí (cái này là hip hop), thuận tai, tôi chưa kịp nói gì thì điện thoại nó hết tiền. Xong, đầu dây bên kia vang lên tiếng... tút... tút.
Thời gian sau đó, mỗi lần muốn đi đâu chơi, thằng Trường toàn trừ ra cho tôi nửa tiếng (cũng có khi cả một tiếng đồng hồ)... để suy nghĩ!
Ngồi trên xe, tiếng máy êm êm làm tôi buồn ngủ quá.
Một cảnh tượng hết sức “kì thú” đập vào mắt, thế này thì tôi làm sao bỏ lỡ được.
Phía xa xa, trên chiếc xe đạp “nhỏ nhắn”, một con nhóc gầy còm đang “cật lực” chở con “Hương béo” lớp tôi. Nói quá chứ Hương nặng sáu mươi kí là ít. Con nhóc kia đỏ mặt tía tai, mồ hôi nhễ nhại trông phát tội. Tội thế nên tôi đành phải “giúp” nó thôi!
- Bác chạy chậm lại, tấp gần cái xe kia đi! - Giọng ra lệnh.
Tôi nói vọng lên với tài xế, bác ngay lập tức thi hành.
Con nhỏ thấy, hơi bất ngờ nên loạng choạng, may mà nó không ngã chứ nếu thì tôi mang tội rồi.
Kéo cửa kính xuống, tôi chuẩn bị một nụ cười tươi rói để cổ vũ. Ấy thế mà nó lại không thèm để ý cơ chứ, chỉ thấy... “em” Hương nhìn tôi tủm tỉm. Không hề bỏ cuộc, tôi lại “dành” cho nó ánh mắt trìu mến khích lệ tinh thần, lần này nó chịu nhìn tôi rồi, nó liếc tôi, cái liếc xa vạn dặm....
- Chịu nhìn thì tốt, đi trước nhé!!! - Tôi mỉm cười... một mình, kéo cửa lên.
Qua kính chiếu hậu, tôi thấy “em” Hương vẫy nhiệt tình. Hết cả hồn! Lấy lại tinh thần, tự nhiên tôi buồn cười, cười lăn cười bò trên xe. Lúc nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt bác tài xế khi quay xuống:
- Chắc tôi đã làm bác sợ nhỉ? - Tôi nói bằng giọng dò hỏi.
Bác giật mình ho sù sụ. Tôi lấy lại “phong độ” để tới trường.