- Oa!!! Tiểu bảo bối giờ mới đến à? Làm đợi mãi! - Nó ưỡn ẹo.
“Tôi xúc động lắm!”. Tôi chỉ muốn cho nó một đấm vào mặt.
Hằm hằm đi tới, tôi ghé sát mà nói nhỏ với nó:
- Mày đang đứng ở cổng trường đấy! - Đe dọa.
Thằng khỉ không để tôi yên, nó rướn người:
- Úi chà! Bảo bối ngoan nè, ngoan quá! - Giọng nói nựng nọt sởn gai ốc của nó vang lên.
Đã thế còn làm mấy động tác trời ơi trông “ghê” chết đi được, đại loại là nó... véo má tôi.
- Tao cao bằng mày đấy nhé! Tiểu tiểu cái đầu mày! - Tôi tức muốn ói máu.
Mấy đứa con gái đi qua cứ nhìn chúng tôi chằm chằm, cười cười nói nhỏ với mấy đứa khác gì đó. Điên tiết, tôi kẹp cổ thằng Trường lôi đi, mặc kệ nó la oai oái.
-
Tôi, năm nay mười bốn tuổi, học trường THCS XXX (giấu). Có thằng bạn thân bị khùng lúc nào cũng làm tôi sôi máu nhưng thực ra là nó rất “thương” tôi.
-
Bước vào lớp, xong, chuông reo, tôi nhìn thằng Trường:
- Nhờ phước của mày cả đấy! - Nói rồi thở dài thườn thượt.
Phải nói là chẳng có sáng nào tôi rảnh rang khi gặp nó cả, mà khổ là thằng bạn sáng nào chả đợi tôi.
Thấy bị nhìn như thế, nó diễn bộ mặt đau khổ với tôi, đến nước này tôi chẳng buồn phản kháng, kệ nó rồi vác balo về chỗ. Nó lại không tha còn níu kéo, miệng léo nhéo:
- Ui! Tui có lỗi! Kỳ gia gia bỏ qua! - Nó chớp chớp mắt, nhìn rất "điêu dân".
Tôi chưa kịp nói gì thì cái mỏ nó đã oang oang:
- Kỳ gia gia không tha thứ ư? - Nó thốt lên mặc dù tôi có mở mồm đâu, bộ dạng diễn "rất" sâu.
Tôi giơ tay định bịt miệng nó lại thì “thằng oắt” chạy mất, thế là quăng luôn balo lên cái bàn trống trước mặt mà đuổi theo.
Tôi đã quên mất một điều rằng, chuông vào lớp mới reo!!!
Chẳng biết số tôi đen hay số Trường đen. Chúng tôi chạy rầm rầm dọc hành lang, học sinh các lớp nhốn nháo nhìn, nhìn tôi với nó như “sinh vật lạ” ấy, vậy mà thằng oắt chẳng biết. Cái mỏ nó làm rộn ràng hết lên, tôi thì đang chuyển từ giận sang lo đây
- Trường, thằng kia, giám thị... hộc... hộc... giám thị kìa!!! - Tôi đứt hơi cố hét lên.
- Ể? – Nó hoảng hốt.
Phía sau, một “binh đoàn” giám thị mặt hình sự dí tụi tôi. Đã thế còn có một ông tay cầm loa mà thông báo, không, đúng hơn là cảnh báo:
- Trường! - Một lời.
- Kỳ! - Hai lời.
- Đứng lại!!!!!! - Ổng rống lên, phát tội.
Nổi tiếng vậy ư? Sẵn chân dài, tôi đuổi kịp Trường. Mặt nó bây giờ không phải sợ mà đang vui lắm! Tôi sốc!
Mà cái trường này rõ to, chúng tôi chạy mãi không hết. Cũng chẳng hiểu sao sau khi nghe tên hai đứa, số lượng học sinh đứng nhòm lại càng nhiều hơn.
Chết, tôi cứ suy nghĩ lung tung mà không kịp để ý, có một dàn bảo vệ phía trước.
Tôi mặt cắt không còn giọt máu, thằng Trường nhanh trí kéo tôi ra cầu thang bộ. Thế là chúng tôi lại cật lực xuống thêm ba tầng.
- Hộc... hộc! Tao... tao điên rồi đấy! - Miệng vừa nói, chân tôi vừa phải bước lia lịa.
- Thế thì tao khùng này!!! – Nó gắt.
Định mệnh! Bậc thang cuối cùng dẫn xuống sân trường bị chặn bởi.... thầy chủ nhiệm.
- Thôi dừng lại đi em ơi!!! - giọng thầy "bình yên".
Tôi định quay lên thì đụng mặt thầy giám thị. Đời tôi với thằng Trường coi như hết.
- Tôi tuyên bố, hai anh bị bắt! - dõng dạc, thầy giơ cao cây "quyền trượng" (à thật ra là cái thước)
Giám thị hùng hổ cười hờ hờ.
Đen thì đen tận luôn, giây phút đó tự nhiên tôi “đau bụng” vì cái bản mặt mãn nguyện của thầy cộng thêm “quả đầu” loáng, thằng Trường cũng thế. Hai đứa bụm miệng cười. Xong bật ra thành tiếng, nổ đom đóm mắt vì thái độ này, nhẹ nhàng thầy nói:
- Năm mươi vòng em nhé!!! - Thầy nhìn chúng tôi bằng ánh mắt " hết sức" trìu mến.