=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Từ Từ YOYO: Rồi sao? Cậu có cho không?
Ngón tay Tô Mộ Mộc khựng lại nhìn tin nhắn trên màn hình, lúc đó dường như trái tim thiếu nữ của cô đã thoát ra khỏi bao bố nên là…
Tô Mộ Mộc: Cho -.-
Tô Mộ Mộc: Cho QQ, trong WeChat có nhiều tin nhắn công việc nên sợ bị lộ.
Nếu chuyện cô là Nicetree bị đào ra cùng với tác phong của cô trong game—— À, nghe nói gần đây giọng cô còn bị biến thành video SM đấy.
Uầy, tính đi tính lại thì kích thích quá chưa hẳn là chuyện tốt, biết đâu được mở cửa nhà ra lại thấy Quan Hi treo cổ, chết rồi vẫn còn muốn lôi cô theo thì khổ.
Từ Từ YOYO: Ha ha, Tô Mộ Mộc ơi là Tô Mộ Mộc, cậu bảo tớ nên nói gì với cậu đây.
Tô Mộ Mộc: Ôm đầu, cậu đừng nói gì hết. Tớ biết, tớ biết mình nên nén nỗi đau để từ chối! Nhưng những lời Thụ bé nhỏ nói làm tớ rất là, rất là… Túm quần lại là cay cay khiến tớ kìm lòng không đặng.
Từ Từ YOYO: Thì ra cậu thích chó săn nhỏ.
Tô Mộ Mộc: Tớ không có thích chó săn nhỏ! Cậu biết tớ chỉ ăn mềm không ăn cứng mà.
Từ Từ YOYO: Ồ, vậy ở dưới giường thì thích cún con, nằm lên giường thì đổi sang chó sói.
Tô Mộ Mộc: Đệt, Du Từ Từ, cậu còn tính người không? Hơn nửa đêm, tớ ngồi đây bày tỏ tiếng lòng của một cô gái trẻ cho cậu vậy mà cậu lại tỏ thái độ lồi lõm thế đấy hả.
Từ Từ YOYO: Đệt, cậu trả tính người cho tớ đi? Hơn nửa đêm mà cậu cứ ở đó lải nhải không cho ai ngủ. Tớ cũng là chó độc thân nhá, cậu nói nữa xem, nói nữa tớ cắn cậu đấy áu áu áu.
Từ Từ YOYO: Nghẹn lòng nghẹn lòng, ngủ ngủ.
Tô Mộ Mộc: Lồi lõm lồi lõm, ngủ ngủ.
Vài phút sau, Du Từ Từ lại gửi một tin tới—— Cậu sang xem tường nhà cậu ta thử đi, biết đâu lại có hình chụp đấy.
Tô Mộ Mộc: Dè dặt, dè dặt, không muốn thành bà dì biến thái.
Từ Từ YOYO: Vậy cậu cứ ở đó dè dặt đi, cô nàng dối trá.
Vài ngày sau đó, Tô Mộ Mộc bận rộn học kịch bản và làm quen với đoàn đội chế tác nên không có nhiều thời gian online. Dù có tìm được chút thời gian rảnh để lên xem thử thì Treetreetwo cũng không có ở đó, một mình cô chơi SOLO vài trận nhưng chẳng thấy vui vẻ gì nên không mấy hào hứng.
Một tuần trước khi vào đoàn 《Đêm nay chạy trốn thôi! 》, đạo diễn chợt hẹn Tô Mộ Mộc và Quan Hi ra ngoài gặp mặt. Với kinh nghiệm bao năm trong nghề thì đây không phải là một cuộc hẹn tốt lành gì, cô chắc mẩm lần quay này sẽ xảy ra vấn đề gì đó.
Tục ngữ có câu mộng đẹp thì chẳng linh nhưng mộng linh lại không đẹp.
Tô Mộ Mộc đã đoán đúng.
Đến điểm hẹn, đạo diễn ghi hình thẳng thắn đưa ra yêu cầu thay đổi hình tượng nhân vật.
“Nước đến chân rồi mà mấy người vẫn còn đổi hình tượng nhân vật, thật phiền phức.” Quan Hi bày tỏ sự khó chịu của mình nhưng anh không làm quá căng.
Chương trình này được xây dựng gồm có 5 khách mời cố định, mỗi tập sẽ có vài khách mời bí mật. Nhóm năm khách mới cố định có hai nam và ba nữ, tất cả đều là tiểu hoa đán* với tiểu thịt tươi nam thanh nữ tú.
(*) Tiểu hoa đán/Tiểu thịt tươi: Ngôi sao nữ/nam mới nổi.
Tuy chương trình giải trí không có kịch bản chi tiết như phim truyền hình nhưng vẫn có thiết kế tạo hình nhân vật cơ bản, khách mời cố định sẽ diễn theo nhân vật mình được thiết kế chẳng hạn như ai là người chịu trách nhiệm trí tuệ, ai là người sẽ pha trò và phát huy khả năng diễn xuất của mình để phối hợp ghi hình.
Đương nhiên, dù có tạo hình nhân vật nhưng họ vẫn có không gian tự do khá lớn, khách mời có thể thoải mái thể hiện khả năng của mình trong phạm vi đó, chỉ cần mang đến hiệu quả tốt là được. Mặt khác, 《Đêm nay chạy trốn thôi! 》 không phải là chương trình liên quan đến tình yêu nên yêu cầu về hình tượng nhân vật không nặng lắm.
Vì thế, thay đổi hình tượng nhân vật vào phút chót cũng không đến nỗi nào nhưng làm vậy thì bắt nạt người ta quá. Tô Mộ Mộc nghĩ thầm, không biết là do tổ biên tập bỗng nảy sinh lòng tham hay là ý của một diễn viên nào đó.
Nhưng dù là lý do nào thì Tô Mộ Mộc cũng quen rồi.
Đạo diễn ghi hình cười khách sáo, ông nói hình tượng nhân vật không quan trọng lắm, biểu hiện tốt thì vẫn xuất sắc thôi. Song, ông cũng ám chỉ rằng núi dựa của một nghệ sĩ khác chính là nhà đầu tư cho chương trình, cô ta khăng khăng đổi thì chẳng ai dám đứng ra ngăn cả.
Cô nàng không thích đổi thiết kế nhân vật mà đổi Tô Mộ Mộc đi luôn còn được nữa là.
Nghe được lời đạo diễn ghi hình nói, ngón tay trên đùi cô giật giật, khóe môi cong cong một nụ cười châm chọc và không rõ là đang mỉa mai tổ tiết mục hay là tự giễu mình.
Tô Mộ Mộc cố tìm cho mình một nụ cười thích hợp, sau đó cô chọn nụ cười lịch sự nhưng không đánh mất tự tin: “Chi tiết thì cháu sẽ nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn và anh Quan. Ừm, ngại quá, cháu đi vệ sinh một lát.”
Đạo diễn ghi hình gật đầu rồi xoay sang bắt đầu bàn chuyện với Quan Hi, loại diễn viên hạng bét như Tô Mộ Mộc có chương trình để quay là may lắm rồi.
Đầu Tô Mộ Mộc đáng thương cứ ong ong lên, cô cần bình tĩnh lại ngay lập tức. Cô biết đó không phải là lỗi của đạo diễn ghi hình, không phải lỗi của tổ tiết mục hay thậm chí còn chẳng phải lỗi của bất kì ai mà chỉ vì cô không nổi tiếng, không đủ vốn liếng và tư cách.
Tô Mộ Mộc vội vã bỏ đi, cô sợ mình tiếp tục ở đó thì sẽ để lộ ra vẻ mặt không nên có rồi khiến người đó ghi thù thì tất cả những sắp xếp trước đó của công ty và Quan Hi sẽ uổng phí.
Tô Mộ Mộc đi rất vội, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì cho cam. Cô kiếm được cớ bỏ đi không bao lâu thì nhận được tin nhắn từ Quan Hi bảo cô về nghỉ ngơi trước để anh ta tiếp tục bàn bạc kỹ càng với tổ tiết mục.
Tô Mộ Mộc hít hít cái mũi chua xót trả lời cho Quan Hi.
Tô Mộ Mộc: Cảm ơn anh Quan, sau này nổi tiếng em sẽ tăng tiền thưởng cho anh, tăng thiệt nhiều rồi mời anh với chị dâu đi du lịch, mua sạch sành sanh.
Quan Hi: Xì, được, anh nhớ rồi đấy.
Tô Mộ Mộc: Em đồng ý đổi, đổi đổi đổi. Cứ cho cô ta đi, cho cô ta hết đi.
Quan Hi: Cái này chúng ta có thể bàn lại, nói đi nói lại thì người nuốt lời vẫn là họ nên đó không phải là trách nhiệm của chúng ta.
Quan Hi: Sắp đến ngày vào đoàn rồi mà vẫn còn bị người ta cướp đi trắng trợn thế này, bọn họ làm ăn tệ quá. Mộc Mộc, cô cứ yên tâm, anh sẽ tranh thủ cho cô.
Tô Mộ Mộc: Không cần đâu anh Quan.
Tô Mộ Mộc: Cái em cần là cơ hội, không chịu chấp nhận thì em sẽ mãi mãi không có được cơ hội.
Với Tô Mộ Mộc thì cơ hội quá quan trọng và quý báu.
Quan Hi: Cô chịu uất ức rồi.
Quan Hi: Đúng, chỉ có nổi tiếng thì lời của chúng ta mới có sức nặng.
Trước đó thì bọn họ chỉ còn cách chấp nhận.
Quan Hi: Chúng ta cố lên, đầu tiên phải nắm được cơ hội lần này đã.
Tô Mộ Mộc: Đúng đó, biết đâu chừng sang ngày mai là em đỏ chót ngay hừ hừ.
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng cô vẫn thấy bất đắc dĩ. Chẳng lẽ một diễn viên hạng bét không thể đỏ trong nay mai thì buộc phải để mặc cho người khác nhào nặn hay sao.
Nhìn những lời ấy, trong lòng Quan Hi chợt bừng lên ngọn lửa hiên ngang đầy nổi loạn.
Quan Hi: Được, chờ cô đỏ chót.
Tô Mộ Mộc suy xét đôi chút rồi lại gửi tin nhắn an ủi Quan Hi.
Tô Mộ Mộc: Em có thể làm một học sinh giỏi, có thể cầm được 98K. Em có thịt có da, có ngực tấn công có mông phòng thủ. Em là người đẹp súng thép được bo thần phù hộ, là tiên nữ nhỏ bé thiên biến vạn hóa. Đổi thiết kế nhân vật thôi mà, em sợ cô ta chắc?
Quan Hi: Cô chơi game ít thôi…
Tô Mộ Mộc: Hơn nữa nếu từ chối chương trình này thì em lại thất nghiệp mất, không có tiền trả góp nhà và trả nợ thẻ tín dụng. Hu hu hu mẹ Quan ơi, đời người gian khổ quá à.
Quan Hi: Cô câm miệng ngay đi Tô Mộ Mộc, để những kí ức tốt đẹp của tôi ngừng lại ở mười lăm phút trước đi.
Nhắn tin với Quan Hi xong, ánh sáng trong mắt Tô Mộ Mộc vụt tắt. Cô trở về nhà bắt đầu thẫn thờ lượn lờ quanh nhà, lúc thì xếp lại giá sách, lúc thì chồng quần áo.
Sắc trời dần tối, Tô Mộ Mộc nhận được tin nhắc của Quan Hi để xác nhận cô đã thay đổi thiết kế nhân vật và tiếp tục tham gia. Nhưng Quan Hi đã tranh thủ lấy về cho cô chút lợi ích, chẳng hạn như lấy thêm vài đoạn ống kính cho cô rồi dặn cô tối nay phối hợp quảng bá với Weibo của tổ tiết mục tiện thể lan tin trong vòng bạn bè và kéo cô vào nhóm WeChat của chương trình.
Tô Mộ Mộc vội vàng đăng một tin trong vòng bạn bè bày tỏ một công việc mới sắp bắt đầu, đây là một hành trình mới, cảm ơn tổ tiết mục, chờ mong được hợp tác cùng với 4 nghệ sĩ khác.
Bạn bè và người trong tổ làm chương trình vào like cho cô.
Vòng bạn bè bình yên và tươi đẹp, trông có vẻ cực kì chăm chỉ, cực kì ấm áp và cực kì vui vẻ.
Chỉ có Tô Mộ Mộc là âm thầm MMP.
Chẳng mấy chốc, cha mẹ họ hàng và nhóm bạn chí cốt đã trông thấy bài đăng của cô, mọi người đều gửi WeChat sang hỏi thăm.
“Ba mẹ yên tâm, chương trình giải trí lần này cứ như đi chơi ấy, đi du lịch bằng tiền của người ta nên thích lắm luôn. Không có mệt mỏi gì đâu ạ, ba mẹ hãy chờ đón đứa con gái xinh đẹp của hai người đi, moa moa da.”
“WOC Từ Từ, cậu biết đâu, lần này tớ sẽ hợp tác với ba anh chàng đẹp trai đấy, hâm mộ không, ghen tị không.”
“Em họ, chị không có ra nước ngoài quay, không mang hàng xách tay về được đâu.”
“Bác ạ, cháu đi làm việc chứ có phải đi yêu đương đâu mà bác bảo cháu tranh thủ tìm người gả ạ.”
Đối mặt với vòng bạn vè và WeChat đông vui như trẩy hội, đâu đâu cũng thấy vòng tròn đỏ báo số tin nhắn chưa đọc, vừa bớt được một cái thì mười cái khác lại xuất hiện nhưng cô vẫn thấy lòng mình trống trải đến lạ, khó chịu ghê.
Vòng bạn bè chợt xuất hiện một bài viết mới, người đăng chính là nghệ sĩ nữ đòi đổi thiết kế nhân vật——- Chân thành cảm ơn sự chăm sóc và yêu thương của bảo bối, không nỡ để em làm một con nhỏ đàn ông, moa moa ta. Bảo bối ơi, em yêu anh, em mãi mãi là tiên nữ giỏi giang của anh. PS đồng thời cảm ơn nhóm nhân viên của tổ làm chương trình, mong chờ được hợp tác với mọi người.
“……”
Có những lúc dù có cố gắng cũng thành công cốc vì người khác không chỉ cố gắng mà còn có núi để dựa lưng. Khi bọn họ đạp lên đầu bạn bước qua, bạn chỉ có thể trơ mặt nhìn mình mất máu chết.
Hốc mắt Tô Mộ Mộc Cay cay và dần bị nước mắt cắn nuốt, tầm mắt dần mờ đi.
Chợt, điện thoại của Tô Mộ Mộc reo lên, là cuộc gọi QQ của Treetreetwo. Nước mắt của cô rơi tí tách trên ảnh đại diện mặt cười của cậu.
Tay cô đã nhanh hơn não, Tô Mộ Mộc nhấn nhận cuộc gọi.
“Ấy? À à, em nhấn nhầm. Chị ạ, ngại quá, em định gửi hình cho chị.”
“Ừm…”
Lâm Trăn nhận ra cảm xúc của Nicetree không ổn định: “Chị ơi, chị sao vậy?”
“Chị khóc à.” Lâm Trăn nói chuyện cẩn thận hơn, tựa như đang trò chuyện với một báu vật bị rơi vỡ.
Nghe thấy tiếng khóc thút thít và hơi thở dồn dập ở đầu dây bên kia, dường như còn thấp thoáng tiếng nỉ non khe khẽ. Lâm Trăn không biết Nicetree đang nói gì, cậu đang đắn đó xem mình nên hỏi gì đó hay là chờ tâm trạng cô ổn định lại hẵng tính sau nhưng ai ngờ quãng giọng bên kia chợt cao lên.
“Ai không có bảo bối! Chỉ mình cô ta có bảo bối chắc! Mình cô ta chắc! Thứ bảo bối gian ác!”
Lâm Trăn: “…”
“Muốn làm tiên nữ thì ngậm miệng vào đi, còn há mỏ đi rêu rao nữa, đắc ý cái mốc xì ấy…”
“Vì sao? Cô ta có tư cách gì? Bọn họ có tư cách gì?” Âm cuối trầm xuống cùng với tiếng nấc và giọng mũi nghẹn ngào. Thật ra thì oán trách đến giờ phút này rồi chính cô cũng không biết mình đang mắng mỏ chương trình giải trí lần này hay là vai diễn lần trước, hoặc là những công việc từng bị người ta nẫng mất trên tay nữa.
Nhớ đến bao uất ức từ khi vào nghề đến nay, nhớ tới những lần chỉ biết cắn răng nhịn, nhớ tới những cơ hội cô liều mạng vất vả kiếm về bị người ta lấy đi chỉ với một câu nói khiến tim cô ngày càng lạnh lẽo.
Sau đó Tô Mộ Mộc lại khóc oa oa.
Có những lúc, những việc Tô Mộ Mộc không thể nói thẳng với những người thân xung quanh mình, cô phải gượng cười khiến áp lực đè xuống nặng như ngọn núi lớn ngày ngày ăn mòn sức chịu đựng của cô.
Cô không biết mình đã khóc bao lâu, cô chỉ biết hai mắt mình đã sưng vù cùng với cổ họng đau rát. Cô xoa mặt, híp mắt phát hiện ra Treetreetwo vẫn chưa ngắt cuộc gọi.
“Cậu, cậu còn nghe không?” Cảm xúc của Tô Mộ Mộc dần trở lại bình thường, cô ngượng ngùng nói: “Xin lỗi cậu, tôi… Ban nãy tôi không điều khiển được cảm xúc.”
“Không sao, bây giờ chị thấy thoải mái hơn chưa?”
“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” Sau khi tỉnh táo lại, cô biết mình vừa làm chuyện mất mặt nên hai má và vành tai nóng bừng bừng. Cô làm cái gì vậy trời…
Nổi điên với một người xa lạ.
May mà Treetreetwo vừa hiền lành vừa tốt bụng, không bị những lời điên loạn của cô dọa chạy mất.
Tô Mộ Mộc đang chần chừ không biết nên an ủi chàng trai bị dọa mất mật và lấy lại chút hình tượng nhỏ nhoi của mình thế nào thì giọng của Treetreetwo đang vang lên. Giọng nói ấy như ánh trăng dịu dàng ôm lấy cả thành phố về đêm: “Thật ra em thấy rất may vì mình đã gọi cuộc điện thoại này.”
“Hả?” Tô Mộ Mộc nghĩ đến cảnh bẽ mặt của mình, hai má cô nóng ran.
“Em mà không gọi thì chị sẽ ngồi khóc một mình mất!”
“Mai mốt có gì buồn chị cứ nói với em.”
“Em không chỉ là Cây Nhỏ của chị, em còn có thể làm một hốc cây* của chị nữa.” Lâm Trăn đoán Nicetree nghẹn cục tức này trong lòng từ rất lâu nên cảm xúc của cô mới bùng phát dữ dội như thế.
(*) Được biết rằng hốc cây là nơi có thể che giấu mọi niềm vui, nỗi buồn và bí mật.
Tô Mộ Mộc bên này nghe được lời của Treetreetwo, hốc mắt cô lại cay cay.
— Hết chương 20 —
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com