=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Nhận được mật báo của fans, Lâm Trăn cam chịu tốc độ mạng mẽo như *** của sân bay, lòng nóng như lửa đốt nhưng chỉ biết ‘chậm rãi’ đăng nhập vào kênh livestream.
Tâm trạng Lâm Trăn đã bức bối vì cái tốc độ mạng như đi xem rạp chiếu bóng hồi xưa rồi, sau khi thấy vị trí đứng đầu trên bảng quà tặng thì lại càng bức bối hơn!
Thằng nhóc ranh ở đâu ra!
Mà lại dám đá cậu xuống!
Treetreetwo tặng cho Tô Mộ Mộc một Tàu Vũ Trụ.
Treetreetwo tặng cho Tô Mộ Mộc một Tàu Vũ Trụ.
Treetreetwo tặng cho Tô Mộ Mộc một Tàu Vũ Trụ…
Tàu Vũ Trụ là món quà đắt nhất ở trực tiếp Biển Sao.
[Thụ Ca đến! Biết ngay là Thụ Ca không nhịn được mà]
[Ha ha ha ha Thụ Ca giàu quá! Vừa vào đã đập cả đồng Tàu Vũ Trụ]
[Kèn cựa nhau thôi mà đập biết bao nhiêu là tiền, không biết nên nói là Thụ Ca hào phóng hay là nhỏ mọn nữa]
[Mong là Thụ Ca không giống như chị gái nhỏ Mộc Mộc, vì mạng lag nên đập N quà]
Trông thấy lời trêu ghẹo của fan, Tô Mộ Mộc lại âm thầm gào thét, tại sao người nằm thôi cũng dính đạn luôn là cô!
Sao ai cũng nói netizen có não cá vàng, chỉ nhớ được bảy giây thôi mà?
Tại sao họ vẫn còn nhớ chuyện ngốc cô làm hồi xưa xửa xừa xưa thế!
Bên kia Tô Mộ Mộc đang kêu oan cho bản thân thì bên này Lâm Trăn vẫn điên cuồng đập quà tặng, mãi đến khi trên đầu vang lên tiếng đồng đội giục nhanh.
“Cây Già, mau lên máy bay.”
“Biết.”
Lâm Trăn tặng nốt chiếc Tàu Vũ Trụ cuối cùng sau đó thuận lợi quay về vị trí thứ nhất, cảm thấy thỏa mãn rời khỏi kênh đồng thời gửi tin nhắn cho người yêu.
Cây Nhỏ Ánh Dương: Đấu với em, hứ!
Cây Nhỏ Ánh Dương: Cái tên đó tính hành toán tỏi đủ kiểu để được lên TOP bảng tặng quà cho chị!
Cây Nhỏ Ánh Dương: Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có! Vị trí đó là của em! Của em!
Cây Nhỏ Ánh Dương: Em lên máy bay đã, tối về tán gẫu sau nha moa moa ta.
“…” Nhận được tin nhắn của Lâm Trăn, Tô Mộ Mộc che mắt không nỡ nhìn thẳng vào chàng thanh niên kiêu căng nào đó.
Một phút sau, điện thoại của cô reo lên, trên màn hình ghi mấy chữ—— Cha đại nhân.
Tô Mộ Mộc chợt có linh cảm chẳng lành.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi máy bay đáp xuống, Lâm Trăn nhận được một tin nhắn.
Chị gái nhỏ xinh đẹp thông minh bắn 98K cực 6: Lúc nãy cha chị vừa gọi đến [vỗ trán.jpg], LoveTree là cha chị.
Hai mắt Lâm Trăn tối sầm, đầu gối mềm nhũn suýt quỳ gối giữa sân bay.
Sau khi giải ở Đức chấm dứt thì chẳng mấy chốc đã đến cuối năm, chiến đội 4W bắt đầu được nghỉ đông nên Lâm Trăn có rất nhiều thời gian rỗi.
Cậu bàn với Tô Mộ Mộc xem khi nào thì đến nhà ra mắt cha mẹ hai bên.
Vì chuyện quà tặng lần trước nên Lâm Trăn vẫn nơm nớp lo sợ, cậu sợ mình sẽ bị cha vợ tương lai ghi thù.
Nên trên đường đến nhà cha mẹ cô, Lâm Trăn cứ đứng ngồi không yên suốt.
“Em yên tâm, chuyện đã qua lâu vậy rồi chắc cha chị… Sẽ không nhớ đâu.”
Lâm Trăn nhìn cô, nói: “Chị gái nhỏ, tại sao lúc nói chị lại ngập ngừng thế?”
Tô Mộ Mộc: “…”
Lâm Trăn tuyệt vọng ôm trán, xem ra trong lần thăm hỏi này tương lai của cậu sẽ mù mịt lắm, sống chết khó lường.
Mấy năm trước cha mẹ Tô Mộ Mộc đã chuyển ra ngoài ô thành phố, hai người họ lắc lư choáng váng hết cả đầu trên xe, tốn vừa đủ một tiếng mới về được tới nhà.
Tư Mỹ Kỳ đã ngồi trong sân cho gà ăn từ rất sớm, đầu cứ ngoảnh ra đường nhìn mãi không thôi. Tô Minh Hoa thì thích sĩ diện hảo, không muốn cho người ta biết ông rất mong chờ con rể đến nhà nên trốn bên trong lặng lẽ chờ, sự thật là ông cũng duỗi cổ ra cửa sổ ngóng tới ngóng lui.
Từ xa, Tư Mỹ Kỳ trông thấy đuôi xe số 87 thì vui vẻ nhướng mày lên, quay sang hướng cửa la lớn: “Tới rồi tới rồi, là xe của Lâm Trăn đấy.”
Trong nhà có tiếng cười giả lả: “Đến thì đến, bà cứ làm ầm lên thế làm gì.”
“Ông í, cả bó tuổi rồi vẫn còn miệng nói một đằng tâm một nẻo. Đừng tưởng tôi không biết ông lôi bộ cần câu giấu như vàng ra để dẫn thằng nhỏ đi câu nhá.”
“Ai nói bà thế, bản thân tôi muốn dùng thôi không được à!”
Khi hai ông bà già cãi nhau, xe Lâm Trăn đã rẽ vào sân nhỏ.
Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn xách túi lớn túi nhỏ vui vẻ vào nhà.
Nhà họ Tô.
Tô Minh Hoa nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha đơn, vẻ mặt nghiêm túc như pho tượng.
Lâm Trăn dè dặt ngồi trên ghế, mông cậu chỉ chiếm một phần ba sô pha, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đùi.
Thấy thế, Tô Mộ Mộc khẽ đặt tay lên tay Lâm Trăn để bảo cậu đừng căng thẳng quá.
“Tiểu Trăn đừng khách sáo nhé, con cứ thoải mái như ở nhà mình thôi.” Tư Mỹ Kỳ nhiệt tình bưng một ly nước lên cho cậu.
Lâm Trăn nhận nước, khẽ nhấp một ngụm nói: “Dạ được ạ, cảm ơn bác gái.”
Tư Mỹ Kỳ cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh Tô Minh Hoa, khen: “Bình thường chỉ thấy con trên máy tính, cuối cùng hôm nay cũng được gặp người thật rồi, đúng là ở ngoài đẹp trai hơn trong máy tính nhiều.”
Nhận được lời khen của bà, Lâm Trăn đang định nhoẻn miệng cười thì chợt nghe thấy tiếng hừ không nặng không nhẹ của Tô Minh Hoa nên lập tức ngồi im không dám đắc ý nữa.
Tô Mộ Mộc nháy mắt với mẹ mình ý bảo mẹ mau trông chừng cha đi kìa, thêm cái là đừng khen Lâm Trăn đẹp trai nữa, bộ mẹ không thấy là cha đang mất vui à.
Tư Mỹ Kỳ lặng lẽ nhéo Tô Minh Hoa, nói với cậu: “Tiểu Trăn con đừng để ý nha, bây giờ đang là mùa đông, không khí hơi khô hanh tí nên cổ họng bác trai không được tốt.”
Nhận được mệnh lệnh của bà xã đại nhân, cứng đầu cứng cổ như Tô Minh Hoa cũng phải cúi đầu: “Ừ, cổ họng không được tốt. Tôi thấy Tiểu Trăn cũng có tương lai lắm đấy, rất giống tôi năm xưa.”
Khen người khác cũng phải khen luôn mình, đó chính là Tô Minh Hoa.
Trước khi đến Tô Mộ Mộc đã nhắc cậu, ngoài bảng xếp hàng quà tặng ra thì Tô Minh Hoa ghi hận việc Tư Mỹ Kỳ khen cậu đẹp trai hơn.
Lâm Trăn cười thầm, nói: “Tất nhiên cháu không thể đẹp trai bằng bác thời trẻ được ạ.”
Lâm Trăn nịnh nọt khiến cả thể xác lẫn tinh thần của Tô Minh Hoa sung sướng, sắc mặt cũng vui vẻ hơn.
“Thưa cha mẹ, đây là quà Cây Nhỏ chuẩn bị cho hai người.”
Lâm Trăn tặng cho mẹ Tô một chiếc khăn lụa được thiết kế riêng và tặng cho cha Tô một bộ dụng cụ câu cá.
Từ cách chọn quà ấy có thể thấy Lâm Trăn đã tốn rất nhiều tâm tư.
Mẹ Tô thường mang theo mấy chiếc khăn lụa mỗi khi đi du lịch, màu sắc và hoa văn khác nhau sẽ hợp với những phong cảnh khác nhau, chiếc khăn lụa xinh xắn nhỏ bé trong tay mẹ Tô luôn biến hóa khôn lường như một loại ma thuật nào đó.
Còn cần câu của cha Tô thì càng không cần phải nói, tuy Lâm Trăn vừa từ Đức về nhưng cậu không hề chọn bộ dụng cụ câu đắc đỏ của Đức mà đặc biệt nhờ người ta mua từ Nhật Bản về. Vì khí hậu và phong tục tập quán khác nhau nên dụng cụ câu của Châu Á với Châu Âu có rất nhiều chi tiết thiết kế khác nhau, điều hiển nhiên là dụng cụ của Đức sẽ thích hợp với nhu cầu của Cha Tô hơn nhiều.
Tư Mỹ Kỳ và Tô Minh Hoa có thể trông thấy sự tỉ mỉ và nghiêm túc của từ hai món quà ấy.
Mẹ Tô cười không khép được miệng.
Nhận được quà, cha Tô cũng hài lòng hơn rất nhiều bởi sự tinh tế trong cách chọn quà của Lâm Trăn.
Tất nhiên, ban đầu Tô Minh Hoa cũng chẳng ý kiến gì nhiều với Lâm Trăn cả, mấy chuyện nhỏ nhặt trước đó chỉ là cái cớ để Tô Minh Hoa cự nự khó chịu tí thôi.
“Nghe nói cậu muốn câu cá tôi?” Tô Minh Hoa mân mê bộ dụng cụ câu cá mãi không muốn buông tay.
Tuy là ông đã sưu tập được rất nhiều nhưng những thứ đó cũng như phụ nữ thích quần áo đẹp vậy, là thứ mình thích thì chẳng ai ngại nhiều.
Lâm Trăn luôn miệng đáp: “Đúng thế ạ, nếu có dịp thì cháu rất muốn được đi câu với bác trai.”
“Được, chờ hôm nào tiết trời đẹp tôi dẫn cậu ra bờ sông câu, chúng ta đi câu không quan trọng chuyện câu được cá mà quan trọng nhất là rèn luyện tính tình.”
Lâm Trăn ngoan ngoãn nói: “Cháu nghe lời bác ạ.”
Có tiếng TV tham gia làm nền, ốn người ngồi trong phòng khách tán gẫu ngày một thích ý.
Nói chuyện một lúc lâu, Tư Mỹ Kỳ bảo Tô Mộ Mộc dẫn Lâm Trăn đi dạo. Trước khi đi, bà đưa cho Lâm Trăn một cái lì xì lớn khiến cậu mừng ra mặt, hận không thể đóng khuôn lồng kính làm kỉ niệm về sau.
Biết được những suy nghĩ nhảy nhót trong lòng cậu, Tô Mộ Mộc buồn cười nhéo tai Lâm Trăn: “Em ở trước mặt cha mẹ chị ngoan ngoãn quá ha.”
“Hì hì, chị gái nhỏ có hài lòng không, chị cho em bao điểm?” Lâm Trăn nghiêng đầu hôn lên cổ tay cô.
Tô Mộ Mộc cười chỉnh lại tóc cho cậu, nói: “Tất nhiên là trọn điểm rồi.”
“Cây Nhỏ nhà chị mà, làm gì cũng trọn điểm thôi.”
Hai người ở bên nhau, khoảng cách giữa hai cơ thể bất giác gần lại càng gần.
Chợt, một con gà bị chó rượt cố bay qua đỉnh đầu họ, lông gà ba bay rồi nằm lại trên tóc và chóp mũi Lâm Trăn.
“Ha ha.” Tô Mộ Mộc bật cười vì vẻ mặt ngu người của cậu.
Lâm Trăn chưa bao giờ thấy cảnh gà bay chó sủa hậm hực sờ mũi, nắm mảnh lông gà trong tay thì thào: “May và không phải là c*t gà.”
Tô Mộ Mộc có nhiều kinh nghiệm vỗ vai cậu, ngậm ngùi nói: “Tin chị đi, ở đây vài ngày chắc chắn em sẽ được tiếp xúc với c*t nó thôi.”
Lâm Trăn: “!!!”
Bọn họ ở ngoại ô thành phố nên thường đăng một ít hình phong cảnh lên Weibo.
Chẳng mấy chốc, netizen đã tìm ra những dấu vết bên trong ảnh và kết luận hai người đang ở cùng nhau.
Hai người không định giấu diếm nên thoải mái đăng tấm ảnh nắm tay nhau lên Weibo.
Netizen A: Gào khóc, xem cái cảnh núi non với gà vịt trâu dê đậm vị quê hương này, có phải Thụ Ca theo Mộc Mộc về nhà không.
Netizen B: Xét những tấm ảnh Thụ Ca với Mộc Mộc đăng lên mỗi ngày, có thể thấy hai người ở trong núi chơi rất high ó.
Netizen C: Ô la lu, đã về nhà rồi thì chắc là tin vui sắp đến nha.
Đoán là do đang vui nên được dịp thấy Lâm Trăn trả lời bình luận của cư dân mạng.
Lâm Trăn trả lời Netizen A: Đúng đó! Thịt gà núi ngọt cực luôn!
Lâm Trăn trả lời Netizen B: Nhện núi to hơn nguyên một cái chén! Phá vỡ mọi giới hạn tưởng tượng của loài người.
Tô Mộ Mộc trả lời Netizen B: Nói chắc mí người không tin, lần đầu Thụ Ca nhà mí người thấy nhện to như cái chán đã sợ tới nỗi khóc hu hu đấy.
Tô Mộ Mộc vạch trần khiến các fan cười ha ha, đã vậy còn nói gì mà đã tìm ra mánh để cười nhạo Thụ Ca.
Lâm Trăn lướt đến câu trả lời đí thì đặt điện thoại di động xuống, uất ức nhìn Tô Mộ Mộc.
Bấy giờ hai người đang ngồi đối diện nhau trên đệm mềm dưới sàn, lười biếng dựa vào cửa sổ sát đất, hai chân thân thiết quấn cùng một chỗ, thỉnh thoảng lại dùng ngón chân đi ghẹo đối phương.
“Chị gái nhỏ, sao chị lại nói chuyện mất mặt của em ra thế này, phải phạt.” Cậu nhích lại chỗ cô.
“Mùa đông lạnh như này, em phải chị làm noãn bảo bảo cho em nhé.” Dứt lời, cậu nghiêng cả người sang ôm lấy Tô Mộ Mộc.
Cô thuận thế nằm trong lòng Lâm Trăn, biến cậu thành cái đệm phiên bản lớn.
Cái đệm hình người khiến Tô Mộ Mộc lười biếng hẳn, cô dứt khoát đưa điện thoại cho Lâm Trăn để cậu vuốt màn hình còn mình chỉ cần dùng mắt nằm xem là được.
Trong nháy mắt, Lâm Trăn kiêm đệm phiên bản lớn + giá điện thoại + ứng dụng lướt màn hình tự động, 3 in 1*.
(*) 3 in 1: Ba trong một.
Thế mà ai đó vẫn hí hửng lắm, Tô Mộ Mộc bảo cậu lướt một cm cậu không dám lướt nhiều một mm.
Ánh đèn màu ấm áp chiếu sáng cả hai người, khiến họ chìm trong sắc màu ấm áp.
Khóe môi Tô Mộ Mộc khẽ nở nụ cười nhạt, đôi mắt sáng ngời kia chứa đầy ngọt ngào.
Một tay Lâm Trăn lướt điện thoại, tay kia khi thì xoa lòng bàn tay lúc thì vân vê tóc mai của Tô Mộ Mộc y hệt như con nít.
Tô Mộ Mộc bị ghẹo phát cáu lên nên bắt lấy cái tay bỉ ổi của tên nào đó cắn.
Ầm ĩ xong hai đứa lại cười lên, tiếng cười vang mãi xa mãi vào trong bóng đêm, ngọt ngào và vui sướng như pháo hoa muôn màu muôn vẻ thắp sáng cả đêm đông.
Hai bóng người ôm nhau hiện lên nơi cửa sổ như hai thân cây lớn quấn rễ lại với nhau, trong anh có em trong em có anh như thế.
— Hết viên đường thứ nhất (3) —
Tác giả lại lảm nhảm
2333, các bạn bá thật í, đoán được cha Tô luôn.
Ngoại truyện của Cây Cối đã xong~ Tiếp theo sẽ là ngoại truyện của Đường Tiểu Kiều.
Biệt danh của Lâm Trăn là Thụ Ca, trong chữ Lâm (林) có chữ Mộc còn chữ Mộ (慕) trong Tô Mộ Mộc có nghĩa là yêu thương.
Chữ Lâm của Lâm Trăn thì đã được nhắc đến chỗ kết thúc rồi, chữ Mộc của Tô Mộ Mộc gộp chung với cậu mới thành một chữ Lâm hoàn chỉnh, ID của cậu trong game là Treetreetwo tức hai cái cây, thật ra cậu đang tìm một cái cây khác trong sinh mệnh của mình và cuối cùng thì tất nhiên là tìm được. Hai người họ chính là duyên phận của nhau đấy!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com