Mục lục
Thâm cung phượng duy xuân tuý phế phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 4 - Chương 18: La lên




"A, tiểu thư!" Theo tiếng Phục Linh kinh hãi thét lên, Thượng Trang chỉ cảm thấy xung quanh đều bị dòng nước mát lạnh bao trùm.



Mộ Dung Vân Sở chấn động, hắn theo bản năng muốn dùng khinh công, nhưng đáng tiếc đã quá chậm. Mũi chân chạm nước, thân thể lập tức chìm xuống dưới.



Một tay Thượng Trang vẫn còn giữ chặt tay hắn, thời điểm chìm xuống, nàng mới giật mình.



Mộ Dung Vân Sở không biết bơi!



Thời điểm hai người rơi xuống nước, Thượng Trang vội mở miệng: "Chớ lộn xộn!" Nàng biết bơi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử, nàng sợ chính mình không giữ được hắn.



Nhiều lời hơn cũng không kịp nói, chỉ kịp phun ra ba chữ, tiếng nước xung quanh phảng phất ngày càng lớn, nàng không biết hắn có nghe thấy không.



Bên bờ truyền tới tiếng kêu lo lắng của Phục Linh, nàng ấy cắn răng, chạy đi tìm người giúp đỡ.



Thượng Trang kéo tay Mộ Dung Vân Sở, định kéo hắn ra khỏi mặt nước, lại không ngờ, người dưới nước thoáng giãy giụa. Nhất thời không giữ chặt mà buông tay, lần này nàng thật sự hoảng rồi, là nàng cố ý kéo hắn xuống, nhưng đâu ngờ hắn lại không biết bơi! Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, nàng chẳng phải sẽ biến thành tội nhân sao?



"Nhanh lên, nhanh lên, ở phía trước!" Phục Linh gọi mấy thị vệ tới, duỗi tay chỉ về phía trước, vội tới bật khóc.



Giờ phút này bọn thị vệ cũng không nói nhiều, bất chấp cởi y phục xông lên, "Bịch" mấy tiếng, lập tức có người nhảy xuống.



Thượng Trang nổi lên, cố gắng hít thở, trùng hợp thấy bọn thị vệ tới gần. Một thị vệ đã thấy nàng, lại nghe nàng nói: "Mau tìm Thừa Tướng!"



Bọn thị vệ sợ run lên, nàng lại gọi một tiếng, bọn họ liền hoàn hồn chìm xuống nước. Thượng Trang định ở lại giúp đỡ, cánh tay đột nhiên bị một thị vệ bắt lấy, nghe hắn nói: "Thuộc hạ đưa nương nương lên bờ trước."



Đang định mở miệng lại nghe tiếng Phục Linh ở bên bờ khóc lóc nức nở, nàng cuối cùng chỉ có thể gật đầu. Nếu nàng còn không lên, e rằng bọn họ sẽ phân tâm, nàng sao có thể quên, bên dưới vẫn còn một người chìm trong nước.



Phục Linh thấy nàng liền vội duỗi tay giữ chặt lấy, vừa khóc vừa cười: "Tiểu thư, đúng là hù chết nô tỳ!" Cùng thị vệ kéo nàng lên, thị vệ kia không lên bờ, xoay người bơi đi.



Phục Linh nào quản những chuyện khác, chỉ kéo tay Thượng Trang mà nói; "Tiểu thư mau trở về thay y phục đi."



Thượng Trang đứng vững lại, lắc đầu: "Không được, Thừa Tướng vẫn còn dưới nước."



"A!" Phục Linh nhỏ giọng kêu lên, nhất thời nàng quên mất Mộ Dung Thừa Tướng cũng giống tiểu thư rơi xuống nước! Không khỏi đưa mắt nhìn về phía mặt hồ, giờ phút này một người cũng không thấy, chỉ có bong bóng không ngừng nổi lên.



Thượng Trang đột nhiên nhớ tới Nguyên Chính Hoàn, vội ngước mắt nhìn, thế lửa nơi đó đã không còn lớn nữa. Yên tâm nắm chặt tay Phục Linh, gió thổi tới, lạnh quá!



Phục Linh biết nàng lúc này không muốn rời đi, cũng mặc thân thể nàng ướt hết, vội duỗi tay ôm lấy nàng. Cảm giác thân thể nàng không ngừng run rẩy, nha đầu không khỏi trách cứ: "Sao tiểu thư dám làm như vậy?"



Không ai rõ hơn nàng, tiểu thư nhà nàng là cố ý!



Thượng Trang thở dài: "Ta là vì biết bơi nên mới dám lao xuống nước, lại không ngờ Thừa Tướng đại nhân không biết bơi."



Nếu nàng không làm như vậy, có lẽ Mộ Dung Vân Sở sẽ phát hiện tung tích của Nguyên Chính Hoàn trong chùa. Mà nàng chẳng qua chỉ muốn ngăn cản Mộ Dung Vân Sở, chỉ là không ngờ, chuyện này lại nháo lớn như vậy.



Trái tim căng cứng, nàng thật sự không nghĩ nếu hắn xảy ra chuyện thì sẽ ra sao.



Phục Linh cả kinh: "Thừa Tướng không biết bơi, sao lại dám..." Nửa câu sau, nàng không dám nói tiếp.



Thượng Trang lắc đầu, nàng chỉ biết nếu vừa rồi không phải bản thân dùng sức, nàng tin Mộ Dung Vân Sở là người lý trí, hắn sẽ không cùng nàng lao xuống nước.



Người còn chưa được cứu, thỉnh thoảng chỉ có thị vệ ngoi lên hết thở.



Nội tâm ngày càng lo lắng, nàng không biết tại sao bản thân lại không nhanh chóng bắt lấy tay hắn, hiện tại, nàng vô cùng hối hận. Chợt nhớ tới Mộ Dung Vân Khương, nàng ấy chắc vẫn chưa biết chuyện này, trước mắt vẫn là đừng để nàng ấy biết thì tốt hơn.



Qua một lúc sau mới thấy hai thị vệ bỗng nhiên lao ra khỏi mặt nước, Thượng Trang định thần nhìn lại, là Mộ Dung Vân Sở!



Phục Linh ở cạnh khuyên nhủ: "Không sao rồi."



Thị vệ đưa hắn vào bờ, một người nửa quỳ dưới đất, một người dùng sức ấn ngực cho hắn. Làm mấy lần, Mộ Dung Vân Sở mới nhíu mày sặc ra mấy ngụm nước, lại ho khan không ngừng.



Hắn dường như vẫn còn hôn mê, Thượng Trang hoảng sợ, vội nói: "Việc này trước đừng truyền ra ngoài, lập tức đưa Thừa Tướng trở về, đi mời đại phu!"



Thị vệ vội đưa hắn rời đi.



Phục Linh lúc này mới nói: "Tiểu thư cũng mau trở về thay y phục đi." Đêm lạnh như vậy, nàng sợ tiểu thư sẽ sinh bệnh."



Thượng Trang gật đầu, lại đẩy nha đầu ra: "Ngươi đi theo hỗ trợ đi, ta tự trở về là được." Dứt lời, nàng liền xoay người rời đi.



"Tiểu..." Phục Linh động môi, thấy nàng đã nhanh chóng rời đi thì không nói gì nữa, liền nâng bước đi theo bọn thị vệ.



Thượng Trang về phòng, vội vàng thay y phục. Thật lạnh, nàng cắn răng, lạnh run lên. Thay y phục xong, một khắc cũng không dừng lại, nàng nâng bước ra ngoài.



Hôm nay Mộ Dung Vân Khương là Hoàng Hậu, sương phòng của nàng ấy đương nhiên không thể cùng một nơi với Mộ Dung Thừa Tướng. Nàng đã phân phó việc này không thể truyền ra, giờ phút này Mộ Dung Vân Khương hẳn vẫn còn chưa biết, nàng cũng không phải cố gắng giấu diếm điều gì, chỉ là đợi sau khi xác định hắn không sao mới qua bẩm báo một tiếng.



Thấy hai thị vệ ra ngoài, Thượng Trang tiến nhanh lên, hỏi: "Đại phu tới chưa?"



Một thị vệ lắc đầu: "Hồi nương nương, đã trễ thế này, đi đâu mà tìm được đại phu chứ? Hơn nữa, chúng ta đang ở bên ngoài, cửa thành sớm đã đóng."



Thượng Trang kinh hãi, đúng vậy, nàng sao có thể quên chứ?



Người còn lại vội nói: "Nương nương đừng sốt ruột, khi nãy đưa Thừa Tướng về, bọn thuộc hạ có gặp một tiểu hòa thượng, hắn đã mời phương trượng đại sư tới xem cho Thừa Tướng, hiện tại đang ở bên trong."



Thượng Trang theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn, nhưng vì cửa đang đóng nên không thấy gì cả. Hai tay vò nát khăn lụa, đợi bên ngoài một lúc, cửa phòng mới mở ra.



Thấy phương trượng đại sư cầm chuỗi Phật châu bước ra ngoài, Thượng Trang vội tiến lên, hỏi: "Đại sư, ngài ấy sao rồi?"



Phương trượng đại sư chắp tay trước ngực, nhẹ giọng: "A Di Đà Phật, không có gì đáng ngại, chỉ cần để ngài ấy nghỉ ngơi một đêm là được."



Nghe vậy, trái tim treo lơ lửng của Thượng Trang mới có thể buông xuống.



Ánh mắt dò xét hướng vào trong, nàng lại nghe phương trượng đại sư nói: "Vậy lão nạp về trước, thí chủ cũng nghỉ ngơi sớm đi." Dứt lời, ông ta cùng tiểu hòa thượng phía sau nâng bước rời đi.



Thượng Trang tiến lên trước một bước nhưng không đi vào, hiện tại đã tối, thân phận của nàng và hắn có khác biệt, tốt nhất nên duy trì khoảng cách.



"Phục Linh."



Nghe nàng gọi một tiếng, nha đầu bên trong lập tức đi ra, nhỏ giọng: "Tiểu thư, Thừa Tướng đại nhân ngủ rồi."



Thượng Trang gật đầu, lúc này phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, thời điểm quay đầu nhìn, nàng thấy Tôn Dịch Chi chạy về hướng này.



Bắt gặp Thượng Trang ở đây, hắn ngây ra, sau đó hành lễ qua loa rồi xông vào: "Thiếu gia!"



Thượng Trang không đi theo, chỉ nghe Phục Linh nói: "Thừa Tướng đại nhân không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn, Tôn thị vệ đừng làm phiền ngài ấy." Nói xong, nha đầu bước ra ngoài, khẽ kéo ống tay áo Thượng Trang, "Tiểu thư, chúng ta trở về thôi."



Thượng Trang thoáng chần chờ, sau đó gật đầu.



Đi được một đoạn, Phục Linh lại lên tiếng: "Tiểu thư, vừa rồi thay y phục cho Thừa Tướng đại nhân, nô tỳ nhìn thấy trên người ngài ấy có một vết sẹo. Ban đầu còn tưởng Thừa Tướng đại nhân cũng giống Hoàng Thượng và Vương gia bị thương hôm đó, nhưng nô tỳ lại cảm thấy chỉ có người hành quân đánh trận mới có vết thương do đao gây ra rõ ràng như vậy."



Thượng Trang không khỏi bật cười. Nha đầu Phục Linh này đúng là tò mò, chỉ là nàng ấy không biết, ngày đó Lữ Đức Nghi muốn hành thích Mộ Dung Vân Khương, hắn đã đỡ một đao, việc này nội tâm nàng vô cùng tinh tường.



Phục Linh vẫn thao thao bất tuyệt: "Tiểu thư, nô tỳ còn thấy trước ngực Thừa Tướng đại nhân có cái bớt hình trăng lưỡi liềm, rất đẹp mắt." Nàng híp mắt cười, nhỏ giọng, "Người không biết còn tưởng đó là dùng chu sa của nữ tử bôi lên."



Thượng Trang trừng mắt: "Nhìn Mộ Dung Tướng từ đầu tới chân mấy lần, ngươi đắc ý lắm đúng không?"



Phục Linh đỏ mặt, cắn răng: "Tiểu thư nói gì vậy?"



Thượng Trang không có thời gian đùa giỡn, bước chân bất giác chậm lại, phân phó: "Phục Linh, lát nữa ngươi đi thăm dò sự tình bên kia." Nàng không thể quay lại, cho dù là Phục Linh cũng không thích hợp, vì thế nàng chỉ có thể bảo nàng ấy đi nghe ngóng tình hình, tòa viện bốc cháy, trong chùa khẳng định có người qua hỗ trợ.



Đến hiện tại vẫn không có tin tức truyền tới, điều này có nghĩa Nguyên Chính Hoàn và Linh Khuyết đều không sao, chỉ là nàng vẫn không nhịn được mà muốn Phục Linh tìm hiểu, chỉ có chính tai nghe thấy, bản thân mới an tâm.



"Vâng, nô tỳ đi ngay." Phục Linh xoay người, lại như nhớ tới gì đó, nàng quay đầu nhìn Thượng Trang, "Vậy còn tiểu thư..."



"Yên tâm, tự ta trở về là được, ta ở trong phòng chờ ngươi."



Nghe nàng nói thế, Phục Linh mới an tâm rời đi.



Tôn Dịch Chi kiểm tra mạch tượng cho Mộ Dung Vân Sở, thấy mạch hắn vẫn còn đập vững vàng mới thở phào nhẹ nhõm.



Hắn từ chỗ Mộ Dung Vân Khương tới, trên đường nghe nói có người rơi xuống nước, hình như là thiếu gia nhà mình. Còn chưa tới gần, từ xa đã thấy thị vệ canh giữ bên này, hắn không khỏi cả kinh.



Trong đêm, hắn chỉ muốn một mình an tĩnh, tiểu thư không lên tiếng, hắn cũng không đi theo, nhưng sao lại xảy ra chuyện như vậy?



Vừa rồi Vu Tu Dung còn ở đây.



Như nhớ tới một chuyện, Tôn Dịch Chi lập tức đưa mắt nhìn y phục ướt đẫm đặt một bên. Hắn đứng dậy bắt đầu kiểm tra, lúc xoay người đột nhiên nghe nam tử trên giường ho khan, lập tức tiến lên phía trước, cau mày gọi: "Thiếu gia!"



Mộ Dung Vân Sở chậm rãi mở hai mắt, đợi nhìn rõ người trước mặt, hắn thấp giọng hỏi: "Dịch Chi, ngươi thế nào rồi?"



Tôn Dịch Chi vội đỡ hắn ngồi dậy: "Thiếu gia đã về phòng, ta đương nhiên phải ở chỗ này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp, sao thiếu gia lại rơi xuống hồ?" Hắn không biết bơi, cho dù có ở gần hồ cũng sẽ chú ý. Trừ phi, là có kẻ cố ý...



Mộ Dung Vân Sở lại ho mấy tiếng, trước mắt phảng phất tình cảnh hắn và nàng cùng rơi xuống hồ. A, nàng ấy không hề hoảng sợ, việc này e rằng nàng ấy không thoát khỏi liên quan, rõ ràng là nàng ấy cố tình kéo hắn xuống nước!



Nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất, ánh mắt của hắn lập tức nên sắc bén.



Mà Tôn Dịch Chi cũng nhận ra vấn đề, cả kinh nói: "Là Tu Dung nương nương!" Thời điểm nói chuyện, ánh mắt đã bị phẫn nộ bao trùm, "Nàng ta muốn giết thiếu gia?"



May là hắn tới sớm, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì?



Mộ Dung Vân Sở lại lắc đầu, trầm giọng: "Không, ngươi tranh thủ thời gian tới hậu viện, xem chỗ đó rốt cuộc có chuyện gì, hoặc là ai đang ở đó?" Nàng có lẽ không phải muốn giết hắn, nếu không đã có không thái độ như vậy.



Trong nước, thời điểm kinh hoảng, hắn nghe nàng nói, "Chớ lộn xộn". Nàng muốn cứu hắn, nếu không đã không liều mạng nắm chặt tay như thế. Có lẽ ngã xuống hồ, điều khiến nàng kinh ngạc nhất chính là hắn, bởi vì hắn không biết bơi.



Khi đó, nàng vội vã muốn tới hậu viện xem tình hình, nàng vì vậy mới vội vã kéo hắn ngã xuống.



Nơi đó rốt cuộc ẩn giấu điều gì?



Thấy sắc mặt hắn khác thường, Tôn Dịch Chi lập tức gật đầu, nói: "Ta đi ngay, thiếu gia nghỉ ngơi đi." Dứt lời, hắn liền xoay người ra ngoài.



"Dịch Chi." Mộ Dung Vân Sở gọi hắn lại, "Việc này đừng nói với Vân Khương, đừng để muội ấy lo lắng."



"Vâng." Hắn đương nhiên hiểu tâm tư thiếu gia nhà mình, vì thế chắc chắn sẽ không nói, miễn cho tiểu thư lo lắng. Xét tới cùng, hôm nay, thân phận của bọn họ cần phải tránh tị hiềm.



Nhìn Tôn Dịch Chi rời đi, Mộ Dung Vân Sở cúi đầu ho khan mấy tiếng, trong miệng, dạ dày tựa hồ vẫn còn nồng đậm mùi vị của nước. Hắn khổ sở nhíu mày, xuống giường, tự rót cho mình ly trà.



Thượng Trang trực tiếp về phòng, ngồi một lát, Phục Linh ở ngoài cũng đã trở về. Nàng đứng dậy, bật thốt lên hỏi: "Sao rồi?"



Phục Linh cười đáp: "Không sao, nô tỳ hỏi rồi, nghe nói là không cẩn thận gạt đổ nến mà thôi, trùng hợp có một tiểu hòa thượng đi ngang, thấy trong phòng có khói nên hoảng loạn đi lấy nước, chẳng qua chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió."



"Thật sao?"



"Vâng, chẳng lẽ tiểu thư không tin nô tỳ?" Phục Linh mỉm cười, sắc mặt không chút khác thường.



Thượng Trang lúc này mới thật sự yên lòng, xem ra là nàng đa tâm. Có điều, không sao thì tốt, hơn nữa Mộ Dung Vân Sở không kịp qua đó, ngày mai bọn họ có thể an toàn rời đi.



Vô luận là Nguyên Chính Hoàn hay Linh Khuyết, bọn họ đều ổn, chắc chắn không có nguy hiểm.



Phục Linh dìu nàng ngồi xuống, lại nói: "Lúc trở về, nô tỳ thấy rất nhiều cung nhân đứng hầu bên ngoài gian phòng của Hoàng Hậu nương nương, Thanh Nhi cũng ở đó. Tiểu thư, thật kỳ quái, các nàng hình như vẫn chưa biết Thừa Tướng đại nhân xảy ra chuyện."



Không biết, đó là vì Mộ Dung Vân Sở không muốn nói mà thôi!



Thượng Trang hít một hơi thật sâu, nói: "Không sao rồi, về ngủ đi, giằng co hơn nửa đêm, ngươi hẳn cũng mệt rồi."



Quả thật Phục Linh cũng cảm thấy buồn ngủ. Ngáp một cái, nàng cười nói: "Nô tỳ hầu hạ người lên giường xong sẽ trở về." Dứt lời, nàng đẩy tiểu thư nhà mình đến bên giường, giúp nàng ấy cởi y phục bên ngoài.



Thượng Trang không cự tuyệt, để mặc nha đầu làm.



Cửa sổ trong phòng đều đã đóng chặt, Thượng Trang đưa mắt nhìn về phía đó. Giờ phút này, bên ngoài rất sáng, ngay cả bóng cây cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Tâm tình nàng tựa hồ bắt đầu tốt lên, căng thẳng cả mộ đêm, cuối cùng cũng có thể theo mây mù mà tản đi, đợi ngày mai hồi cung, tất cả sẽ trở về quỹ đạo vốn có, chỉ là, thiếu đi Linh Khuyết.



Ít nhất Linh Khuyết ở Thục Quận sẽ an toàn hơn hoàng cung. Đây là điều nàng hi vọng nhìn thấy nhất, huống hồ thái độ Mạc Tầm đối với muội ấy, hôm nay nàng đều thấy rất rõ ràng, hiện tại còn gì không yên tâm nữa?



Nghĩ đi nghĩ lại, nàng không tự chủ mà cười.



Lần nữa trở về, Tôn Dịch Chi thấy Mộ Dung Vân Sở ngồi tựa bên bàn, tựa như đã ngủ. Hắn vội tiến lên, khoác thêm áo choàng cho thiếu gia nhà mình.



Mộ Dung Vân Sở cả kinh mở mắt, chờ nhìn rõ người trước mặt là ai mới thả lỏng mà cười.



Tôn Dịch Chi nhíu mày hỏi: "Sao thiếu gia lại ngồi ở đây?"



Hắn không màng mà nói: "Nghĩ rằng ngươi sẽ nhanh chóng trở về nên ngồi ở đây, không ngờ lại ngủ quên mất."



Tôn Dịch Chi dìu hắn đứng dậy đến bên mép giường, bẩm báo: "Sợ tin tức sai lệch, ta đã hỏi thăm rất nhiều người, bên kia không có vấn đề gì, chỉ có một đôi huynh muội và một hạ nhân."



"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Sở giật mình, "Vậy người kia ngươi có gặp không?"



Tôn Dịch Chi lắc đầu: "Không, sương phòng kia đã bốc cháy, dọa sợ vị tiểu thư kia, nghe nói là ngại chuyện không may nên đã lên đường ngay trong đêm rồi."



Mộ Dung Vân Sở nhíu mày, bắt đầu trầm tư.



Qua nửa ngày, Tôn Dịch Chi cuối cùng vẫn nhịn không được, hỏi: "Thiếu gia, ngài cho rằng đó là ai?"



Mộ Dung Vân Sở lắc đầu, hắn cũng không biết là ai.



Có thể khiến Vu Tu Dung làm ra chuyện này rốt cuộc là người thế nào?



Hắn cười vô vị, ngước mắt nhìn người trước mặt: "Nơi này không còn việc gì nữa, ngươi tới chỗ Vân Khương đi."



Tôn Dịch Chi chần chờ, sau đó cũng gật đầu, lại dặn dò thêm một câu: "Thiếu gia đừng tự ý làm bậy, vạn nhất xảy ra chuyện, Dịch Chi chết vạn lần cũng không đền hết tội." Cả nhà họ đều chịu ơn thiếu gia, nếu thiếu gia gặp chuyện, sau này xuống cửu tuyền, hắn thật không còn mặt mũi gặp phụ mẫu.



Mộ Dung Vân Sở gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không tự xằng bậy, bởi vì chuyện cần làm, hắn còn chưa làm xong.



Tới thiện phòng, thấy Mộ Dung Vân Khương vẫn nghiêm túc chép kinh Phật, mà Thanh Nhi ngồi bên cạnh cẩn thận đốt từng tờ giấy vào huân lò. Tôn Dịch Chi đi qua, cũng ngồi xuống, cùng đốt kinh Phật được chép.



Thanh Nhi liếc hắn một cái, nhỏ giọng: "Thiếu gia không sao chứ? Hằng năm cứ vào ngày này, tâm tình thiếu gia đều không tốt."



Tôn Dịch Chi bất giác ngước mắt nhìn Mộ Dung Vân Khương, mới nói: "Không sao, ta đi khuyên ngài ấy về phòng nghỉ ngơi rồi."



"Trách sao ngươi đi lâu như vậy, vừa rồi tiểu thư hỏi, ta chỉ nói ngươi đi tìm thiếu gia, cũng không biết ngươi khuyên được ngài ấy không." Nói được một nửa, Thanh Nhi thở dài, sắc mặt cũng ảm đạm, "Khi trước còn có tiểu thư trò chuyện với ngài ấy, chỉ là hiện tại không thể nữa rồi."



Tôn Dịch Chi không nói chuyện, trong phòng chỉ còn nghe tiếng ba người hít thở cùng thanh âm ngọn lửa nhen nhóm bốc lên.



.......................



"Đang - Đang - Đang"



Thượng Trang bị tiếng chuông đánh thức, ngồi dậy mới nhớ rằng hôm nay bản thân vẫn còn ở trong chùa.



Qua một lát, Phục Linh tiến vào, thấy nàng đã tỉnh liền cười nói: "Tiểu thư ngủ không quen sao? Nô tỳ cũng đã dậy từ sớm, không sao, lát nữa có thể trở về rồi."



Thượng Trang gật đầu xuống giường, trời đã sáng, cũng không biết bọn họ đi chưa?



A, sớm đi, muộn cũng phải đi, tóm lại đều sẽ rời đi mà thôi.



Nhanh chóng thu lại tâm tư, nàng liền nghe thái giám bên ngoài lên tiếng: "Nương nương chuẩn bị xong chưa?"



Phục Linh đáp một tiếng, hai người đi ra hướng về phía cửa lớn.



Thời điểm tới cửa chùa, đúng lúc gặp huynh muội Mộ Dung gia.



Thượng Trang tiến lên hành lễ với Mộ Dung Vân Khương, sắc mặt nàng ấy toàn vẻ mệt mỏi, hẳn là cả đêm không ngủ. Thượng Trang không khỏi khâm phục nàng ấy, hiếu đạo của nàng ấy không phải giả vờ.



Mộ Dung Vân Khương nhìn nàng, chuyện nàng tới đây Mộ Dung Vân Sở đã nói, vì thế cũng không khỏi kinh ngạc, chỉ nhẹ giọng: "Thật trùng hợp, xem ra Vu Tu Dung cũng muốn hồi cung, bổn cung đi đường không có ai nói chuyện, nếu Vu Tu Dung không ghét bỏ thì đi với bổn cung."



Thượng Trang vội đáp: "Thần thiếp sao có thể ghét bỏ?" Nói rồi, nàng liền đuổi theo bước chân của nàng ấy.



Mộ Dung Vân Sở không đi bên cạnh Mộ Dung Vân Khương, sớm đã đứng chờ. Thấy Thượng Trang tới, hắn mới thấp giọng: "Chuyện đêm qua, thần còn phải cảm tạ nương nương."



Thượng Trang giật mình nhìn hắn, vội nói: "Không, là bổn cung phải đa tạ Thừa Tướng mới đúng."



Hắn lại khẽ cười: "Nếu thần không giữ chặt nương nương thì đã không rơi xuống nước, ngược lại thần không rõ, nương nương muốn đa tạ cái gì?"



Một câu hời hợt khiến Thượng Trang thật sự nghẹn họng, thoáng cả kinh, chẳng lẽ hắn đã phát giác ra gì sao?



Đang nghĩ ngợi, nàng nghe hắn hỏi: "Thần lo lắng chuyện hậu viện bốc cháy nên phân phó Dịch Chi qua xem, nương nương đoán xem, thần đã nhìn thấy cái gì?"



Hai tay nắm chặt khăn lụa ép buộc bản thân phải trấn định, Thượng Trang miễn cưỡng cười: "Theo bổn cung biết, bên kia cũng không có đại sự gì, thế lửa cũng không lan rộng, chỉ là nghe Thừa Tướng hỏi như vậy, ngược lại là bổn cung cảm thấy tò mò, ngài rốt cuộc nhìn thấy cái gì?"



Ánh mắt nhìn thẳng nữ tử bên cạnh, nàng cũng nhìn hắn, tựa như không hề có ý trốn tránh, tựa như rất mong nghe hắn nói hắn đã thấy cái gì.



Mộ Dung Vân Sở mở miệng: "Đúng như nương nương nói, chẳng qua là sợ bóng sợ gió một hồi thôi." Dứt lời, hắn liền xoay người nhường đường, "Nương nương, mời."



Thượng Trang hoàn hồn, lúc này mới phát hiện bản thân đã tới cạnh xe ngựa, mà Mộ Dung Vân Khương đã được Thanh Nhi dìu lên trên. Phục Linh cũng nhanh chóng dìu nàng lên xe ngựa.



Mộ Dung Vân Khương ở bên trong tựa vào đệm êm, thấy nàng tiến vào liền ngước mắt, nhỏ giọng: "Đêm qua bổn cung sao kinh cho phụ thân, không có thời gian đi nhìn Linh Thục Viện lần cuối."



Thượng Trang ngồi xuống. Đợi xe ngựa lăn bánh, nàng mới trả lời: "Khó được nương nương khoan hồng đại lượng, Linh Thục Viện chắc chắn sẽ không oán hận người."



Mộ Dung Vân Khương như nghĩ tới một chuyện, lập tức nói: "Được phong làm Thục Viện lâu như vậy nhưng lại không được Hoàng Thượng sủng hạnh, nàng ấy nhất thời nghĩ không thông, bổn cung có thể lý giải."



Nhìn thần sắc nhàn nhạt của nữ tử trước mặt, Thượng Trang thật sự không biết lời này có mấy phần thật mấy phần giả, chỉ là, khi đó nàng ấy cầu tình cho Linh Khuyết với Nguyên Duật Diệp là sự thật.



Chỉ riêng điểm này, người làm tỷ tỷ như nàng phải thay Linh Khuyết nói tiếng cảm ơn.



Nhưng lời này nàng chỉ có thể để trong lòng, dù sao bề ngoài, nàng và Linh Khuyết không có quan hệ gì, nếu mở miệng nói lời đa tạ, e rằng sẽ khiến người khác hoài nghi.



Cho nên Thượng Trang chỉ cười đáp: "Nương nương nhân từ, thật sự khiến thần thiếp bội phục."



Mộ Dung Vân Khương cười yếu ớt: "Điểm này bổn cung sao có thể sánh bằng Tu Dung? Ngươi còn có thể cầu xin Thái Hậu cho xuất cung đưa tiễn Linh Thục Viện đoạn đường cuối, nhưng Linh Thục Viện này ngày thường hình như không khách khí với ngươi."



Thượng Trang giật mình, trước mặt Thái Hậu, nàng nói chính mình hãm hại Linh Khuyết, sợ sau này bị quỷ hồn quấn thân, mà nàng đương nhiên không thể nói với Mộ Dung Vân Khương như vậy.



Nàng cúi đầu, vò nát khăn lụa trong tay, mở miệng: "Nương nương cũng biết, Hoàng Thượng rất sủng ái Linh Thục Viện, lần này tuy là chính miệng hạ chỉ muốn mạng nàng ấy, nhưng nội tâm Hoàng Thượng khẳng định rất khổ sở. Nội cung hẳn có rất nhiều người nghĩ tới cách này, có điều thần thiếp vận khí tốt hơn một chút nên đi trước các nàng một bước mà thôi."



Lần này Mộ Dung Vân Khương thật sự chấn kinh, mở lớn hai mắt nhìn nữ tử trước mặt. Lý do như vậy... A, nàng ấy còn có thể thẳng thắn nói ra, không chút e dè!



Tuy nhiên nàng cũng phải thừa nhận, mặc kệ lời này là thật hay giả, đây đúng là một lý do hợp tình hợp lý.



Vì mang lại niềm vui cho Hoàng Thượng, đây là chuyện bất kỳ phi tử nào của hậu cung đều muốn làm. Chỉ có một mình Mộ Dung Vân Khương nàng, không muốn!



Đúng vậy, là không muốn!



Nếu cần, nàng sẽ nguyện ý đi làm, dù sao hiện tại nàng đã là Hoàng Hậu Tây Chu tôn quý, không còn là tiểu thư vô lo vô nghĩ của ngày xưa.



Môi khẽ động, Mộ Dung Vân Khương nhìn Thượng Trang, mỉm cười: "Vu Tu Dung thật thông minh, điều này e rằng cả hậu cung không ai sánh kịp. Ngươi có được tình yêu của Hoàng Thượng, còn hiểu được cách lưu lại trong tim ngài ấy."



"Nương nương quá lời, người là Hoàng Hậu, điểm này thần thiếp không dám quên." Thượng Trang thong dong đáp.



Mộ Dung Vân Khương lại đột nhiên cười nhạo: "Ngươi sợ cái gì? Bổn cung và ngươi cũng không phải kẻ địch."



Thượng Trang cả kinh, không biết lời này là có ý gì.



Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới thanh âm của Tôn Dịch Chi: "Nương nương, thiếu gia kêu thuộc hạ tới nói một tiếng, thiếu gia không theo nương nương hồi cung, hiện tại sẽ về phủ."



Mộ Dung Vân Khương ngồi thẳng người lại, đưa tay nhấc màn, ngoái đầu ra ngoài nói: "Bổn cung biết rồi, chiếu cố Thừa Tướng."



"Vâng." Tôn Dịch Chi đáp một tiếng, sau đó thúc ngựa chạy đi.



Mộ Dung Vân Khương chần chờ, cuối cùng cũng buông mà xuống.



Thượng Trang không khỏi buột miệng: "Nương nương và Thừa Tướng huynh muội tình thâm, tình cảm này thật khiến người ngoài ao ước."



Mộ Dung Vân Khương ngước mắt nhìn nàng, cười nói: "Lời này người khác nói thì thôi đi, nghe Vu Tu Dung ngươi nói, bổn cung thật sự muốn cười. Ngươi không phải cũng có ca ca luôn quan tâm để ý mọi chuyện của ngươi sao? Huynh muội các ngươi không phải cũng như vậy à?"



Nụ cười trên mặt Thượng Trang cứng đờ.



Nàng và An Lăng Tễ căn bản không phải huynh muội, nào có huynh muội tình thâm? Nhất thời Thượng Trang không biết phải nói thế nào.



...........................



Hồi cung, Mộ Dung Vân Khương vì một đêm không ngủ nên trực tiếp về Quán Sư Cung nghỉ ngơi.



Thời điểm về Cảnh Nhân Cung, phát hiện nội cung vô cùng yên tĩnh, Thượng Trang và Phục Linh không khỏi nhìn nhau. Phục Linh cũng nhíu mày, hiện tại đang là ban ngày, nơi này sao lại an tĩnh như thế? Ngày thường, thời điểm này luôn có cung nhân ra ra vào vào, hôm nay ngược lại thật sự kỳ quái.



Đẩy cửa tẩm cung tiến vào, thấy có người nằm trên giường, Phục Linh kinh hãi, vội tiến lên, vừa nhấc màn trướng, hai mắt liền căng lớn.



Còn có thể là ai?



Là Hoàng Thượng!



Nha đầu ngây ra, che miệng, tránh cho bản thân kêu ra tiếng.



Thấy sắc mặt nàng khác thường, Thượng Trang cũng tiến lên, lập tức ngây dại.



Nguyên Duật Diệp ở đây? Trách không được bên ngoài lại an tĩnh như vậy, chắc là Trương công công cho mọi người lui xuống, sợ quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Phất tay ý bảo Phục Linh hạ màn xuống, hai người cùng nhẹ bước ra ngoài.



Phục Linh nhỏ giọng: "Sao Hoàng Thượng lại ở đây?"



Thượng Trang lắc đầu, nàng cũng không biết.



Hai người ra ngoài ngồi, cũng không dám trò chuyện lớn tiếng. Hiện tại đã hạ triều, hắn đến đây ngủ, hẳn là vì quá mệt mỏi.



Cũng không biết qua bao lâu, Nguyên Duật Diệp ở bên trong đột nhiên gọi: "Trương Liêu."



Thượng Trang lúc này mới phát hiện, từ khi tiến vào tới giờ vẫn không thấy Trương công công. Nàng đứng dậy, xoay người vào trong, nhẹ nhàng nhấc màn che lên, hỏi: "Hoàng Thượng tìm Trương công công có chuyện gì sao?"



Hắn mở mắt nhìn Thượng Trang ngồi bên mép giường, không ngồi dậy, chỉ mỉm cười hỏi: "Về rồi sao không nói một tiếng?"



Phục Linh ở cạnh vội xen vào: "Hoàng Thượng ngài đang ngủ, ai mà dám lên tiếng quấy rầy?"



Hắn không giận, chỉ nói: "Trương Liêu không có ở đây, ngươi đi rót trà đi."



Phục Linh cười nhận lệnh, vội lui xuống.



Ánh mắt dời lên người Thượng Trang, Nguyên Duật Diệp ngoắc tay ý bảo nàng tới gần, hỏi: "Tất cả đều thuận lợi chứ?"



"Vâng, Mạc thị vệ tự mình tới đón nàng ấy." Kỳ thật, những thị vệ kia khẳng định đã bẩm báo với hắn, hắn chỉ là thấy nàng nên muốn hỏi mà thôi.



Nghe nàng nói như vậy, hắn thật sự cảm thấy yên tâm.



Phục Linh tiến vào rót trà, Thượng Trang nhận lấy đưa cho hắn, không khỏi hỏi: "Hoàng Thượng sao lại ngủ ở đây? Dọa ta hoảng sợ một hồi."



Hắn cúi đầu uống một ngụm, cười nói: "Hạ triều, cũng không biết tại sao đi tới đi lui lại tới nơi này. Đúng rồi, nàng không ở trong cung, ta thấy không quen, cho nên đành phải tới chỗ của nàng, ngủ trên giường của nàng." Nói rồi, hắn đưa ly trà cho Phục Linh, "Trà nguội rồi, đổi bình khác đi."



Phục Linh cười nhận lấy, nàng làm sao không biết Hoàng Thượng đang tìm cớ đuổi mình đi? Nàng là kẻ thức thời, cũng không muốn tiếp tục ở đây, vì thế gật đầu rồi lui ra ngoài.



Nguyên Duật Diệp ngồi dậy, xoa xoa mi tâm, tựa như thở phào nhẹ nhõm.



Thượng Trang thấp giọng: "Chuyện của Linh Khuyết, ngày sau ngài không cần lo lắng nữa, nàng ấy sẽ tốt thôi. Mạc Tầm đối với nàng ấy rất tốt, hơn nữa còn có Vong Tình Thủy..." Kỳ thật nàng rất muốn hỏi, hắn có nhắn nhủ bảo Mạc Tầm dùng nó hay không?



Lại nghĩ tới Nguyên Chính Hoàn, Vong Tình Thủy kia đúng là thứ thuốc lợi hại.



Nguyên Duật Diệp chỉ "A" một tiếng, ngược lại không tiếp tục hỏi chuyện liên quan tới Linh Khuyết. Kéo tay nàng dán lên ngực mình, hắn cười nói: "Cũng không biết tại sao, đêm qua nàng ở bên ngoài, lòng ta vô cùng khẩn trương, sợ nàng xảy ra chuyện, cũng lo lắng sự tình của Linh Khuyết gặp bất trắc, nhưng ta lại không thể xuất cung. Hôm nay thấy nàng an toàn trở về, ta mới thật sự yên tâm."



Thượng Trang sững sờ, vội nói: "Hoàng Thượng suy nghĩ nhiều rồi, ta thì có thể có chuyện gì?"



"Ta nghĩ chỉ cần tỉnh lại sẽ có thể trông thấy nàng. Đúng rồi, từ đêm qua tới hôm nay, tỉnh dậy tám chín lần, lần này cuối cùng cũng không còn thấy gương mặt của Trương Liêu nữa."



"Hoàng Thượng sợ ta không trở về sao?" Bằng không, tại sao đêm qua hắn lại không yên giấc?



Nguyên Duật Diệp lại lắc đầu, kéo nàng vào lòng, hít một hơi thật sâu mà nói: "Không phải sợ nàng không trở về, mà là sợ nàng về không được."



Thân thể bất giác run lên, Thượng Trang cười hỏi: "Sao lại về không được?"



"Không biết, chỉ là rất sợ." Chỉ cần nàng tiếp xúc với người hay đồ vật liên quan tới Nguyên Chính Hoàn, hắn đều khẩn trương. Nhưng hôm nay không cần nói ra nữ, nàng hiện đã ở bên cạnh hắn. Không biết tại sao, chính hắn lại cảm thấy bản thân thật keo kiệt!



Nghe nam tử nói lời này, trong lòng Thượng Trang thật sự không thoải mái, nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, duỗi tay xoa xoa, thấp giọng: "Không phải đã về rồi sao?"



"Ừ." Hắn trầm giọng đáp, nhắm mắt tựa vào nàng.



Mùi hương trên người nàng thậm chí còn quen thuộc hơn hương vị của căn phòng này.



Trong tay có khế ước, thậm chí còn cho Nguyên Chính Hoàn uống rượu tình hoa, tâm trạng hắn không phải nên thả lỏng sao? Chỉ là, vì sao mỗi lần nghĩ tới lòng hắn vẫn bất an như vậy?



Mỗi lần nhớ tới khế ước kia, trái tim hắn lại đau nhức.



Hắn biết, nếu không có nó, hắn không thể giữ nàng lại.



Hôm nay có thể giữ được thân thể nàng, nhưng lòng hắn vẫn vô cùng khó chịu.



Hắn thậm chí bắt đầu thống hận thủ đoạn của trước kia, nhưng thống hận qua đi, hắn lại cảm thấy may mắn. Nếu không làm vậy, giờ phút này nàng chắc chắn đã không ở bên cạnh hắn.



Khế ước trở thành dây thừng trói buộc nàng, nhưng cũng từ đó, khoảng cách giữa bọn họ chỉ có thể duy trì bằng tờ khế ước kia.



Đúng vậy, chỉ có khế ước!



Hắn cần nó, nhưng lại thống hận vì có nó.



Tâm tình mâu thuẫn, thậm chí hắn cảm thấy bản thân thật buồn cười.



Tưởng hắn mệt mỏi, Thượng Trang định mở miệng thì không ngờ cửa bị đẩy ra, ngước mắt liền thấy một bóng người tiến vào. Xuyên qua rèm che, thấy Thượng Trang đang ngồi bên giường, Trương công công sợ run lên, vội vàng hành lễ: "Nô tài thỉnh an nương nương."



Thượng Trang phất tay, lại thấy đồ trong tay hắn, không khỏi nhíu mày hỏi: "Công công, đây là..."



Thấy Nguyên Duật Diệp ra ngoài, Phục Linh mới vào trong, hỏi: "Hoàng Thượng sao lại đi rồi?"



Thượng Trang ngước mắt nhìn nha đầu, cười đáp: "Ngài ấy là Hoàng Thượng, ngoài kia có rất nhiều chuyện đang chờ ngài ấy."



Hiện tại nàng không hề buồn ngủ, vì thế chậm rãi treo màn che lên, thời điểm xoay người bỗng nhiên nghe Phục Linh hỏi: "Tiểu thư, chuyện Vương gia hồi kinh có phải Hoàng Thượng không biết không?"



Thượng Trang biến sắc, vội duỗi tay kéo nha đầu qua, trách mắng: "Đã biết mà còn hỏi hả?"



Phục Linh le lưỡi, ở trước mặt tiểu thư, nàng đương nhiên không cần giữ ý.



Thấy nàng như vậy, Thượng Trang thở dài, dặn dò một câu: "Ngày sau không được hỏi những chuyện như vậy."



Phục Linh gật đầu.



.......................



Gần chạng vạng, Vân Phi tới, tiếp tục cho cung nữ dâng canh hạt sen.



Thượng Trang nhíu mày, nghe nàng ta cười nói: "Có ai mà không biết mỗi ngày Hoàng Thượng đều chạy tới Cảnh Nhân Cung này của muội muội? Bổn cung có làm vài món bồi bổ cho Hoàng Thượng, vì thế chỉ có thể tìm tới đây."



Phục Linh không vui liếc nhìn Vân Phi một cái, chỉ là trong trường hợp này, nàng không thể nhiều chuyện.



Thượng Trang nhàm chán mở miệng: "Thần thiếp có điều không biết, chén canh hạt sen này của nương nương có trộn thứ gì không? Thần thiếp không muốn làm Linh Thục Viện thứ hai đâu."



Lời nàng nói khiến sắc mặt Vân Phi thay đổi, nàng ta cố nén tức giận, lạnh giọng: "Bổn cung sao có thể làm ra loại chuyện này? Hơn nữa, Linh Thục Viện sao có thể so với Tu Dung muội muội?"



Nàng đương nhiên sẽ không so sánh với Linh Khuyết, đó là muội muội của nàng, hai người căn bản không cần so đo.



Thượng Trang mỉm cười: "Thần thiếp đương nhiên không giống Linh Thục Viện, cho nên thần thiếp sẽ không ngu ngốc tới mức để Hoàng Thượng ăn đồ không an toàn."



"Ngươi! Ngươi có ý gì?" Vân Phi tức giận tới sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy chỉ thẳng vào nàng, "Bổn cung nể mặt ngươi, ngươi tốt nhất là thức thời một chút. Nếu không phải Hoàng Thượng sẽ tới đây, bổn cung đã không thèm tới!"



Thượng Trang không đáp, đứng dậy phân phó Phục Linh: "Nếu Vân Phi nương nương đã không thích nơi này, còn không tiễn nương nương ra ngoài?" Nàng xoay người, lại nói, "À đúng rồi, quên nói với nương nương, người sau này không cần đưa đồ tới cho Hoàng Thượng nữa. Cảnh Nhân Cung này là địa bàn của thần thiếp, cho dù người có cách đưa đồ tới, thần thiếp vẫn sẽ có cách khiến Hoàng Thượng không thể thấy nó."



Chẳng biết tại sao, đi tới bước này, nàng thật sự không thể nhẫn nhịn.



Vân Phi nào ngờ nàng không cho mình mặt mũi như vậy, nàng bảo mình đi, nếu mình thật sự đi rồi thì thể diện phải đặt chỗ nào? Nói tới cùng, đây chẳng qua chỉ là một Tu Dung nhỏ nhoi, nàng dám cả gan hung hăng vậy sao! Nếu không phải thấy Hoàng Thượng sủng ái nàng, nàng ta thật muốn xông lên cho nàng mấy cái bạt tai.



Chỉ là, lúc này phải chịu đựng.



Việc nhỏ không nhịn sao có thể mưu tính chuyện lớn? Đạo lý này, nàng ta đương nhiên hiểu.



Vân Phi hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy bổn cung ngược lại muốn hỏi một chút, chén canh sáng nay bổn cung đưa tới thế nào rồi?"



Phục Linh nhanh trí quỳ xuống: "Vân Phi nương nương thứ tội, nô tỳ không biết nên đã đổ rồi." Để tiểu thư đắc tội nàng ta còn không bằng nàng đứng ra chịu tội, nàng chẳng qua chỉ là nô tỳ, da dày thịt thô, cho dù bị trách phạt cũng không có gì.



Kinh ngạc nhìn nha đầu quỳ dưới đất, Thượng Trang không ngờ Phục Linh dám làm như vậy. Khờ quá, hiện tại nàng được Nguyên Duật Diệp sủng ái, cho dù phẫn nộ, Vân Phi cũng không dám làm gì nàng.



Quả nhiên, nghe Phục Linh nói vậy, hai mắt Vân Phi đỏ ngầu, mắng: "Bát canh bổn cung vất vả nấu ngươi cũng dám đổ đi?" Nói xong liền giơ tay muốn đánh xuống.



Thượng Trang hoảng sợ, vội tiến lên trước chắn trước mặt Phục Linh.



Vân Phi cả kinh, lập tức dừng tay lại, cả giận nói: "Sao hả? Người trong cung muội muội phạm lỗi, bổn cung không đánh được sao?"



Thượng Trang đáp trả: "Cung nhân phạm lỗi đương nhiên phạt, chỉ là nha đầu này không cần nương nương người chiếu cố. Chuyện của Linh Khuyết, bản thân nương nương rõ ràng, hẳn không cần thần thiếp nhắc nhở. Thần thiếp là lo lắng nương nương sẽ thất thủ lần nữa..."



Thất thủ với chén canh hạ dược kia!



Lời này Thượng Trang không cần nói thẳng, Vân Phi sẽ hiểu, mà chính nàng cũng tinh tường, chén canh này căn bản không bị hạ dược, bởi vì nàng ta khẳng định không dám trực tiếp dâng đồ có vấn đề có Nguyên Duật Diệp. Nàng chỉ là không thích Vân Phi mượn cớ đưa đồ tới Cảnh Nhân Cung, vì thế mới dứt khoát cắt đứt ý niệm này.



Sắc mặt Vân Phi vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn nàng, cắn răng: "Không cần quanh co lòng vòng! Chuyện của Linh Thục Viện, bổn cung rõ ràng, Tu Dung ngươi không phải cũng tinh tường sao? Linh Thục Viện không phải bị ngươi gián tiếp oan uổng à?"



"Thần thiếp oan uổng Linh Thục Viện khi nào?" Thuốc không phải nàng hạ, Vân Phi này nói chuyện thật buồn cười, còn dám nói nàng gián tiếp oan uổng Linh Khuyết?



Vân Phi hừ một tiếng: "Rõ ràng biết nàng ta bị oan nhưng ngươi lại không giải thích với Hoàng Thượng, bổn cung nói sai sao? Cho tới hiện tại, trong mắt bổn cung, ngươi chẳng qua là qua cầu rút ván mà thôi!"



"Nương... Nương nương." Cung nữ bên cạnh Vân Phi sợ hãi kéo ống tay nàng ta, đưa mắt nhìn ra cửa.



Thượng Trang cũng giật mình, theo ánh mắt của cung nữ liền thấy một nam tử lạnh lùng đứng bên ngoài.



Vân Phi sợ hãi tới sắc mặt trắng bệch, giờ phút này đã không còn bộ dáng vênh váo tự đắc, đôi môi run rẩy không biết phải nói gì.



Mà Thượng Trang chỉ vô thức nắm chặt hai tay, hắn nhìn nàng, sau đó lạnh lùng quay đi.



"Hoàng... Hoàng Thượng!" Trương công công đứng sau vội đuổi theo.



"Hoàng Thượng, là thần thiếp nói bậy, thần thiếp bị oan, Hoàng Thượng..." Vân Phi cuối cùng cũng hoàn hồn, vội lớn tiếng đuổi theo.



Tuy Vân Phi không nói thẳng, nhưng chỉ một câu "Qua cầu rút ván", thông minh như Nguyên Duật Diệp, hắn không nghe hiểu sao?



Phục Linh bò dậy, thấp giọng: "Tiểu thư, Hoàng Thượng hình như rất tức giận."



Đương nhiên là tức giận.



Hắn tức giận là vì nàng biết rõ Linh Khuyết bị oan nhưng lại không đứng ra giải thích. Kỳ thật, trong lòng hắn cũng nghĩ Linh Khuyết bị oan, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn không thể tự lừa dối chính mình.



Thật ra nàng có nói hay không, kết quả vậy là như vậy, nhưng nội tâm Nguyên Duật Diệp lại không giống.



Cắn răng, bước chân bên dưới càng lúc càng nhanh.



Trương công công quay đầu nhìn, nhỏ giọng: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, Vân Phi còn đang đuổi theo phía sau."



Vậy sao? Như vậy còn nàng? Nàng có đuổi theo hay không?



Chuyện đó không cần hỏi hắn cũng biết, nàng sẽ không đuổi theo. Cho tới bây giờ, một câu giải thích nàng cũng không muốn nói.



Hai tay bất giác nắm chặt thành đấm, có phải thời điểm hắn nói tống Linh Khuyết xuất cung, trong lòng nàng rất cao hứng đúng không? Cao hứng là vì mất đi một đối thủ!



Nếu như nàng cũng không từ thủ đoạn tranh đấu với nữ nhân trong cung, hắn không phải nên cao hứng sao? Chỉ là, từ trên người nàng, hắn lại không thấy bất cứ cảm tình nào cả.



"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..." Vân Phi chạy quá nhanh, vấp ngã một cái liền trặc chân, lúc này chỉ biết thống khổ nhìn bóng lưng nam tử ngày càng xa.



Cung nữ lập tức đi gọi thái y.



Vân Phi cắn răng, Vu Tu Dung kia cũng thật trấn định, tới nước này cũng không chịu đuổi theo!



Vân Phi đi rất gấp, bát canh hạt sen kia vẫn còn đặt trên bàn bên Cảnh Nhân Cung. Thượng Trang đưa mắt nhìn, thong dong mở miệng: "Đổ đi."



Phục Linh định nói gì đó thì tiểu thư nhà mình đã xoay người vào trong, vì thế chỉ đành thu dọn đồ trên bàn trước.



Khi đó Linh Khuyết cầu xin nàng giải thích với Nguyên Duật Diệp, chỉ là sau khi biết đối phương là muội muội mình tìm kiếm bấy lâu, nàng liền giống Nguyên Duật Diệp, một lòng muốn nàng ấy xuất cung. Nàng cảm thấy, có giải thích hay không không còn quan trọng như vậy, ngược lại chính mình chưa từng nghĩ tới, câu chuyện lại bị hắn vô tình nghe thấy.



Thượng Trang hít một hơi thật sâu, hôm nay Vân Phi nói lời này, đúng lúc bị Nguyên Duật Diệp nghe được, thật khéo!



Có lẽ, là có người mời hắn tới.



"Phục Linh." Thượng Trang gọi.



Phục Linh vội tiến vào, nghe nàng phân phó: "Huyên Chu thu dọn phòng bất cẩn làm vỡ ngọc bội của ta, cho người giam nàng ta lại." Nàng sớm đã nghi ngờ Huyên Chu, chỉ là lúc này nàng đã thông suốt, tiếp tục nhường nhịn căn bản không có tác dụng.



Sự tình nếu còn tiếp tục, e rằng mạng của nàng và Phục Linh cũng mất.



May là lần này người tức giận là Nguyên Duật Diệp, không phải Thái Hậu hay Hoàng Hậu nương nương.



Nghe tiểu thư đột nhiên nói như thế, Phục Linh đương nhiên kinh hãi, có điều giờ phút này cũng không hỏi nhiều, lập tức lui xuống.



Có oan uổng hay không, rất nhanh nàng sẽ biết.



Thượng Trang nâng bước ra khỏi tẩm cung, tùy tiện gọi một cung nữ chuẩn bị cỗ kiệu qua Càn Thừa Cung.



Tới Càn Thừa Cung rồi, thật kỳ lạ, một người cũng không thấy.



Nàng vốn tưởng rằng Nguyên Duật Diệp sẽ về đây, Vân Phi tất nhiên cũng vậy. Hỏi mới biết, Nguyên Duật Diệp căn bản không về, nghe nói là lại tới Ngự Thư Phòng. Như vậy, Vân Phi hẳn đã hồi cung. Không biết đã giải thích xong hay vì lý do nào khác, tóm lại, giờ phút này Vân Phi sẽ không ở Ngự Thư Phòng.



Thượng Trang thở dài một tiếng, không đi, chỉ đứng ngoài lan can chờ.



Đột nhiên nhớ lại lần đó cũng ở ngoài Càn Thừa Cung chờ hắn, hắn hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào tiến vào. Ngày đó, trời rất lạnh.



"Nương nương, chi bằng người vào trong đợi đi?" Một thái giám tới khuyên nhủ.



Thượng Trang lắc đầu, vẫn là đứng đây tốt hơn, vào trong, nàng sẽ thấy bực bội. Trong đó trống rỗng, nàng cũng sợ chính mình tịch mịch.



A, sao lại có cảm giác như vậy, nàng cũng không nói rõ.



Thái giám khuyên mấy lần cũng không lay động được nàng, cuối cùng chỉ có thể thôi.



Sắc trời dần tối, hắn vẫn chưa trở về, nhưng nếu tối nay hắn không về Càn Thừa Cung, nàng vẫn sẽ tiếp tục chờ ở đây một đêm sao? Như vậy, nếu không về Càn Thừa Cung, hắn sẽ đi đâu?



Thượng Trang lắc đầu, mặc kệ là nơi nào, đó cũng không phải là Cảnh Nhân Cung.



Đang thất thần suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng người nói: "Nô tài/ Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng."



Lắp bắp kinh hãi, thời điểm ngước mắt, đôi giày minh hoàng đã tới gần.



Hắn thấy nàng từ xa, còn tưởng là ảo giác, hỏi Trương công công, Trương công công cũng nói nhìn thấy. Hắn vậy mà chần chờ, đứng từ xa một lúc lâu, cuối cùng mới nâng bước đi tới.



"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng." Thượng Trang hành lễ.



Hắn lườm nàng, không hề bộc phát lửa giận như dự liệu, chỉ hừ một tiếng, phất tay áo vào trong.



Thượng Trang do dự, sau đó vội vàng nâng bước đuổi theo.



Trương công công sợ run lên, thức thời dừng bước.



Nghe tiếng bước chân nữ tử đuổi theo, trái tim hắn tựa như mới yên lòng.



Hắn sợ nàng không giải thích, đúng vậy, là sợ!



Hiện tại nàng tới là giải thích sao?



Khi nãy ở Ngự Thư Phòng, hắn còn suy nghĩ phải dùng cách nào để khiến nàng giải thích. Hắn chỉ cần một lời giải thích, không, chỉ đơn giản là một câu nói của nàng. Bất kể là dùng lý do gì, hắn cũng có thể tin tưởng.



Thượng Trang lặng lẽ theo sát hắn, hắn chỉ đưa lưng về phía nàng, một câu cũng không nói. Nàng cho rằng hắn gặp nàng sẽ giận dữ xông lên bóp cổ, sau đó nghiêm nghị hỏi vì cái gì.



Có lẽ, nàng sai rồi.



Cái gì hắn cũng không nói, an tĩnh tới mức khiến nàng thấy bất an.



Hắn dừng trước cửa sổ, đưa tay nắm lấy khung cửa, mười ngón tay buộc chặt.



Nàng đứng sau lưng hắn, chỉ lặng lẽ nhìn. Rất lâu sau, không nghe nữ tử lên tiếng, hắn thậm chí còn cho rằng nàng đã rời đi. Thoáng nghiêng mặt, thấy được một góc y phục của nàng, hắn mới yên tâm.



Nhưng rất nhanh, hắn liền cảm thấy khó chịu, nhịn không được mà nói: "Tới đây hẳn là muốn giải thích, chỉ cần nàng nói một lời, cho dù là gạt ta cũng được." Như vậy, ít nhất trước mặt hắn, nàng vẫn nguyện ý ngụy trang.



Đúng vậy, cho dù là ngụy trang, hắn vẫn có thể chấp nhận.



Tựa như nàng không đi, hắn có thể tự lừa gạt mình không biết nguyên nhân, sau đó cho hắn một hi vọng xa vời. Có lẽ, điều đó không hề liên quan tới tờ khế ước kia.



Tay nắm khung cửa sổ lần nữa buộc chặt, mười ngón tay khảm sâu vào khung gỗ.



Lời hắn nói khiến Thượng Trang không nói rõ cảm xúc của chính mình? Vậy sao? Biết rõ là lừa gạt, hắn cũng lựa chọn tin tưởng sao?



Thoáng chần chờ, nàng tiến lên, từ phía sau ôm lấy thân thể hắn.



Hành động đột nhiên này cơ hồ khiến Nguyên Duật Diệp cứng đờ.



Thanh âm ôn nhu của nữ tử từ sau truyền tới: "Ta không có gì để giải thích."



"Nhưng ta chỉ muốn nghe một câu."



"Cho dù Hoàng Thượng biết rõ chân tướng gì như thế nào? Chuyện lúc trước hiện tại đã không thể thay đổi, ngài cũng sẽ không vì chuyện hạ dược mà bỏ qua cho Linh Khuyết, hơn nữa về Vân Phi, ta không có chứng cứ." Nhân chứng, sớm đã chết rồi!



Nguyên Duật Diệp xoay người nhìn nữ tử trước mặt, hắn chỉ cần một câu, nàng lại giải thích nhiều như vậy, còn không đủ sao?



Đã đủ, vậy là đủ rồi!



Chỉ cần nàng giải thích, vô luận có hợp lý hay không, vô luận có sơ hở, hắn cũng sẽ không hỏi tiếp.



"Ta cho rằng nàng không quan tâm."



"Không quan tâm cái gì?"



"A!" Hắn cười nhạo một tiếng, duỗi tay ôm giai nhân vào lòng.



"Hoàng Thượng sao lại đột nhiên tới Cảnh Nhân Cung?" Cho dù hắn muốn tới cũng nên là buổi tối.



"Người trong cung nàng tới nói Vân Phi đến gây phiền phức cho nàng."



Tựa vào lòng hắn, nàng thấp giọng hỏi: "Huyên Chu?"



"Ừ, sao thế?"



Ngước mắt cười, Thượng Trang lắc đầu, không có gì, chỉ là nàng không muốn tiếp tục bị động như vậy.



Muội muội đã tìm được, đời này cho dù không thể xuất cung, nàng cũng muốn sống thật tốt.



Có rất nhiều lý do để sống, không phải sao?



Tỷ như, cái ôm ấm áp này...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK