Mục lục
Thâm cung phượng duy xuân tuý phế phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 2 - Chương 42: Tội thần




Hoàng cung.



Hoàng đế mang nét mặt giận dữ ngồi trên cao, bên cạnh là Tề Hiền phi với đôi mắt đỏ hồng. Thái tử đứng bên dưới, không khí cứ căng thẳng như vậy nhưng Hoàng đế lại chưa từng lên tiếng, hắn mấy lần thử mở miệng, lại không biết phải nói cái gì.



Hoàng hậu vội vàng chạy tới đây, hành lễ. Dọc đường, bà đã nghe sơ qua, chẳng qua là kêu Thái tử tới Thành vương phủ thám thính thật hư, tại sao cuối cùng lại phát sinh như chuyện như vậy?



Lẳng lặng nhìn Hoàng đế, Hoàng hậu định lên tiếng thì Tề Hiền phi đột nhiên quỳ xuống, khóc lóc: "Cầu xin nương nương thủ hạ lưu tình! Diệp Nhi không hiểu chuyện, nếu nó mạo phạm tới Thái tử điện hạ, cũng xin điện hạ đừng để trong lòng. Diệp Nhi... Nếu muốn trách phạt, xin hãy để người làm mẫu thân như ta chịu tội..."



Hoàng hậu lạnh lùng nhìn, cười nhạo: "Lời này của Hiền phi muội muội là có ý gì?"



Hoàng đế cuối cùng cũng ho khan một tiếng, ông không nhìn Tề Hiền phi, chỉ nhìn ra cửa. Đúng lúc này, Trần Trung tiến vào, mở miệng: "Thánh Thượng, đã đưa Lâm Thụ tới."



"Truyền." Hoàng đế chỉ nói một chữ.



Rất nhanh, một nam tử khoảng ba mươi tuổi được đưa vào. Hắn cung kính quỳ gối, cúi đầu: "Tội thần Lâm Thụ tham kiến Thánh Thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ." Không biết vô tình hay cố ý hắn lại bỏ qua Tề Hiền phi.



Tề Hiền phi nghe thế không khỏi kinh hãi, hắn vừa tới đã tự xưng là "tội thần" rồi sao?



Bà quay đầu nhìn Hoàng đế, quả nhiên, trong mắt ông cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Hoàng đế chỉ lạnh giọng nói: "Trẫm còn tưởng phải tốn thời gian thẩm vấn, không ngờ ngươi lại thành thật như vậy? Xem ra không cần trẫm hỏi, việc này trong lòng ngươi rõ ràng."



"Vâng, tội thần biết rõ." Lâm Thụ gật đầu.



"Lâm..." Nguyên Duật Phong muốn tiến lên thì Hoàng hậu liền ngăn cản, ý bảo hắn không cần nói chuyện.



Tề Hiền phi giống như hoàn hồn, Lâm Thu đây là muốn tự mình chịu tội mà! Bà cắn răng, nhưng giờ phút này lại không thể nói gì. Bà cũng không thể nhảy ra nói việc này là Hoàng hậu cùng Thái tử ở sau giở trò.



Đôi mắt Hoàng đế sáng lên, hỏi: "Vì sao lại ám sát Thành Vương?"



Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Thụ, hắn không chút chần chờ, đáp: "Tội thần sợ Thành Vương sẽ uy hiếp tới địa vị của điện hạ, thầm nghĩ chi bằng thay điện hạ trừ bỏ hắn."



Vừa nói xong, Tề Hiền phi liền lên tiếng: "Ngươi chẳng qua là một chiêm sự nhỏ nhoi, làm sao có gan làm ra chuyện này?" Thời điểm nói chuyện, ánh mắt bà lặng lẽ nhìn Hoàng hậu. Sắc mặt Hoàng hậu không hề thay đổi, khóe miệng còn cong lên ý cười.



Lâm Thụ nói tiếp: "Chắc Hiền phi nương nương cũng biết, muội muội thần là Phụng nghi của đông cung. Nếu Thái tử không phải Thái tử, như vậy sao có Phụng nghi? Đến lúc đó, Lâm gia bọn ta có thể trông cậy vào ai?"



"To gan!" Hoàng đế tức giận đứng dậy. Thái tử không phải Thái tử, hắn ta ngay cả lời đại nghịch bất đạo vậy cũng dám nói!



Trần Trung vội tiến lên, nhỏ giọng: "Thánh Thượng xin bớt giận, bảo trong long thể."



Hoàng hậu tiến về trước đá một cước lên người Lâm Thụ, mắng: "Vô sỉ, ngươi cho rằng Đông cung là tảng đá cho Lâm gia các người đạp lên hay sao? Đông cung... Đông cung sao lại có loại người như thế này chứ?"



Tề Hiền phi cũng hừ lạnh một tiếng: "Hừ, nô tỳ thì lại cảm thấy Đông cung của điện hạ đã nuôi ra một con chó trung thành!"



Sắc mặt Hoàng đế trắng bệch, cả giận quát: "Ngươi cho rằng diệt trừ Thành Vương, giúp Thái tử ngồi vững vị trí Đông cung, Lâm phụng nghi liền có thể trở thành Thái tử phi tương lai sao?"



Tề Hiền phi thầm cười trộm, Hoàng đế đương nhiên là không tin lời Lâm Thụ. Ông chắc chắn không tin Lâm Thụ một mình quyết định.



Sắc mặt Lâm Thụ trước sau không đổi: "Nếu không phải Thành Vương mạng lớn, giờ phút này e là đã sớm mất mạng. Thần định tới lúc đó sẽ lĩnh thưởng với điện hạ."



Ánh mắt Hoàng đế chuyển hướng sang Nguyên Duật Phong, trầm giọng: "Thái tử, việc này con thật sự không biết sao?"



Nguyên Duật Phong không khỏi kinh hãi, chuyện này, hắn quả thật không biết. Lặng lẽ nhìn Hoàng hậu, thấy bà không hề nhìn mình, trong lòng hắn liền rõ ràng vài phần. Vừa định lên tiếng thì bên ngoài truyền tới thanh âm: "Thánh Thượng, Hoàn Vương cầu kiến."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK