Tháng sau, sinh thần của Tương Tịch không ngờ lại được chú trọng đến vậy. Không chỉ hậu cung, mà cả tiền triều cũng đến chúc mừng nàng. Nhìn đống quà tặng trên bàn, nàng không biết đây là phúc hay họa. Ân sủng nhiều quá sẽ khiến kẻ khác ganh ghét, ân sủng quá ít sẽ khiến kẻ khác khinh thường. Đó là quy luật bất di bất dịch nơi hậu cung xa hoa này.
" Nương nương... Nương nương..."- Từ bên ngoài, Hoa Nhĩ chạy vào. Trên trán nàng ấy lấm tấm mồ hôi, cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Tương Tịch nghe gọi liền quay người. Chân mày nàng khẽ nhíu lại, thanh âm nhẹ nhàng hỏi :" Có chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy?"
" Nương nương, hoàng thượng cho mời tất cả các nước lân cận tới chung vui với người! " - Hoa Nhĩ cố bình tĩnh lại trả lời nàng. Bàn tay Tương Tịch đang sờ trên các hộp quà bất chợt dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn không để tâm :" Xa hoa như vậy để làm gì chứ? "
" Không...không phải, nghe nói có cả nước Định tham gia, còn là đương kim hoàng hậu đích thân đến dự." - Việc chính yếu cuối cùng cũng nói được, nàng ấy lấy lại được sự trầm ổn mọi ngày. Nhưng nữ nhân trước mặt nàng lại không như vậy. Nàng bất giác trở nên thất thần, cả chân tay cũng run rẩy không ngừng.
" Mẫu hậu đến đây? Thật sao?"- Dường như không tin vào tai mình, Tương Tịch hỏi lại. Nhận được cái gật đầu của Hoa Nhĩ, nàng chính là mừng rơi cả lệ. Tâm trí nàng thoáng chốc trở nên ngốc nghếch, cả tay chân cũng trở nên lúng túng:" Bổn cung sắp được gặp mẫu hậu...sắp được gặp mẫu hậu."
" Nương nương, đừng nôn nóng! "- Nhìn bộ dạng của nàng trước mặt, Hoa Nhĩ không khỏi buồn cười. Từ lúc gặp và hầu hạ nàng, chưa bao giờ thấy nàng trở nên như vậy. Ai dám nói chỉ có tình cảm nam nữ mới làm nhân thế trở nên ngu ngốc? Tình mẫu tử cũng có thể vậy.
" Hoa Nhĩ, ngươi nói xem, bổn cung nên sửa soạn cái gì bây giờ? " - Tương Tịch vội vội vàng vàng ngồi trước gương trang điểm. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nàng trong gương, lòng bất giác chùng xuống. Mẫu hậu nàng nếu nhìn thấy vết sẹo này sẽ như thế nào? Nghĩ đến đây, lệ lăn dài trên gò má. Lỡ đâu mẫu hậu nhìn thấy sẽ đau lòng thì sao?
Hoa Nhĩ nhìn thấy nàng tần ngần trước gương, như hiểu được nàng đang nghĩ gì, liền giúp nàng chải tóc. Chiếc lược bằng ngọc lướt trên mái tóc đen tuyệt đẹp, nàng ấy cẩn trọng và nhẹ nhàng vô cùng. Vừa chải, nàng ấy vừa nói:" Nương nương, trước sau gì cũng đối mặt, thôi thì sớm một chút cũng chả sao?"
" Ngươi nói xem, mẫu hậu nhìn thấy bổn cung bây giờ, có phải hay không rất đau lòng? "- Tương Tịch đang hỏi Hoa Nhĩ, hay nàng đang tự hỏi chính nàng? Chính vì nàng không muốn tiếp nhận ân huệ của Sở Định Long, nên mới không chịu xóa đi vết sẹo trên mặt. Nhưng bây giờ, quyết định của nàng là đúng hay sai?
" Cạch!"- Hoa Nhĩ mở hộp trang sức trên bàn, lấy ra một cây trâm bằng phỉ thúy. Cẩn thận gài lên mái tóc nàng, thanh âm của nàng ấy như có như không nói :"Nô tì không dám nhiều lời. Nhưng thiết nghĩ, thân là người thân sinh ra mình, khi nhìn thấy mình bị như vậy, chắc chắn rất đau lòng. "
Câu nói của Hoa Nhĩ khiến tâm tư nàng càng rối bời. Tương Tịch thở dài, bàn tay xinh đẹp khẽ chạm lên vết sẹo. Dường như thấu hiểu lấy suy nghĩ của nàng, Hoa Nhĩ vừa giúp nàng đeo bông tai vừa trấn an:" Nương nương đừng lo lắng, mẫu hậu của người nhìn thấy người ảo não, có khi còn đau lòng hơn."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hoa Nhĩ liền nói vọng ra:" Ai đấy? " - Giọng Tô công công từ ngoài truyền vào:" Tương Phi nương nương, lễ sắc phong và yến tiệc sắp bắt đầu. Hoàng thượng mong người tới sớm, không sẽ trễ giờ lành!"
Tương Tịch khẽ nhìn gương mặt trong gương, như có như không đáp:" Bổn cung sẽ ra ngay!" - Cố gắng đứng dậy, nàng khôi phục lại vẻ bình thản mọi ngày. Hoa Nhĩ giúp nàng mặc lễ phục sắc phong, hết sửa thắt lưng rồi lại tay áo. Nhưng Tương Tịch nào có để ý.
" Nương nương, xong rồi!" - Cuối cùng Hoa Nhĩ cũng làm xong. Tương Tịch ngước nhìn bóng dáng trong gương, xinh đẹp đến yêu nghiệt. Nhưng nàng càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm.
Khẽ xoay lưng bước ra ngoài cửa, liền nhìn thấy chiếc kiệu sắc phong và Tô công công đang đứng chờ. Môi Tương Tịch khẽ nở một nụ cười như có như không. Theo lễ nghi, Tô công công là người dẫn nàng đến nơi làm lễ sắc phong. Bàn tay nàng cách một lớp khăn đặt lên tay ông ta. Tô công công cẩn thận dìu nàng lên kiệu, sau đó hô lớn :" Khởi kiệu!"
**********
Hinh Vinh Điện, là nơi để cử hành lễ sắc phong cho các cung chủ từ cấp vị phi trở lên. Nơi đây chính là xa hoa tột bậc trong hậu cung, cả cung hoàng hậu cũng không bằng.
Tương Tịch đứng trước cửa điện, chính là bị lóa mắt thật sự. Hai bên cửa điện làm bằng vàng ròng, nạm thêm phỉ thúy. Bước chân của nàng tuy bình h lại cùng hắn hận thù. Nực cười biết bao.
Sở Định Long nhìn nữ nhân mặc lễ phục từng bước một tiến lại gần hắn. Hôm nay nàng xinh đẹp đến động lòng người, nhưng ánh mắt ấy, tại sao hắn lại nhìn ra đau thương.
Các phi tần,đại thần và sứ giả các nước lân cận đều đứng dậy. Tương Tịch từng bước từng bước tiến vào đại điện. Những kẻ xung quanh nàng, hôm nay chính là phải ngước nhìn nàng. Tương Tịch nàng muốn sống nơi hậu cung này phải tàn nhẫn và quyền lực hơn kẻ khác. Và nam nhân trước mắt, là cách tốt nhất để chiếm lấy quyền lực. Cả đời nàng có thể không cần ân sủng, nhưng quyền lực chắc chắn cần.
" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!" - Tương Tịch theo lễ nghi, quỳ xuống hành lễ với hắn. Muốn nắm giữ trái tim nam nhân, phải vừa nhu vừa cương. Người trước mặt khẽ đỡ nàng dậy, cử chỉ vô cùng dịu dàng.
Tô công công đứng giữa chính điện, đọc chiếu thư, giọng điệu dứt khoát vang cả đại điện :" Phụng thiên thừa nhận, hoàng thượng chiếu viết. Nữ tử Tương Tịch, tài đức vẹn toàn, tam tòng tứ đức đều đủ, lại dịu dàng ôn hòa, thấu hiểu lòng thiên tử. Nay tấn phong làm phi, phong hiệu Tịch Phi. Khâm thử! "
Lời tuyên chiếu vừa buông, xung quanh đã trở nên ồn ào. Vốn dĩ phi tần phải có công lao to lớn, hoặc chí ít là mang được long duệ của hoàng tộc, thì mới được có phong hiệu. Bây giờ Tương Tịch ngay cả long thai còn chưa có, lấy tư cách gì có phong hiệu.
Phi tần ganh ghét, nói nàng ỷ sủng mới được như vậy.
Đám đại thần lo sợ, nói nàng hồng nhan họa thủy.
Nhưng từ trước đến sau, nàng vẫn không đoái hoài, chỉ quỳ xuống nhận thánh chỉ:" Thần thiếp bái tạ hoàng thượng! "
Dường như không chịu được, Ninh Tể Tướng liền đứng dậy, thanh âm tràn đầy tức giận :" Muôn tâu hoàng thượng, hạ thần thấy việc phong tặng phong hiệu cho Tương Tần nương nương thật vô lý! "
Đáp lại lão ta chỉ là sự im lặng của Sở Định Long. Tưởng hắn sẽ chấp nhận lời tâu trình, lão ta tiếp tục nói :" Trong hậu cung này, Hoàng Quý Phi là người có nhiều công lao với hoàng thượng nhất, mà vẫn không được tặng phong hiệu. Huống hồ, Tương Tần còn chưa lập được công lao gì... "
" Ồ"- Một thanh âm nhẹ nhàng cắt ngang lời của Ninh Tể tướng. Tương Tịch bước đi uyển chuyển, môi nở nụ cười đầy ý vị nhìn lão ta:" Hóa ra là Ninh Tể tướng đang nói là thiên kim của ngài chưa được phong hiệu, thì bổn cung cũng không được phong?"
" Ý hạ thần không phải như vậy! " - Lời nói của Ninh Tể tướng dứt khoát nói ra. Gương mặt Tương Tịch tuy đang cười nói, nhưng lại như con dao đâm vào người khác :" Vậy ý của ngài là ý chỉ của hoàng thượng là không đúng? "
" Hạ thần có chín cái mạng cũng không dám, mong Tương Tần ...." - Câu nói của lão chưa dứt đã bị nàng ra hiệu im lặng. Nụ cười trên môi nàng thật kinh diễm, một nụ cười mà chưa ai từng thấy:" Vậy thì mong ngài gọi ta là Tịch Phi, Tịch Phi nương nương! "
Ninh Tể tướng bần thần một lúc, sau đó liền quỳ xuống hành đại lễ với nàng. Thanh âm của lão ta lúc đó, dù là gượng ép, nhưng cũng khiến nàng không bao giờ quên :" Tịch Phi nương nương vạn phúc kim an!"
Bên dưới cũng đồng thanh hô vang:" Tịch Phi nương nương vạn phúc kim an!"
Thời khắc đó, dưới Hinh Vinh Điện, Tương Tịch đã biết, nàng không còn đường lui, muốn sống nàng phải tàn độc hơn kẻ khác.
********
Yến tiệc bắt đầu, các ca vũ trong cung múa hát chung vui. Các bước nhảy của họ uyển chuyển, nhẹ nhàng như bước trên gió. Nhan sắc của họ mỹ miều, xinh đẹp, khiến các sứ giả và đại thần luôn chú tâm.
Riêng Tương Tịch vẫn không để tâm. Ánh mắt nàng đảo quanh, rồi lại nhìn ra phía cửa điện. Người nàng đợi hình như vẫn chưa đến.
Mi tâm nàng cụp xuống, không nhịn được thở dài một tiếng. Bàn tay chợt có cảm giác ấm nóng. Nàng khẽ ngẩng đầu, liền phát hiện nam nhân bên cạnh đang nhìn mình. Liền có cảm giác không quen thuộc mà rụt tay lại.
Khi chạm tay nàng, Sở Định Long mới phát hiện thì ra nó mềm mại đến vậy. Không nhịn được, muốn được tiếp tục nắm lấy, nhưng nhận ra nàng không muốn, hắn cũng không gượng ép.
" Hoàng thượng, người của nước Định muốn múa một điệu góp vui."- Tô công công ghé tai Sở Định Long, thanh âm vừa đủ để hắn nghe thấy. Người trên long tọa không quay đầu, chỉ bình thản nói:" Cứ để họ diễn đi!"
Các nhạc công đang đàn khúc " Hận Ái". Tiếng nhạc như men rượu, khiến kẻ khác như say theo. Hương rượu ngon dập dờn cánh mũi, lại thêm nhạc hay, chính là thú vui của bậc đế vương.
Nữ ca vũ dưới chân đeo một cái lắc, lúc múa reo lên những tiếng rất vui tai. Bước nhảy uyển chuyển, cả hai bàn tay cũng rất mềm mại. Dù gương mặt đã bị che đi hơn nửa, nhưng đôi mắt lại khiến người khác như bị quyến rũ.
Các vị đại thần và sứ giả như bị cuốn theo từng bước nhảy của ca vũ, ngay cả Tương Tịch cũng chẳng thể rời mắt. Từng nhịp từng nhịp nhịp nhàng đến kỳ lạ. Nữ ca vũ ấy bước đến gần bàn của nàng và Sở Định Long, bàn tay mềm mại khẽ chạm lên tóc nàng.
Tương Tịch dường như cảm thấy ca vũ này rất quen thuộc với nàng. Nhưng nhất thời không thể nhận ra là ai.
Khúc nhạc kết thúc, ca vũ cũng ngừng múa. Tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng. Trình Lương, vốn dĩ là một tướng lĩnh của thị vệ, không ngừng tán thưởng :" Nghe nói hoàng thượng trong tay có bao nhiêu đóa hoa quý. Hôm nay được nhìn thấy một Tịch Phi thông minh, lại được nhìn thấy thần tiên hạ phàm. Quả nhiên là phúc đức mấy đời của hạ thần!"
Vị ca vũ kia nhẹ nhàng nhìn hắn, ánh mắt không rõ là đang có ý gì :" Ngươi quá lời rồi! "
Cả điện thoáng chốc trở nên căng thẳng. Một ca vũ nhỏ nhoi mà dám xưng hô như vậy với tướng lĩnh? Trình Lương mặt đỏ như gấc, tiếng hét của hắn vang cả đại điện :" Tiện nhân, được khen một chút liền lên mặt với bổn tướng quân? "
" Ta cứ nghĩ là tướng quân của một nước lớn sẽ biết kiềm chế. Nào ngờ cũng chỉ là kẻ phàm phu tục tử!" - Thanh âm của nữ nhân ấy tuy nhẹ nhàng, nhưng khiến cho những kẻ bên cạnh cảm nhận được uy quyền trong đó.
Tương Tịch mỉm cười, khẽ đứng dậy, đi lại gần nữ nhân kia quỳ xuống :" Nữ nhi Tương Tịch bất hiếu, để mẫu hậu phải chịu cảnh đường xa đến đây để thăm. Mong mẫu hậu trách phạt!"
Lời nói của Tương Tịch vừa dứt, khiến cả đại điện trở nên chấn kinh. Hoàng hậu nước Định? Là nữ nhi anh minh thần võ, là nữ tử mạnh mẽ nhất của nước Định và là nữ nhân được độc sủng hay sao? Không ngờ hôm nay họ có diễm phúc như vậy, được diện kiến vị hoàng hậu này.