• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 22: ỒN ÀO Ở YẾN TIỆC




Chiếc khăn che của ca vũ được tháo xuống, khiến cho mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ. Quả nhiên không hổ danh là viên ngọc quý trong tay vua Định, dung mạo dù đã ngoài tứ tuần vẫn khiến người khác mê đắm.



" Tiểu nha đầu, từ lúc con đi tới giờ không một chút tin báo về. Có thật hay không con quên cả mẫu hậu này rồi? " - Thanh âm của Tịch Nhan pha lẫn sự thương nhớ và cả chút đau xót. Ngày trước, bà sắp đặt hôn sự giữa con gái và hoàng đế Sở Nguyên, cũng là vì muốn nó có thể cả đời an ổn trong nhung lụa. Nhưng bây giờ nhìn nữ nhân trước mắt , quyết định của bà là đúng hay sai?



Tương Tịch cúi đầu, lệ ngân ngấn ở khóe mắt. Từ lúc đến Sở Nguyên này, nàng đã viết bao nhiêu lá thư, nhưng đất khách quê người, kẻ hầu người hạ từ nước Định qua, cũng bị đuổi đi hết, khiến những lá thư đó đều được nàng cất đi. Nàng nấc nghẹn, càng không dám ngẩng cao đầu nhìn mẫu hậu, thanh âm tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta đau lòng :" Là nữ nhi bất hiếu, làm mẫu hậu phải lo lắng. "



" Nhạc mẫu quá lo rồi, Tương Tịch ở đây rất tốt! " - Từ lúc nào, Sở Định Long đã đến chắn ngang trước mặt nàng. Lời nói, ý tứ của hắn, giống như là sợ mẫu hậu mang nàng đi vậy. Phút chốc, Tương Tịch cảm thấy sau lưng mình như có trăm vết dao đang cố gắng đâm nàng.



" Chát!!!"- Không chỉ nàng, mà cả đại điện đều kinh hãi. Sở Định Long khẽ xoa bên má vừa bị tát, đôi mắt đầy sát khí nhìn nữ nhân trước mắt. Bà ta cư nhiên dám tát hắn. Tương Tịch ở phía sau vội chạy lên trước cản lại :" Mẫu hậu, người làm gì vậy? "



" Con hỏi ta làm gì sao? Chính là ta muốn dạy dỗ tên hoàng đế ngu ngốc này." - Sự tức giận tràn đầy trong thanh âm của Tịch Nhan, cả gương mặt cũng đằng đằng nộ khí :" Con gái ta là công chúa, là quốc bảo trong tay thần dân nước Định. Vậy mà bây giờ, dung mạo bị hủy, cả thanh danh cũng bị bôi nhọ. Tất cả cũng vì tên hôn quân này! "



Bà định vung tay thêm một lần nữa, nhưng đã bị Sở Định Long bắt lấy cổ tay, siết chặt. Nhưng vừa lúc đó, chân của bà đạp vào bụng hắn, khiến hắn phải lùi về sau. Thị vệ từ ngoài chạy vào, hướng mũi kiếm về phía bà.



Tương Tịch sợ chuyện càng lúc càng lớn, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới bang giao hai nước, liền đến trước mặt mẫu hậu, nũng nịu :" Mẫu hậu, hôm nay là sinh thần của con, người có thể hay không bỏ qua chuyện không vui?"



" Nhưng mà..."- Lời nói phản bác của Tịch Nhan bị ánh mắt của Tương Tịch chặn lại. Bà nén cơn giận, quay lưng về phía bàn của mình ngồi. Đám thị vệ cũng buông vũ khí, lui ra ngoài.



Sở Định Long khôi phục lại dáng vẻ bình ổn thường ngày, trở về ngồi bên cạnh nàng. Tương Tịch không ngờ hắn lại bỏ qua dễ dàng đến vậy, nhưng cũng không nhiều lời mà tiếp tục dự tiệc. Những nhạc công lại tiếp tục tấu nhạc, lần này là một ca nữ cất lên tiếng hát đầy mê hoặc. Nhưng tiếc thay lại bị những lời không đáng nghe phá hỏng.



" Nghe nói ngày trước, Tịch Phi cũng nhờ múa một điệu mà đã khiến hoàng thượng động lòng! " - Trình Lương vẫn còn mang lòng tức giận lúc nãy, buông lời giễu cợt:" Hôm nay lại được nhìn thấy hoàng hậu của Định quốc múa một điệu say lòng người đến vậy. Tịch Phi và mẫu hậu của người, quả là những ca vũ tài sắc vẹn toàn. "



Đám phi tần, đại thần bụm miệng cười. Theo ý tứ trong lời nói của Trình Lương, khác nào nói Tương Tịch và mẫu hậu không khác gì những ca vũ mua vui ở thanh lâu? Ngay cả kẻ ngu ngốc cũng nhận ra.



Tương Tịch mỉm cười, đặt chén rượu xuống bàn, cũng bỡn cợt đùa lại:" Vậy thì Trình Lương ngươi và các đại thần khác gì khách phàm phu tục tử đến mua vui?" - Nói đoạn, nàng đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh :" Hình như ngươi cũng nói hoàng thượng như vậy?"



" Hạ thần nào dám!"- Câu nói của Trình Lương tuy ra vẻ kính trọng, nhưng có mấy phần khinh miệt. Bàn tay Tương Tịch đập mạnh xuống bàn, chỉ vào mặt hắn:" Bổn cung thấy ngươi chính là có ý này! "



Đời này hắn có rất nhiều chuyện khó tin, nhưng chuyện khó tin nhất của Trình Lương hắn là chuyện bị nữ nhân chỉ vào mặt. Khác nào phá hủy thanh danh của hắn? Như một con thú dữ, hắn gầm lên: " Tiện nhân, ngươi nghĩ chỉ vì hoàng thượng sủng ái ngươi một chút, ngươi liền tưởng mình là ai?"



" Người đâu?"- Thanh âm của Tương Tịch vang vọng cả đại điện, quyền uy thật sự. Đám thị vệ bên ngoài chạy vào, liền thấy nàng chỉ tay về phía Trình Lương:" Mau bắt kẻ khi quân phạm thượng này lại! "



"Bổn tướng khi quân lúc nào, phạm thượng lúc nào? Đều là do tiện nhân ngươi bịa đặt! "- Trình Lương như nổi cơn điên loạn, vẫy vùng liên tục. Khẽ đứng dậy, môi nàng cong lên thành nụ cười khinh miệt nhìn hắn :" Bổn cung là người của hoàng thượng, thanh danh của bổn cung cũng là của hoàng thượng. Ngươi khi dễ bổn cung, khác nào khi dễ hoàng thượng? Vậy không phải khi quân thì là gì?"



Trình Lương á khẩu, không nói được lời nào. Hướng đám thị vệ, Tương Tịch ra lệnh:" Đem hắn ra ngoài, nhổ hết răng, cắt lưỡi đi, để sau này hắn không dùng lời lẽ dơ bẩn được với người khác nữa."



Cả đại điện thoáng chốc sợ hãi. Trước nay nghe nói Tịch Phi ôn nhu hiểu chuyện, lại vô cùng cam chịu. Không ngờ lúc ra tay lại tàn độc vô cùng, có khi còn hơn cả Hoàng Quý Phi.



Khuôn mặt Trình Lương trở nên xám ngắt, cả trán cũng đổ mồ hôi lạnh. Hắn hướng tới Sở Định Long cầu xin: " Hoàng thượng, hạ thần quả thật không có ý đó!"



Nhưng nam nhân kia vẫn bình thản uống rượu, chỉ buông một câu: " Theo ý của Tịch Phi!"



Đám thị vệ y lệnh lôi Trình Lương ra ngoài, mặc hắn vùng vẫy la hét. Cả đại điện náo động một hồi, rồi lại trở lại vẻ yên tĩnh. Tất cả những kẻ bên trong đều không tin được những gì vừa thấy.



Tương Tịch an ổn ngồi lại bàn, lại phát hiện nam nhân bên cạnh đang nhìn mình rất quỷ dị. Ngay cả Sở Định Long cũng không nhận ra mình đang nhìn nàng chằm chằm. Chỉ đến lúc nàng hắng giọng, hắn mới nhận thức được.



" Mặt thần thiếp có dính gì sao?"- Tương Tịch tròn mắt nhìn hắn, không khỏi tò mò. Nhưng kẻ kia lại làm ra vẻ thờ ơ như không có gì :" Không có! "



Hôm nay nàng cảm thấy hắn rất kỳ lạ, như lúc nào cũng nhìn nàng. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất. Yến tiệc lại bắt đầu, những tiếng cười cợt cũng nhanh chóng biến mất. Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.



Tương Tịch phần vì không quen ngồi lâu trong những chuyện vô bổ này, phần vì muốn nhanh chóng được hàn huyên cùng mẫu hậu nên liền xin cáo lui trước. Tên nam nhân bên cạnh cũng không gây khó dễ nàng, cho phép nàng lui xuống.



Mẫu hậu nàng không nói không rằng, đứng dậy bước theo nàng. Từ trước đến giờ, mẫu hậu nàng đã là kẻ đầu đội trời, chân đạp đất, không kém bất kỳ nam nhân nào. Năm mười sáu tuổi, một tay thống lĩnh mười vạn quân Định phá tan hơn bốn mươi vạn quân ngoại xâm. Khí khái của bà không chịu khuất phục trước bất cứ ai . Nhưng dưới mắt của triều thần Sở Nguyên, chính là phạm thượng.



Bóng dáng Tương Tịch và mẫu hậu nàng vừa khuất, đám đại thần và phi tần bắt đầu xôn xao. Tào Phi như tìm được cơ hội, liền như có như không nói :" Thật là, ngay cả phép tắc cũng không có. Không biết là thuộc hạng hoàng hậu gì đây!"



" Hoàng hậu nước Định vốn là nữ trung hào kiệt. Chuyện không tuân theo quy tắc lề lối là chuyện bình thường! " - Khương Tần ngồi phía sau, không nhịn được liền lên tiếng. Nhưng Tào Phi lại không chút nể nang hoàng thượng đang ngồi trước mặt, buông lời mắng chửi nàng ấy :" Bổn cung dù sao cũng lớn hơn muội một bậc. Khương Tần, nên biết điều một chút!"



Nhưng vốn dĩ Khương Tần từ trước đến nay không phải kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, liền đứng dậy nói :" Trên đầu muội là trời của hoàng thượng , dưới chân của muội cũng là đất của hoàng thượng. Muội dám lấy tính mạng đảm bảo, lời muội nói ra đều từ tận đáy lòng, là những lời chân thật nhất!"



Tào Phi vừa nghe xong, liền dựa lưng vào ghế, buông chén rượu trên tay, không nhanh không chậm nói:" Khá khen cho Khương Tần, nhưng lời nào nên nói thì nói, chuyện không nên nói thì không nên nói. Đạo lý này muội cũng không biết sao?"



" Các nàng nói đủ chưa? " - Thanh âm uy quyền vang lên, khiến cho cả hai người đều im lặng. Sở Định Long đặt chén rượu xuống, liền không nói không rằng bước ra khỏi đại điện. Chỗ này thật ồn ào, khiến hắn không muốn ở lại chút nào.



Bóng dáng Sở Định Long khuất dần, Tô công công cũng kết thúc yến . Cả hai kim chủ đều đã rời đi, để lại cũng không vui vẻ gì.



*********



" Tịch nhi, bao nhiêu lâu không gặp, con đỡ ốm như vậy rồi. " - Trong Bích Loan Cung, Tịch Nhu hai mắt nhấn nước nhìn đứa con gái của mình trước mặt. Chỉ vài năm không gặp, dung mạo cũng bị phá hủy, ngay cả tính cách cũng trầm ổn hẳn. Một người mẫu thân nhìn con gái mình như vậy, bà không khỏi chạnh lòng.



" Mẫu hậu, Tịch nhi rất ổn a!" - Môi Tương Tịch gắng gượng nở nụ cười, cố che giấu không cho mẫu hậu nàng nhìn thấy bi thương. Nhưng ánh mắt của người khiến nàng nhận ra, không gì có thể giấu được.



Bà khẽ thở dài, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Sự im lặng bao trùm cả Bích Loan Cung. Tương Tịch có cảm giác như mình là đứa con bất hiếu, chưa làm gì được cho mẫu hậu, còn khiến người phiền lòng.



" Ta đem Khanh Hưng tới, hắn sẽ bảo vệ con!" - Câu nói không nhanh không chậm của bà khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Đôi môi nàng mấp máy hỏi lại, như để chắc chắn :" Khanh...Hưng?"



Mẫu hậu vừa gật đầu, Tương Tịch liền hút phải một ngụm khí lạnh. Khánh Hưng là một tướng lĩnh tài giỏi của nước Định. Quan trọng hơn... Hắn còn là kẻ nàng từng có hôn ước. Nếu không phải vì nàng bị gả đi Sở Nguyên, thì hắn chính là phu quân của nàng. Bây giờ gặp lại, có phải hay không chính là không thuận tiện?



" Con đừng bận tâm. Dù hắn từng là hôn phu của con, nhưng bây giờ hắn là kẻ ta phái đến bảo vệ con." -Mẫu hậu nàng thấy nàng đăm chiêu, liền trấn an nàng. Tương Tịch vì không muốn người lo lắng, đành gật đầu đồng ý.



" Trẫm không cho phép nam nhân khác ở gần nữ nhân của trẫm!" - Sở Định Long từ bên ngoài bước vào, gương mặt cao ngạo phải nói là toàn vạch đen. Khóe môi Tương Tịch giật giật, không hiểu hắn đang làm trò gì.



" Cút ra ngoài cho ta!" - Nhưng mẫu hậu nàng một cước đá bay hắn ra khỏi cửa cung. Trên trán Tương Tịch đổ mồ hôi lạnh. Hắn sẽ giết mẫu thân của nàng mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK