Mục lục
Thiếu soái, phu nhân trốn nữa rồi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 218: Kiếp này, người tôi để ý duy nhất chỉ có em!




Dịch Cẩn nhìn vẻ mặt Tề Phi xong thì hoàn toàn im lặng không nói được gì. Bấy giờ mới để ý tình hình hiện tại, lương theo ánh mắt của Tề Phi mà nhìn xuống cơ thể mình, đảo mắt một vòng lại bắt gặp hình ảnh Vương Kì Hạo được Âu Hân quấn khăn chặt quanh người như con nhộng, lúc này mới đen mặt.



Tề Phi ủy ủy khuất khuất không nói gì nữa tức giận đi lên tầng. Âu Hân liếc Vương Kì Hạo một cái, lạnh giọng.



- Con của em đang rất đói.



- Con của chúng ta.



Vương Kì Hạo bình tĩnh sửa lời liền nhận ngay cái trừng mắt của Âu Hân.



- Con của em. Nếu anh muốn có con, vậy....



Âu Hân híp mắt liếc nhìn Dịch Cẩn một cái. Không cần cô nói hết câu, hai người đàn ông d đều có thể hiểu ý cô muốn nói gì.



Dịch Cẩn lần đầu tiên thấy bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, còn Vương Kì Hạo thì đen mặt như đít nồi cháy.



Âu Hân giẫm chân một phát, quay người đi nhanh lên phòng. Vương Kì Hạo vội chạy theo đưa tay đỡ cô.



- Em đi chậm một chút.



Âu Hân làm như ghét bỏ đẩy đẩy người anh ra.



- Hôi chết đi được.



Vương Kì Hạo liền đưa tay lên ngửi, dỗ dành cô.



- Không phải hôm qua em nói cơ thể anh rất thơm, em rất thích sao?



Âu Hân quay qua lườm anh, sau đó liền nở nụ cười nguy hiểm.



- Em không nói cơ thể anh, em nói cái khăn anh đang quấn trên người. Đó là khăn dùng để lau bếp em lấy tạm.



Vương Kì Hạo lần hai đen mặt trong một buổi sáng. Sau đó ngay lập tức có hành động muốn cởi khăn ra, Âu Hân lại không mặn nhạt bổ sung thêm một câu.



- Anh lại muốn khoe cơ bắp.



Vương Kì Hạo không thể làm gì khác, quấn tạm khăn, một đường đưa Âu Hân lên phòng. Ngay sau đó lại ngay lập tức phi vào nhà tắm. Âu Hân ở ngoài ngồi lên giường nhịn cười lại nhịn cười, cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.



Thật ra cô nói dối, khăn đó không phải khăn lau bếp, là khăn dùng để làm gì thế cô không biết, nhưng chắc chắn là rất sạch và vô cùng thơm.



Âu nghe thấy có tiếng động bên ngoài liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, vừa ngó đầu ra thì thấy Dịch Cẩn đứng ở hành lang bên kia, trước cửa phòng của Tề Phi. Âu Hân cắn môi tò mò, sau đó tiến lại gần, rất lộ liễu mà nấp đằng sau một bình hoa cổ.



Dịch Cẩn gõ cửa phòng cũng rất có quy tắc, hai nhịp một. Âu Hân còn nghe rõ giọng Tề Phi vọng ra, nói Dịch Cẩn cút đi.



Dịch Cẩn nhíu mày, đưa tay lên xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi đau, nhẹ giọng gọi.



- Tề Phi, mở cửa.



- Lão tử không mở, mau cút đi.



Cứ cách một lúc cuộc đối thoại của họ lại vang lên nhạt nhẽo như vậy.



Dịch Cẩn như biết có người nhìn mình, vừa quay mặt ra liền thấy ngay Âu Hân cúi thấp người nấp sau cái bình, gương mặt anh hiện ngay ra vẻ bất lực.



Âu Hân biết mình bị lộ, cười cười đứng dậy, nhìn Dịch Cẩn, tay chỉ xuống dưới tầng.



- Dịch tiên sinh cứ tiếp tục. Tôi định đi xuống uống nước.



Ngay sau đó Dịch Cẩn đã đáp ngay.



- Nói Vương Kì Hạo xuống lấy.



Âu Hân cứng đơ luôn trước vẻ mặt nghiêm khắc Dịch Cẩn, cũng không thèm để ý việc Dịch Cẩn tại sao hôm nay lại gọi cả tên Vương Kì Hạo. Sau đó cô rất nghe lời, cũng không làm bà tám nữa đi về phòng.



Âu Hân vừa trở lại phòng thì lại nghe thấy một tiếng "rầm", cô vội đem đầu mình ngó ra, Dịch Cẩn đã chẳng thấy đâu nữa. Âu Hân ngây người, sau đó đưa tay sờ mũi, vẻ mặt có chút ửng đỏ.



Ai ai, Âu Hân gõ đầu mình một cái, tự khỉnh bỉ bản thân không có tiền đồ. Chuyện gia đình người ta cô để ý cái gì chứ, suy nghĩ bậy bạ cái gì chứ. Âu Hân đóng cửa đi lên giường ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi Vương Kì Hạo tắm xong, cô mới có thể đi ăn sáng.



Ở bên kia, Tề Phi đang ủy ủy khuất khuất, tức tức giận giận ngồi trong phòng, đem cửa khóa trái, lại không ngờ người ta không tiếc tiền sửa cửa, đạp một phát muốn rơi luôn. Tề Phi trừng trừng mắt nhìn, tức giận cầm gối ném đến Dịch Cẩn.



- Ai cho anh cái quyền không tôn trọng sự riêng tư của người khác.



Dịch Cẩn bắt lấy gối, đem cửa phòng đóng lại, ném gối sang bên cạnh, từng bước tiến lại gần Tề Phi. Tề Phi hừ hừ đưa mắt đi không thèm nhìn. Ông đây giận, lão tử tức, mau mau cút đi.



Dịch Cẩn cúi đầu nhìn Tề Phi, hờ hững nói.



- Còn chưa chải đầu?



Tề Phi là một người rất chăm chút vẻ ngoài, luôn muốn mình xuất hiện phải thật hào nhoáng, còn phải thu hút rất nhiều ánh mắt, vì vậy hôm nào cũng ngồi chải chuốc mái tóc đỏ rượu của mình cả tiếng đồng hồ. Từ sau khi có quan hệ với Dịch Cẩn, Tề Phi đâm ra lười, toàn là Dịch Cẩn giúp anh chải đầu.



Tề Phi với câu nói của Dịch Cẩn không thèm quan tâm, hừ một tiếng đánh mắt đi chỗ khác không thèm nhìn.



Dịch Cẩn mặt vẫn không biến sắc, đưa tay ra miết lấy cằm Tề Phi. Con ngươi màu đen xám sáng lên lạ thường, đây là cảnh giác có nguy hiểm, Tề Phi mau chóng chuyển mình né ra. Dịch Cẩn nhanh tay, nhanh mắt, nhanh cả.... môi. Tề Phi vừa quay người muốn đạp anh, Dịch Cẩn đã thuận lợi mà bắt được cánh môi của đối phương, cuồng nhiệt mà hôn xuống.



Tề Phi giãy giụa không được, quyết định nhân lực người quá chìm đắm, cắn một cái, Dịch Cẩn quả nhiên rời ra. Tề Phi hai mắt oán hận nhìn đối phương, lòng điên cuồng gào thét.



Mẹ nó, ông đây lúc trước là trai thẳng!



Trai thẳng!



Đồ đáng ghét! Ông đây hối hận vì lúc trước mặt dày mà đi kết bạn với anh.



Dịch Cẩn đưa tay miết nhẹ môi mình, cảm nhận được có chất lỏng, nhìn Tề Phi bằng ánh mắt vẫn lạnh lùng.



- Hết giận chưa?



Một câu hỏi hết sức nhạt nhẽo. Tề Phi hừ một tiếng, lầm bầm.



- Anh là cái quái gì mà tôi phải giận anh.



Dịch Cẩn cười nhẹ một tiếng, gương mặt cũng vì vậy mà trở nên ôn hòa hơn.



- Không tức giận thật sao?



Tề Phi không ngần ngại mà lườm anh một cái.



- Hôm qua chúng tôi uống rượu hơi nhiều, sau đó đấu võ với nhau một chút, cuối cùng ngủ quên.... Ngoài ra không có chuyện gì xảy ra hết.



Tề Phi tiếp tục lầm bầm.



- Anh nói không có gì xảy ra là tôi phải tin không có gì xảy ra sao?



Dịch Cẩn bắt lấy cằm Tề Phi ép cậu phải nhìn thẳng vào mình, sau đó anh dùng giọng điệu rất chân thành, còn vô cùng thâm tình mà nói.



- Kiếp này, người tôi để ý duy nhất chỉ có em.



Tề Phi chấn động, hai mắt tròn to kinh ngạc, quả tim thì đập nhanh mất mấy nhịp. Tề Phi lảng tránh ánh mắt chằm chằm của Dịch Cẩn, xấu hổ mà đỏ ửng mặt. Phải biết rằng, con người Dịch Cẩn luôn khiến người khác cảm thấy rõ anh là người không có tình cảm, lạnh lạnh, lãnh đạm và ra tay tàn nhẫn. Hai người còn không phải dưới một lần quan hệ, Dịch Cẩn cũng chưa nói câu nào rõ nét rõ nghĩa, lời nói trước giờ toàn là hờ hững mà nói ra.



Dịch Cẩn nói được lời này, còn không phải đang nói trực tiếp,...anh yêu em hay sao? Nhưng hai người đều là đàn ông, về vấn đề kia có thể coi là... giúp nhau giải tỏa, còn nếu nói về xa hơn, Tề Phi chưa bao giờ dám hy vọng, nói đúng hơn là anh chưa bao giờ dám nghĩ đến một tương lai hai người ở chung một nhà. Sáng mở mắt có thể nhìn thấy nhau, còn giống như bao vợ chồng khác, đầu giường đánh nhau cuối giường hoà.



Dịch Cẩn nói lời này là có ý gì? Muốn tiến xa hơn nữa, tiến đến một mối quan hệ xưng ông gọi bà?



Tề Phi về vấn đề này vô cùng hoang mang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK