Tôi lại gần Hạ Doanh Doanh, tay run run nắm chặt vạt váy, nước mắt theo khéo mắt chảy xuống đượm buồn.
- Chị, em thừa nhận em hoàn toàn không phải tự nguyện với cuộc hôn nhân này, nhưng em chưa từng có những suy nghĩ đó, cũng không có nói chuyện với chị như vậy.
- Đồng Âu Hân, ý cô lại tôi tự bịa đặt chuyện để vu oan cô.
Hạ Doanh Doanh quát lên, hừ cô ta nghĩ mình là ai. Nếu không phải Đồng Âu Hân cô là được Hạ gia nhận nuôi nên mới phải gọi Hạ Doanh Doanh 1 tiếng chị, chứ đời nào có chuyện cô sinh trước cô ta mà cứ phải chị ơi chị à.
- Cô không tự nguyện cưới vậy sao ngay từ đầu cô không nói, hôm nay có phải cô biến mất ở hôn lễ là cố ý trả thù Vương gia đúng không.
Đã được 1 Hạ Doanh Doanh đòi trứng khôn hơn vịt, bây giờ lại được 1 Trương Hạ Sảnh ăn gian nói láo. Không phải cô ta kêu cô đừng cưới nữa sao, còn gợi ý cô bỏ trốn đi, vậy mà giờ nói cô cố ý biến mất là để trả thù. thật tức chết cô rồi. Cô đúng là không vui nhưng cô không thích cái kiểu gán ghép tội danh mà cô không làm. Tính hạ tôi chứ gì, được cô chơi cho các người thấy.
- Tôi không nguyện ý vì tôi chỉ mong 1 cuộc sống bình yên, cưới ai cũng được nhưng hôn nhân dựa trên tiền đề của tình yêu. Huống hồ chúng tôi không yêu nhau, nói đúng hơn là 1 cô gái như tôi làm sao dám quen 1 nhị thiếu soái được. Như vậy làm sao chúng tôi có thể hạnh phúc bên nhau. Cho dù nhị thiếu soái có như thế nào thì anh ấy cũng có cảm xúc, biết đâu ngài ấy cũng có người con gái mình yêu thì sao, tôi cưới ngài ấy há chẳng phải làm đau khổ 3 con người sao. Còn nữa, tôi cũng không có biến mất khỏi hôn lễ.....chẳng phải Đại thiếu soái đã giải thích rồi sao. Tiểu thư nói tôi biến mất là để trả thù không phải vụ oan giá họa cho tôi sao.
Cô nói 1 hồi khiến toàn thể khách khứa im lặng lắng nghe, lắng nghe xong rồi lại 1 phen xôn xao.
- Đúng lắm
- Hừm, tôi thấy như vậy là rất phải
- Đúng đúng tôi cũng nghĩ thế
......
Nhìn xem, cục diện bây giờ ai mới là người thắng, các người định chơi tôi sao, xin lỗi các người bị loại từ vòng gửi xe để vào xem kịch rồi. Hừ, Cô đây để tồn tại tới bây giờ đã phải diễn kịch suốt mười mấy năm qua, trình độ diễn còn hơn sao hạng A đó.
Vương Kì Hạo nhếch môi cười thú vị " cô gái anh chọn quả thật không tồi, mọi thứ đều được điểm chuẩn ". Vương Đại soái nghe cô nói cũng quay sang nhìn vợ mình gật đầu, như tỏ ý hài lòng. Trương Hạ Sảnh thì đã tím tái mặt mày. Còn Hạ Doanh Doanh đã không kiềm chế được nữa, giật tay Hạ Sương Sương đang giữ tay mình ra, làm sao cô ta có thể chấp nhận việc cô có được món hời lớn như vậy chứ.
- Đồng Âu Hân, mày đừng có mồm mép. Người như mày tao còn không rõ sao, loại vốn gái hạ đẳng như mày, quyến rũ thầy để được làm hoa khôi mày tưởng tao còn không biết sao. Mày còn qua lại với bao tên thiếu gia khác nữa, mày đừng có chối.
Mọi người nghe Hạ Doanh Doanh nói được thêm xôn xao, lúc này Vương đại soái và Vương phu nhân cũng không bình tĩnh được như trước nữa. Âu Hân cô cười thầm trong lòng." Nói điêu không biết gượng miệng là như này sao ". Không phải Hạ Doanh Doanh cô ta còn suýt tí nữa là lăn trên giường với thầy chủ nhiệm ban giám khảo cuộc thi hoa khôi để có thể làm hoa khôi sao, nhớ lần đó là bị cô phát hiện sau đó cô lại được lòng tất cả giám khảo khác nên trở thành hoa khôi học viện A,Hạ Doanh Doanh tức giận vì kế hoạch bị phá vỡ nên giam cô xuống nhà kho để cô không kịp đến lễ trao giải nhưng cô đây là ai chứ. Hừ, bây giờ lại mang cái tội này đổ lên đầu cô, là cô ta tự tìm đường chết sao.
- Chị, em được làm hoa khôi hoàn toàn là sự cố gắng của em sao chị nói vậy, hơn nữa..... NHỮNG CÁI CHỊ VỪA NÓI KHÔNG PHẢI CHỊ LÀM SAO CHỊ NÓI HAY THẾ.