CHƯƠNG 22: MẠT SANH SẮP CHẾT
Mạt Sanh nhập viện, mỗi ngày cô đều phải chịu đựng năm tiếng đau đớn vì căn bệnh giày vò, còn phải nghĩ cách để giúp đứa bé khỏe mạnh. Cũng may là em bé rất kiên cường, cho dù mẹ bị ung thư, em bé vẫn vô cùng khỏe mạnh nằm trong bụng mẹ. Vì thế, Mạt Sanh cực kỳ vui mừng, đứa bé có thể mạnh khỏe, kiên cường phát triển, thì cô cũng phải có lòng tin sinh bé ra.
Mạt Sanh ngồi trước gương chải tóc, mỗi lần chải, tóc lại rụng xuống đi nhiều, ở mép đầu đều không còn tóc nữa rồi, cô toàn đội nón để che đi. Đồng thời, dạ dày của cô cũng không thể hấp thu được bất kỳ món gì nữa, chỉ có thể dựa vào thức ăn lỏng mà sống. Cô đã kiên trì như vậy nhiều tháng nay rồi!
Trong phòng bệnh vắng tanh, ngoại trừ y tá, không ai vào trong. Chắc là Giản Tinh và Tiết Lộc đã đi tham dự hôn lễ rồi. Còn cô chỉ có thể ngồi trong phòng bệnh đợi nó kết thúc, tự tay tiễn người đàn ông mình yêu nhất tới bên cạnh người khác.
Mạt Sanh nhớ tới ngày mình gả cho Lệ Nguy Nhi năm năm trước. Dù hiện trường hôn lễ tiết kiệm cỡ nào, có xa hoa hay không, cô chỉ cần kết hôn với Lệ Nguy Nhi là đã cảm thấy hạnh phúc. Nhưng hôm nay, Mạt Sanh mới nhận ra, nếu một người đàn ông yêu một người phụ nữ, anh ta sẽ tiếc không thể để cho cả thế giới đều biết người phụ nữ kia là của mình, mà diễn viên chính ấy lại là Kỷ Hùng Văn.
Nước mắt Mạt Sanh lại trào lên nơi vành mi, không phải đã tự nhủ mình buông xuống rồi sao? Mà tại sao cô vẫn không buông bỏ được?
Mạt Sanh nín thở, dời sự chú ý của mình sang chuyện khác để tránh cho tâm trạng không ổn định. Y tá ở bên ngoài gọi Mạt Sanh đi kiểm tra. Cô đang mang thai nên đứng lên hay đi đường đều khá khó khăn, đúng là làm một người mẹ mang thai mười tháng không phải là chuyện dễ dàng.
Mạt Sanh chống tường đi từng bước ra ngoài. Đột nhiên, dạ dày cô quặn đau, giống như những lần trước, đau đớn khiến cả người cô mất sức, bước đi cũng loạng choạng.
Thai nhi cử động kịch liệt, không biết có phải bởi vì cơn đau dạ dày dẫn đến bụng cũng bắt đầu râm ran hay không, giống như bị kim đâm vào vậy. Chân cô mềm nhũn, Mạt Sanh khuỵu xuống đất, cơn đau trong bụng giờ đây không kém gì cơn đau bệnh giày vò cô năm tiếng đồng hồ mỗi ngày. Mạt Sanh ôm bụng, cô cực kỳ đau đớn, lên tiếng gọi bác sĩ.
“Bác sĩ, bác sĩ! Tôi sắp sinh rồi!” Mạt Sanh la to.
Bên phía khách sạn, khách khứa đến rất đúng giờ, không khí cực kỳ náo nhiệt, họ đang chờ chú rể và cô dâu.
Thân hình cao ngất của Lệ Nguy Nhi đang đứng bên cửa sổ, hắn chỉ đợi tới giờ sẽ đi đón Kỷ Hùng Văn. Trong lòng hắn buồn bực khó nghĩ, thân thể cũng không được thoải mái, chứng đau đầu cứ hành hạ từng đợt, trạng thái tinh thần của hắn hoàn toàn không tốt. Lệ Nguy Nhi uống hai viên thuốc đau đầu mới bình tĩnh rời khỏi phòng.
Đi đến cửa, trong tai vang lên tiếng “ong ong”, Lệ Nguy Nhi dừng bước, ôm lấy đầu mình.
“Lệ tiên sinh, ngài không sao chứ?” Người phục vụ ân cần hỏi han.
“Không sao. Chúng ta đi thôi.” Lệ Nguy Nhi lắc đầu.
Lệ Nguy Nhi gặp Hứa Trự đã uống say mèm ở trong hành lang. Hứa Trự cầm rượu, nhìn hắn ta cực kỳ sa sút, râu ria xồm xoàm giống như đã lâu không săn sóc bản thân. Hắn ta thấy Lệ Nguy Nhi mạnh mẽ bước đến thì nở nụ cười châm chọc, lảo đảo đi về phía Lệ Nguy Nhi, vỗ vai hắn: “Chúc mừng anh nhé, Lệ Nguy Nhi! Hôm nay anh kết hôn rồi, tôi chúc hai người sống đến răng long đầu bạc, sớm sinh quý tử ha!”
Cũng không biết Hứa Trự say thật hay đang giả say, tự mình lảm nhảm linh tinh.
Lệ Nguy Nhi hất tay hắn ta ra, lạnh giọng nói: “Anh uống rượu vào phát điên cái gì thế?”
“Tôi vui mà, tôi vui cực kì luôn! Nếu anh không chọn Kỷ Hùng Văn thì sao tôi có thể theo đuổi Mạt Sanh. Lệ Nguy Nhi, anh có hối hận không? Anh sẽ hối hận sao?” Hứa Trự hỏi Lệ Nguy Nhi.
“Tại sao tôi phải hối hận? Hôm nay là hôn lễ của tôi và Kỷ Hùng Văn, anh không được phá hỏng nó.”
“Không, anh vui vẻ kết hôn, còn Mạt Sanh thì sao? Cô ấy đang nằm trong bệnh viện chờ chết, Lệ Nguy Nhi, sao anh lại nhẫn tâm như thế!” Hứa Trự nói xong, trong mắt hắn ta lóe ánh nước. Nghe nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng hiện tại, Hứa Trự lại khóc: “Từ nay về sau, kỉ niệm ngày cưới của anh và Kỷ Hùng Văn cũng chính là ngày giỗ của Mạt Sanh. Anh nói xem có đáng cười không?”
Lời của Hứa Trự khiến Lệ Nguy Nhi nhíu mày, hắn ta có ý gì? Cái gì mà Mạt Sanh ở trong bệnh viện chờ chết?
“Hứa Trự, anh điên rồi!” Lệ Nguy Nhi kích động la lên.
“Tôi không điên! Tôi muốn anh áy náy cả đời! Mạt Sanh sắp chết rồi!”
Tim Lệ Nguy Nhi thắt lại, con ngươi mở to. Lệ Nguy Nhi nắm cổ áo Hứa Trự, không thể tin tưởng mà hét lên: “Cậu đừng có nói bậy!”
“Tôi lại dùng cái chết của Mạt Sanh để đùa giỡn anh sao?”
Hứa Trự cười nói: “Mạt Sanh muốn sinh con cho anh, cô ấy không muốn ôm tiếc nuối mà chết nên không quan tâm đến việc mình đang bị ung thư dạ dày. Cô ấy kiên trì muốn sinh đứa bé ra. Mấy tháng này, ngày nào cô ấy cũng chịu đựng sự tra tấn của ốm đau bệnh tật. Đêm trước ngày hai người ly hôn, Mạt Sanh đã ngất xỉu tại nhà. Hôm sau, cô ấy lại tự rút kim, chạy khỏi bệnh viện đến gặp anh, nhưng còn anh thì sao? Anh lại muốn ly hôn với cô ấy! Lệ Nguy Nhi, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Vì sao Mạt Sanh lại yêu anh đến thế, yêu đến mức không màng cả tính mạng của mình?”
Lời này vang lên trong đầu Lệ Nguy Nhi ba lần, hắn cảm thấy cả người mơ hồ. Hắn không dám tin. Hắn thà tin rằng Hứa Trự đang nói dối để ngăn hắn kết hôn cũng không muốn tin Mạt Sanh bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
“Anh chỉ đang nói đùa. Sao Mạt Sanh lại bị ung thư dạ dày được?! Rõ ràng cô ấy vẫn còn đang yên lành, mấy hôm trước còn khỏe mạnh hoạt bát…”
Lệ Nguy Nhi vô cùng hoảng loạn, cảm giác sợ hãi xông thẳng lên đầu hắn. Bố Mạt Sanh cũng qua đời vị bị ung thư dạ dày. Mạt Sanh còn trẻ như thế cũng bị ung thư dạ dày, điều này khiến Lệ Nguy Nhi hồ đồ,thả tay khỏi người Hứa Trự.
“Anh tin hay không tùy anh.Tôi cũng không định nói, chỉ là tôi không thể khống chế nổi. Vì sao hạnh phúc của anh và Kỷ Hùng Văn lại phải xây dựng trên sự đau khổ của Mạt Sanh? Cô ấy không được hạnh phúc thì các người cũng đừng mơ có được hạnh phúc. Đây là do anh thiếu nợ Mạt Sanh!”