CHƯƠNG 6: LY HÔN VỚI LỆ NGUY NHI ĐI, TỚ SẼ NUÔI CẬU
Mạt Sanh nắm chặt cánh tay Lệ Nguy Nhi, chật vật nói: "Đúng vậy."
Hai mắt Lệ Nguy Nhi đỏ ngầu, ánh mắt căm hận xoáy thẳng vào Mạt Sanh, trong đó có thất vọng, cũng có cả chán ghét: "Nếu như tôi chậm một bước nữa, cô ấy đã chết rồi!"
Gì cơ?
Mạt Sanh kinh ngạc, sao có thể như thế được?
Mạt Sanh không hiểu nổi, tối qua Kỷ Hùng Văn vẫn còn bình thường cơ mà, cô ta khóc lóc đòi Lệ Nguy Nhi tới bên cạnh cô ta, cô chỉ cúp điện thoại thôi, sao có thể biến thành chuyện như vậy được?
"Em không biết."
"Cô thấy chết mà không cứu. Hùng Văn gọi điện cầu cứu tôi, cô ấy gặp phải bọn cướp, suýt nữa còn bị cưỡng hiếp, thời khắc sau cùng mới gọi điện cho tôi, cô bắt máy, không những không cứu cô ấy mà cũng không báo cảnh sát. Nếu như cô ấy không liều mạng chống cự chắc đã bị người ta làm nhục rồi. Bây giờ vẫn còn nằm trong phòng theo dõi đặc biệt, vừa mới thoát khỏi cơn ngụy kịch. Mạt Sanh, từ bao giờ mà lòng dạ cô độc địa như rắn rết vậy hả!"
Lệ Nguy Nhi siết chặt lấy cổ Mạt Sanh, dường như muốn cô chôn cùng Kỷ Hùng Văn.
Không phải như thế, tối qua Kỷ Hùng Văn đâu giống người sắp bị cưỡng hiếp, rõ ràng Kỷ Hùng Văn đang hãm hại cô.
"Cô ấy không hề cầu cứu em, cũng không bị người ta làm nhục, cô ấy gọi điện thoại tới chỉ đơn giản là muốn anh qua đó cùng cô ấy thôi."
Mạt Sanh nhìn vào mắt Lệ Nguy Nhi, hắn không dành cho cô bất kì sự tin tưởng nào, ngược lại, chỉ hận không thể cho Mạt Sanh chết ngay lập tức.
"Cô còn ngụy biện, lẽ nào Kỷ Hùng Văn tự làm mình bị thương sao? Mạt Sanh, cô còn định lừa ai đây!" Lệ Nguy Nhi chán ghét hất Mạt Sanh ra.
Mạt Sanh ngã ngồi trên nền đất, toàn thân cô đau đớn, nhưng cơn đau trong tim biết bao giờ mới lành. Mạt Sanh bất lực bật khóc, cô ôm chặt chân Lệ Nguy Nhi: "Nguy Nhi, anh tin em một lần có được không, em thực sự không phải loại người thấy chết mà không cứu."
Lệ Nguy Nhi quay lưng với Mạt Sanh, hắn tuyệt tình hất tay Mạt Sanh ra, nói với giọng trầm trọng: "Mạt Sanh, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm như vậy, tôi không hận cô, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc yêu cô."
Câu nói này đâm thẳng vào trái tim Mạt Sanh, Lệ Nguy Nhi chưa từng nghĩ sẽ yêu cô.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị sập lại, Mạt Sanh biết Lệ Nguy Nhi sẽ không quay về nữa.
Mạt Sanh nhìn chiếc khăn mới đan được một nửa trơ trọi trên nền nhà. Cô cầm nó lên, phủi bụi bẩn dính trên bề mặt, chuyện làm dở dang, cô luôn phải hoàn thành, nên Mạt Sanh thức cả đêm chăm chú đan nốt, sau đó thêu thêm hai chữ "Mạt Sanh" lên mép khăn, đại diện cho bản thân cô.
Trong nửa tháng, Mạt Sanh không gặp được Lệ Nguy Nhi một lần nào, ngược lại, Mạt Sanh thấy thèm ngủ vô cùng. Cô nói hết chuyện của cô cho Giản Tinh nghe, Giản Tinh lo lắng cho sức khỏe của cô, nằng nặc đòi đưa cô đi bệnh viện, Mạt Sanh tiến hành kiểm tra tổng quát, bác sĩ yêu cầu cô sang khoa phụ sản. Sau khi làm xong một loạt kiểm tra nữa, bác sĩ nói cô có thai rồi!
Cảm xúc vốn đang tụt dốc của Mạt Sanh bỗng chốc sáng vụt lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, bác sĩ nói thật sao? Tôi có thai rồi sao?"
"Đúng vậy." Bác sĩ đáp lời với vẻ chắc chắn, nhưng lại thấy khó xử: "Với tình hình sức khỏe của cô hiện tại, việc mang thai sẽ rất khó khăn, có thể gây nguy hiểm cho tính mạng của cô, tốt nhất là bỏ đứa bé, mau chóng điều trị bệnh dạ dày của cô, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa."
"Không, tôi muốn sinh nó ra." Mạt Sanh sờ lên bụng mình, trên mặt cô là vẻ tự hào của người làm mẹ.
Giản Tinh biết tin Mạt Sanh mang thai cũng rất vui mừng, họ cùng mang thai là có chung đề tài nói chuyện.
"Cậu và Lệ Nguy Nhi kết hôn năm năm rồi, đến lúc có con rồi, có cần gọi điện thoại cho Lệ Nguy Nhi biết để anh ta vui không." Giản Tinh vui vẻ hỏi.
Mạt Sanh lắc đầu: "Không cần đâu, chắc anh ấy cũng không thích đâu."
"Nói linh tinh gì vậy, lẽ nào anh ta không cần đứa bé sao?"
"Đúng vậy, anh ấy không thích trẻ con."
"Thôi vậy, cũng không trông chờ gì ở anh ta nữa. Mạt Sanh, sau này tớ nuôi cậu, cậu ly hôn với Lệ Nguy Nhi đi." Giản Tinh thương cô, nắm tay cô mà nói.
"Thế chồng cậu thì sao?"
"Anh ấy hả, không quan trọng bằng cậu được."
"Được, đợi tớ ly hôn rồi cậu nuôi tớ nhé." Mạt Sanh mỉm cười.
Đúng lúc Lệ Nguy Nhi đang ở phía đối diện, hắn nghe rõ những lời hai cô gái nói cùng nhau. Kỷ Hùng Văn nằm viện nửa tháng, Lệ Nguy Nhi ở bên cạnh trông nom đủ nửa tháng, chỉ không ngờ vừa ra khỏi phòng bệnh đã gặp được Mạt Sanh, những lời Mạt Sanh và Giản Tinh nói với nhau, hắn nghe thấy hết, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Hắn chưa nói sẽ ly hôn, họ lo lắng hơi sớm rồi.