Sáng sớm hôm sau, Hàn Thiên không đến công ty, hắn ở nhà vì trong lòng đột nhiên có chút lo lắng.
Nhìn sang bên cạnh, Hạ Mộc Vân nằm như một cái xác không hồn, không cảm xúc nhìn qua phía cửa sổ. Hàn Thiên không phải là người, trái tim hắn và con người hắn không phải làm bằng thịt, mà được đúc bằng băng lạnh và sắt thép.
Chỉ cần hắn bị trêu chọc sẽ ngay lập tức hành hạ người đó đến lúc chỉ còn nửa cái mạng.
Cô thua rồi, cô không nên chơi cái trò chọc tổ ong này.
Hàn Thiên, nếu cuộc đời này, cô không gặp hắn, có lẽ sẽ không đi đến bước đường này. Nếu được quay lại, cô không muốn gặp hắn, càng không muốn ở bên cạnh để bị hắn hành hạ như thế này.
Hàn Thiên nhấc bổng Hạ Mộc Vân lên tiến vào phòng tắm, cả 2 ngồi trong bồn tắm. Im lặng một hồi lâu cả 2 đều không nói gì.
- ------------------------
Phòng tắm hiện giờ rất nóng do nhiệt độ của nước nhưng dù vậy Hạ Mộc Vân vẫn thấy rất lạnh, cô ngồi ôm gối ở một góc bồn tắm, im lặng và chỉ có im lặng, cô ngây ngốc nhìn những đám bọt xà phòng dưới chân.
Cơ thể nhỏ bé trần truồng được giấu trong đóng bọt xà phòng đang mang đầy thương tích, tay chân cô toàn những dấu hôn hoặc vết bầm do kháng cự, trên mặt vẫn còn sưng, môi bị rách rưới đến đáng thương, cô nửa câu cũng không nói.
Hàn Thiên ngồi đối diện cô, đợi cô cả nửa ngày nhưng cô vẫn ngồi bất động như một cái xác, không chịu nói lời nào.
Hắn không thể kiên nhẫn thêm nữa, hắn ném mạnh chiếc khăn tắm xuống bồn và đứng lên:
- "Mẹ kiếp, em nói gì được không? Em bày cái bộ mặt đó ra cho ai xem?"
Hạ Mộc Vân quả nhiên có động tĩnh, cô bước ra khỏi bồn tắm và lấy quần áo treo trên tường, nói bằng giọng yếu ớt
- "Tôi mệt rồi, anh tha cho tôi"
Hàn Thiên ngay lập tức cũng bước ra khỏi bồn tắm, bước lại gần Hạ Mộc Vân, túm lấy cổ tay cô và xoay người cô lại, không vui nói:
- "Em dám"
Hạ Mộc Vân hất tay hắn ra và mặc quần áo vào, cô vô hồn bước ra khỏi phòng tắm.
Hàn Thiên cũng nhanh mặc đồ vào và bước theo sau cô.
- "Mộc Vân, em đứng lại ngay cho tôi"
Hạ Mộc Vân quay đầu lại, đôi mắt ngân ngấn lệ, cô hét lớn
- "Hàn Thiên, rốt cuộc tôi đã làm gì sai với anh, tại sao anh lại bức tôi đến mức này"
Hàn Thiên đứng yên đó nhìn cô, để cô la hét thoải mái, môi bạc khẽ nhếch lên thành một đường cong nhàn nhạt.
- "Mộc Vân, chính vì em không bao giờ nghe lời tôi, em luôn chọc giận tôi, rõ ràng là em chưa cắt đứt liên lạc với tên Lưu Phàm đó".
Hạ Mộc Vân vừa khóc vừa gật đầu đau đớn, cô bước từng bước khó khăn đến trước mặt Từ Lâm, ngẩng cao đầu nhìn hắn, nhả ra từng chữ:
- "Hàn Thiên, nếu đêm qua tôi nhầm anh là một người đàn ông khác thì anh sẽ làm gì tôi?"
- "Em nói cái gì?"
Hàn Thiên không nghĩ rằng Hạ Mộc Vân lại hỏi mình một câu như thế.
- "Hằng đêm gần gũi với anh, tôi đều sẽ gọi anh là một người đàn ông khác, không phải là Hàn Thiên".
Hạ Mộc Vân nói gần như muốn hét lên.
Môi bạc mím chặt, mắt phượng trừng lên đến đáng sợ, gân xanh nổi khắp trán, Hàn Thiên giơ bàn tay lên cao, đang lúc sắp hạ xuống thì Hạ Mộc Vân bất chợt cười lên, nước mắt rơi xuống.
- "Hàn Thiên, anh không chịu nổi như vậy đúng không? Vậy mà tôi phải chấp nhận việc anh coi tôi là người phụ nữ khác, anh cư nhiên ức hiếp tôi nhưng lại gọi tên người khác, tôi xin lỗi, bản thân tôi thấp hèn thật sự, nhưng tôi lại không thể chịu đựng những việc nhục nhã như thế được."
Hạ Mộc Vân đã không nén nhịn được nữa, cô hét lên, nước mắt đã đầy khắp khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mộc Vân. Mọi sự chịu đựng, ủy khuất của cô đã trút ra hết, cô đã không còn nghỉ ngợi nữa, cô không cần biết hậu quả ra sao, cô không biết rằng Hàn Thiên sẽ làm gì mình, cô bây giờ chỉ muốn trút ra hết nỗi lòng, cô đã không thể chịu đựng thêm hơn nữa, cô sẽ phát điên nơi địa ngục trần gian do Hàn Thiên tạo ra này mất.
Hàn Thiên ngạc nhiên, anh đã xem cô là người khác sao, anh gọi tên người khác sao. Anh đã nhầm cô với Châu Nhi sao? Anh thật sự đã không nhớ những chuyện như vậy.
Nhưng Hạ Mộc Vân là do anh mua về, cô cư nhiên là người thế chỗ cho Châu Nhi rồi, cô có thể được trách anh, nhưng việc cô còn qua lại với Lưu Phàm để trả thù anh là không thể nào anh chấp nhận được.
- "Vậy em nghĩ mình là ai?"
Hàn Thiên ung dung hỏi Hạ Mộc Vân.
Hạ Mộc Vân ngước mát đẫm lệ lên nhìn Hàn Thiên.
- "Em không phải chính là tình nhân do tôi mua về sao? Em có quyền trách tôi? Tôi đưa em về đây để thỏa mãn tôi, em không có quyền từ chối, càng không được phép phản bội tôi".
Nơi khóe mắt cô xuất hiện một giọt lệ, cô hỏi:
- "Anh chỉ xem tôi như công cụ để thỏa mãn anh và làm vật thế thân thôi sao?".
- "Ngoài những công dụng đó em còn có thể làm cái nào khác sao?".
Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, Hàn Thiên giờ không còn nghĩ được gì nữa, anh quay lại bước ra khỏi phòng.
(Mọi người đọc truyện thì cho mình ý kiến với nha. Mọi người cứ im lặng mình lại nghĩ không có bạn nào đang đọc truyện của mình. Mình lại tủi thân đấy)