• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Ức hiếp ngay lần đầu gặp mặt




Hàn Thiên tỉ mỉ quan sát gương mặt Hạ Mộc Vân, xinh đẹp, ngũ quan cân đối, da trắng, đôi môi đỏ mọng, dáng người nhỏ nhắn, cân đối nhưng lại rất hấp dẫn, trang phục không hở hang sexy lộ da thịt nhưng nhìn lại rất quyến rũ. Bị Hàn Thiên nhìn như vậy, Hạ Mộc Vân hoảng hốt khiến hô hấp cũng không thông, gương mặt đỏ ửng lên.



- "Người mới?" Hàn Thiên lạnh lùng hỏi.



- " Dạ vâng" Hạ Mộc Vân run rẩy trả lời.



Hàn Thiên ngạc nhiên vì chất giọng nhẹ nhàng của cô gái trước mặt, suy nghỉ 1 chút rồi nói:



- " Rót rượu".



Hạ Mộc Vân khẩn trương làm theo lời Hàn Thiên nói:



- " Tên?".



- "Hạ Mộc Vân".



Hàn Thiên trầm ngâm tay cầm ly rượu uống từng ngụm, mắt nhìn Hạ Mộc Vân rồi suy tư điều gì đó.



Đỗ Long và Từ Lãnh Minh không khỏi ngạc nhiên vì Hàn Thiên, bình thường cậu ta đâu quan tâm hay hỏi han gì nhiều những cô gái khác đâu. Chẳng qua cậu qua cũng là đàn ông, cũng có nhu cầu giải quyết sinh lý, cùng lắm là lên giường qua đêm, tên tuổi thậm chí còn không biết. Ai cũng biết lí do là vì cậu ta chỉ yêu 1 mình Chu Diệp Châu, nhưng hôm nay lại tỏ ra quan tâm 1 cô gái khác, thật đúng là khác thường.



.....



- " Ra giá đi, đêm nay đi cùng tôi" Hàn Thiên không cảm xúc nói.



- " Xin lỗi anh, tôi chỉ làm phục vụ, tôi không tiếp khách, xin anh tự trọng". Lúc này Hạ Mộc Vân đã gần như sắp khóc, run rẩy nói từng câu với Hàn Thiên, cô cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề, anh ta đang xem cô là gái để ngủ với khách kiếm tiền, sự ủy khuất dâng lên trong lòng, cô định đứng lên bỏ ra ngoài vì đã không chịu đựng nổi nữa thì Hàn Thiên bất ngờ kéo Hạ Mộc Vân ngồi lên đùi mình, ghé sát vào tai cô, hắn nói như không nói:



- " Phụ nữ tôi muốn, chưa bao giờ là không có được, cô không muốn ra giá?"



Hạ Mộc Vân đã run đến mức sắp ngất xỉu, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nghe rõ những gì Hàn Thiên vừa nói. Cô trả lời khẩn trương, tay không ngừng đẩy Hàn Thiên đang ôm lấy eo cô ra.



- "Mong anh tự trọng. Tôi không phải dạng người như anh nói!"



Nụ cười trên môi Hàn Thiên càng đậm hơn, hắn ồ lên một tiếng rồi nói tiếp:



- "Có phải hay không, tôi là người rõ nhất." Hàn Thiên tiếp lời. Đã đến tận đây để làm việc, còn tỏ vẻ thanh cao sao, Hàn Thiên anh ghét nhất loại phụ nữ luôn tự đề cao bản thân, tỏ vẻ thánh thiện trong khi đã quá dơ bẩn như cô.



- " Đến chỉ để làm phục vụ sao, là chỉ phục vụ rượu sao, hay là phục vụ trên giường, đấy cũng là phục vụ mà, có gì khác nhau đâu?".



Hạ Mộc Vân tuy sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm để xoay người lại muốn đứng lên, nhưng cô vừa mới đối diện với Hàn Thiên thì đã bị hắn một tay chế trụ gương mặt, đôi môi bạc áp lên làn môi đỏ mọng của cô, say sưa nhấm nháp vị ngọt trời ban này.



Nụ hôn của Hàn Thiên cuồng dã, càng lúc càng thể hiện sự đói khát, sự độc chiếm đến ngoan cố....



Hạ Mộc Vân sợ hãi, cô rơi nước mắt, cô thấy mình bị anh ta quá coi thường. Cô bị hôn đến khó chịu, cảm giác mình đã sắp ngạt thở đến nơi, đây là nụ hôn đầu của cô nên suốt quá trình cô đều bị động tiếp nhận, hai tay liên tục vùng vẫy tìm sự giải thoát, trên người Hàn Thiên chiếc áo sơmi đã hở vài cúc áo,nụ hôn của hắn thật sự đã khiến cô bị sợ hãi và run sợ.



Đỗ Long và Từ Lãnh Minh đã rời khỏi phòng từ lúc Hàn Thiên bắt đầu với Hạ Mộc Vân. Trong phòng chỉ còn 2 người mà còn xảy ra tình cảnh xấu hổ như thế này, cô thật không thể ngờ đến. Hàn Thiên vẫn chưa buông tha cho Hạ Mộc Vân, cô vẫn phải bị động tiếp nhận nụ hôn, vừa phải tránh né bàn tay của hắn nhưng lại vô ích.



Chính sự vụng về, thụ động của cô làm cho Hàn Thiên càng tăng thêm hứng thú. Hắn xiết chặt vòng ôm hơn, nụ hôn cũng cuồng loạn hơn. Thật lâu sau, Hàn Thiên mới quyến luyến rời môi cô và miệng lưỡi hắn trượt dọc xuống cần cổ trắng ngần của cô, dừng lại và cắn nhẹ khiến cho Hạ Mộc Vân hoàn toàn thức tỉnh, cô chống hai tay lên ngực hắn để đẩy hắn ra nhưng đều vô dụng...



- " Xin anh mau bỏ tôi ra"



Hạ Mộc Vân khóc nấc thành tiếng, cô sợ rồi, cô muốn về với mẹ, cô đã mệt lắm rồi, cô khiếp sợ người đàn ông trước mặt, người đàn ông mà cô còn chưa biết tên tuổi



Tiếng khóc của Hạ Mộc Vân khiến cho Hàn Thiên thêm kích thích, hắn tiếp tục hôn dọc xuống ngực cô.



Xoạc...



Tiếng vải bị xé ra càng làm Hạ Mộc Vân vùng vẫy mãnh liệt, cô dùng mọi cách để muốn thoát khỏi con ác quỷ này. Nhân lúc anh ta không đề phòng, cô đá vào giữa chân anh rồi bỏ chạy, 1 mạch chạy thoát ra ngoài, đứng phía ngoài hộp đêm, cô thấy tủi hổ đến vô cùng. Đây là lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng cô đến nơi địa ngục này, nước mắt không ngừng rơi, lê đôi chân nặng trĩu mệt mỏi trên đường, Hạ Mộc Vân bước đi trong vô thức.



..........



- " Điều tra về Hạ Mộc Vân, người mới vào làm việc tại Kings cho tôi" Hàn Thiên lãnh khốc ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK