• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Hương Liên Quận Chúa




Hàn Thương Lăng vội chạy đến bên cạnh, nhìn thái độ có phần rối loạn của nàng thì cũng đoán được vài phần. Nhất định ở đây vừa có chuyện xảy ra.



" Tay của tẩu sao lại đỏ lên như vậy? Có người ức hiếp tẩu sao?"



Lạc Vũ Yên thái độ có chút rụt rè, như trẻ con làm sai bị hỏi tội. Nàng vừa mới vào cung lại gây ra chuyện rồi, có khi nào bị bắt giữ hay không?



" Ta... ra tay đánh người rồi, đánh người...nên đỏ cả tay "



Nàng không dám nhìn thẳng Hàn Thương Nguyệt, chỉ len lén nhìn trộm thái độ của hắn. Hắn sẽ vì chuyện này trách tội nàng.



Hàn Thương Nguyệt đứng bên cạnh cầm lấy một bên tay nàng xem qua, lúc này đã bị ửng đỏ lên một mãn. Y phục có chút chật vật, hắn không nói lời nào, ngược lại trong lòng có phần khó chịu hướng về đám người trước mặt, cả người hắn đều tản ra hàn khí lạnh lẽo.



~ Một khắc trước khi xảy ra vụ việc ~



Lạc Vũ Yên theo sự chỉ dẫn của thái giám mà tiến vào Tây Lương điện, nơi này quả thật được bố trí vô cùng đẹp mắt. Cây cảnh, hoa thơm bày trí khắp nơi, suối mát chim ca làm không gian có vài phần thoáng đãng. Khu vực chính của điện đã được chuẩn bị rất nhiều bàn tiệc, vị trí cao nhất chính là của Hoàng thượng còn lại xung quanh cứ theo cấp bậc mà có sự sắp xếp ổn thỏa.



Nàng vẫn chưa muốn vào bên trong, nên được La tổng quản sắp xếp ngồi nghỉ tại một khu đình nhỏ, xung quanh đã có rất nhiều vị tiểu thư, công tử và các quan viên khác từ từ theo sự sắp xếp mà tiến vào nội điện.



Nàng ngồi một mình trong đình, ung dung mà thưởng trà cùng ngắm nhìn hoàng cung hoa lệ. Nơi đây phải nói là cực đại rộng lớn, nếu đi hết cái hoàng cung này sợ là sẽ mệt đến chết. Xung quanh có rất nhiều vị tiểu thư quyền quý, trang điểm hết sức lộng lẫy, nhìn đến chỗ nào cũng cảm thấy rất xa hoa, sặc sỡ.



Lạc Vũ Yên đang ngồi yên ổn thì đột nhiên có một nhóm người bước vào, nhìn kĩ lại thì có thể đoán ra được người đi trước với khí thế cao cao tại thượng chính là một nữ nhân. Nàng ta ăn mặt so với những cô nương ngoài kia còn hoa lệ hơn, mỗi bước đi đều nghe tiếng trang sức va vào nhau, ánh sáng của chúng phát có thể làm mù mắt nàng đi. Mùi son phấn dày đặc làm sặc chết người, theo sau chính là ba cung nữ đang khom lưng cúi mặt bước đi.



Vừa bước vào tới đình đã ra sức lớn tiếng thị huy với nàng.



" Nữ nhân kia, mau rời khỏi nơi đây cho ta "



Lạc Vũ Yên nhìn thái độ ngang ngược của nữ nhân này mà cố nén tức giận, nơi này cũng là nàng đến trước mà.



" Các người nếu muốn thì có thể cùng ngồi, ta không đi "



Một trong ba tên nô tỳ của ả ta nghe đến đây ỷ thế mạnh của chủ nhân cũng lớn lối, hướng về phía nàng mà lớn tiếng đe dọa.



" Ngươi còn dám không đi, có biết sẽ đắt tội với ai không? "



Lạc Vũ Yên vốn dĩ cũng lười đôi co với bọn họ, đôi mắt giả vờ chớp chớp làm ra vẻ vô cùng tò mò hướng phía nàng ta bày ra bộ mặt ngây thơ chờ đợi.



Ả nữ nhân kia vì thái độ vừa rồi của nàng mà cười lên chế giễu.



" Xem ra chỉ là một ả nha đầu mới đến hoàng cung nên không biết phép tắc, nói cho ngươi biết ta chính là Hương Liên quận chúa, thế nào còn không cút đi "



Lạc Vũ Yên cũng chỉ biết thở dài một hơi...xem ra nàng ta từ nhỏ đã bị chiều chuộng nên sinh hư rồi, tính cách mới kêu ngạo như vậy. Mà cũng đúng thôi người ta là cái gì...quận chúa cơ mà, nàng nên tránh xa thì hơn đôi co một hồi chỉ làm nàng tức chết.



" Haha thì ra là quận chúa, ta ngồi cũng chán rồi đi cũng không sao "



" Hừ, còn không mau rời đi. Ngươi đâu tới rót trà cho bổn quận chúa "



Lạc Vũ Yên còn định bước đi, thì bên cạnh đã nghe một tiếng tát lớn. Người nô tỳ kia lúc dâng trà không cẩn thận đã làm rơi nước trà xuống xiêm y của quận chúa, khiến ả ta tức giận ngút trời giáng cho người kia một tát mạnh ngã quỵ xuống nền gạch.



Người kia chính là Tiểu Xảo, vừa mới vào cung làm cung nữ nên có đôi chút vụng về. Lúc này một bên mặt đã xưng đỏ lên, hai tay ôm mặt cúi đầu khóc nức nở.



" Xin quận chúa tha mạng cho nô tỳ, tha mạng cho nô tỳ "



Hương Liên nhìn y phục của mình đã bị nước trà thấm ướt một vùng. Cơn giận như phun trào, đứng lên chỉ vào Tiểu Xảo hét lớn. Vì thế mọi người xung quanh cũng bị thu hút mà vây đến đứng xem cho rõ chuyện gì đã xảy ra.



" Tên tiện tỳ này, xem ta xử trí ngươi thế nào. Ngươi có chết cũng không đền nổi y phục này của ta "



" Người đâu mau xé nát y phục của ả ta, xé đến khi nào không còn mới thôi, mau lên "



Xung quanh mọi người cũng bị hành động của nàng ta làm cho khiếp sợ. Có cả nam lẫn nữ nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản, ngược lại còn trơ mắt đứng nhìn mà chỉ trỏ thầm bàn tán.



" Xem như ả ta gặp xui xẻo, hầu hạ phải Liên Hương quận chúa nổi danh bạo ngược "



" Ngươi nói nhỏ tiếng thôi, im lặng xem trò là được rồi "



Tiểu Xảo bị một ả nô tỳ kéo cho đứng thẳng dậy, tên còn lại bắt đầu nắm y phục của nàng ấy mà xé nát từng mảnh. Mặc cho Tiểu Xảo có la hét khóc lóc vang xin. Hương Liên ả ta cũng không để vào tai, gương mặt lúc này nhìn đến thỏa mãn như trút được cơn tức giận.



Lạc Vũ Yên vốn định rời khỏi, nàng không muốn gặp phải phiền phức. Nhưng không ngờ tình cảnh ngày một xấu đi. Tiếng khóc la vang cầu của Tiểu Xảo cùng tiếng vải bị xé nát vang bên tai nàng, bên dưới là tiếng chỉ trỏ bàn luận không ngừng. Thật đáng ghét~ bọn người này đúng là rác rưởi mà, cuối cùng Lạc Vũ Yên cũng không thể nghe nổi nữa.



" Mau bỏ người ra "



Lạc Vũ Yên tiến đến đẩy mạnh hai ả nô tỳ ra khỏi người Tiểu Xảo, đứng trước nàng ấy mà che chắn. Bọn họ vì hành động lớn mật của nàng mà ngớ người, trong một lúc không gian chìm trong yên lặng.



Cũng chỉ được vài giây sau đó, ả quận chúa ngang ngược kia liền đem hết tức giận rút xuống người nàng.



" Ngươi dám lớn mật cãi lại ý ta, muốn chết cùng ả tiện tỳ này "



Lạc Vũ Yên chịu hết nổi tính độc ác của nàng ta nên bắt đầu mắng lại, vẻ mặt cũng không muốn giấu giếm giả vờ ngây thơ như ban nãy nữa.



" Ngươi không thấy làm vậy rất quá đáng sao? Ở đây lại có rất nhiều nam nhân, nếu là ngươi, ngươi có chịu được không? "



" Tên tiện nhân kia ngươi còn dám dạy bảo bổn quận nương, ngươi muốn bên vực ả ta. Được, ta cho ngươi tội nguyện"



Ả ta liền chỉ tay vào hai nô tỳ lúc nãy, bây giờ đang đứng khép nép bên cạnh vì vừa rồi đã bị khí thế của Lạc Vũ Yên dọa cho sợ hãi.



" Hai ngươi mau tới xé y phục của ả "



Tiểu Xảo ở phía sau lưng nàng tuy rất sợ hãi nhưng cũng lên tiếng khuyên nàng.



" Tiểu thư người mau chạy đi, nô tỳ thân phận thấp hèn rất đáng chết "



Lạc Vũ Yên chỉ tay vào phía bọn họ, ra sức mà đe dọa.



" Này...các người mà tiến đến đây ta...liền không khách sáo "



Hai tên nô tỳ tuy có chút lo sợ nhưng vì mệnh lệnh của quận chúa nên không thể làm trái. Một người vừa mới xong lên định túm lấy áo nàng liền nghe một tiếng " bốp ", còn chưa kịp làm gì đã bị nàng tát một cái té ngã sang một bên.



Lạc Vũ Yên cũng không ngờ cơ thể này tuy nhỏ nhắn có phần yếu đuối nhưng lại có sức lực lớn như vậy.



Hương Liên quận chúa nhìn nàng mà lửa nóng dâng trào, không ngờ nàng còn dám ra tay đánh người của ả. Nàng ta lập tức xong lên nắm lấy y phục của Lạc Vũ Yên mà kéo mạnh, ả không tin Lạc Vũ Yên dám động đến bổn quận chúa tại thượng.



Lạc Vũ Yên bị nàng ta nắm lấy y phục, nếu cứ nhúng nhường e rằng người chịu thiệt sẽ là nàng. Nàng cũng lập tức vươn tay nắm lấy cổ tay ả ta giữ lại không cho nàng ta xé áo nàng được. Không ngờ ả ta vẫn không chịu ngừng tay ra sức giằng co, đưa tay rút lấy trâm nhọn định hướng vào mặt nàng mà rạch xuống.



" Ả tiện nhân kia ta hôm sẽ hủy gương mặt này của ngươi "



Lạc Vũ Yên không nhẫn nhịn nổi nữa, trước khi trâm nhọn đưa tới mặt nàng, Lạc Vũ Yên đã kịp ra tay trước " bốp " một tiếng thật mạnh làm cho tất cả đám người vây xung quanh mắt chữa O miệng chứ A đứng hình tại chỗ. Còn Liên Hương quận chúa là lần đầu tiên có người dám động tay chân với mình nên cũng chưa kịp hoàn hồn, tay ôm mặt hai mắt mở lớn hết cỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK