• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Nói lại lần nữa




Tôi bị anh ép nhét vào trong xe, rồi khóa cửa xe lại, đưa tôi trở về Phong Lâm Biệt Uyển.



Vừa đặt chân tầng hai đã nghe Hoa Tử Việt dặn dò người hầu nấu thuốc: “Mở lửa lớn trước đã, rồi hẵng chỉnh xuống lửa vừa, nhớ phải đậy nắp lại, chứ bằng không sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc. Đừng nóng quá, mà cũng được lạnh quá.”



“Tôi biết rồi, thưa anh.” Người hầu đáp lại.



Trong lòng tôi khẽ xao động.



Hoa Tử Việt bắt đầu nghe điện thoại: “Đừng hối nữa, bây giờ tôi sẽ sang ngay đây.”



Anh ấy bận như thế mà vẫn luôn canh chừng tiệm thuốc trung y đợi tôi khám bệnh. Sau khi khám bệnh xong còn phải chở tôi về. Có những lúc anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng lúc trở nên nhẫn tâm thì hình như tôi có thù với anh ấy không bằng.



Đào Mộng Thần, mày không thể cảm động một cách dễ dàng như thế được, mạnh mẽ lên một chút nào! Tôi thầm nhắc nhở chính mình.



Sau khi nấu thuốc xong, tôi uống rồi đi ngủ. Đúng là gần đây tôi hơi yếu ớt.



Không ngờ tôi lại ngủ rất sâu, lúc thức giấc chợt nhớ ra phải đi đón Tiểu Phong, bèn vội vàng bò dậy.



Tôi rửa mặt rồi đi xuống dưới lầu, chị Trân bước đến bảo anh gọi điện về, dặn tôi nghỉ ngơi cho khỏe, anh ấy sẽ đưa cậu chủ nhỏ về.



Anh ấy vốn không hề nói với với con rằng tôi sẽ đi đón nó, anh ấy lừa tôi về, anh ấy biết tôi không muốn làm con thất vọng, hiểu rất rõ tâm tư của tôi.



Tôi nằm nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài bên hồ bơi, ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh.



Thời tiết rất đẹp, ráng chiều đẹp đẽ vô cùng, khiến cho tâm trạng nặng nề suốt mấy ngày của tôi đã trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.



Vào lúc này, có tiếng ô tô vang lên, Hoa Tử Việt đã trở về.



Tiểu Phong chạy như bay về phía tôi: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ quá.”



Chẳng quá chỉ mới không gặp nhau hai ngày mà thôi, không ngờ tôi lại có cảm giác mình và Tiểu Phong đã phân ly lâu lắm rồi. Tôi ôm thằng bé vào lòng, những giọt nước mắt tuôn rơi lãc chã.



“Mẹ ơi, mẹ đừng đi, Tiểu Phong sẽ nghe lời mẹ mà.”



Trong lòng tôi càng cảm thấy chua xót hơn, làm sao tôi có thể quyết định được chuyện mình đi hay ở. Người ta không vui, muốn đuổi tôi đi, tôi có thể làm được gì đâu.



“Ừ, mẹ không đi, nếu như mẹ đi thì cũng sẽ dẫn con đi chung.” Tôi nói nhẹ nhàng.



Lúc tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt Hoa Tử Việt hơi lạnh lẽo, đương nhiên anh ta không hài lòng về những lời tôi vừa mới nói ban nãy.



“Tiểu Phong, đây mới là nhà của cháu, cháu không được đi đâu hết.” Anh ta kịp thời sửa lại lời tôi nói.



Tôi hoàn toàn không vặc lại anh trước mặt con, anh nói như thế cũng vì yêu thương Tiểu Phong mà thôi.



Con của tôi rất thông minh, cậu bé biết quan điểm của tôi và Hoa Tử Việt khác nhau, bèn nhìn tôi, rồi nhìn Hoa Tử Việt, nhưng lại chẳng nói gì.



Sau khi ăn cơm xong, tôi bèn đi dạo trong vườn hoa ở biệt thự. Trong đầu lại nhớ đến những chuyện đã xảy ra. Vào lúc này, Tiểu Phong chạy đến bên cạnh tôi, nói rằng có chuyện muốn nói với tôi.



Tôi ngồi xổm xuống, vuốt ve gò má đáng yêu của cậu bé: “Con nói đi, mẹ đang nghe đây.”



“Chú Hoa nói là chú ấy đã hiểu lầm mẹ, khiến cho mẹ chịu tủi thân, xin lỗi.”



Tôi lập tức cảm thấy sững sờ, anh ta có ý gì đây? Xin lỗi? Thế tại sao không tự đi nói với mình mà lại nhờ con trai nói.



Tôi nhìn dáo dác xung quanh, thấy Hoa Tử Việt đứng kế bên hồ bơi, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, lúc tôi nhìn anh ta, anh ta bèn nhảy ùm xuống hồ, lặn sâu xuống dưới mặt nước.



Bởi thế anh ta nghĩ rằng chỉ cần ngụp xuống dưới mặt nước thì có thể giữ thể diện hay sao? Hôm ấy tôi mất đi đứa trẻ, đau đến nỗi không thiết sống, anh ta lại không phân biệt đúng sai mà lại tát tôi, còn đuổi tôi đi, hung hãn không giống với một con người.



Bởi thế biết sai rồi, đến một lời xin lỗi cũng không dám nói thẳng với cô, người đàn ông này quá xem trọng mặt mũi của mình hay là mặt dày đây?



Tôi ôm Tiểu Phong lên, đi đến bên thành hồ.



Không phải anh lặn xuống nước sao, anh có giỏi thì đừng ngoi lên thở nữa!



Đúng là anh ta giỏi lặn thật, đến một hồi lâu sau mà vẫn chưa ngoi lên. Nhưng sau cùng vẫn không nhịn nổi nữa, đột nhiên trồi lên mặt nước, thở dốc vài hơi.



“Chú Hoa giỏi quá!” Tiểu Phong cất tiếng khe ngợi.



“Tiểu Phong, khi nãy con nói gì với mẹ đấy?” Tôi lớn tiếng hỏi.



“Dạ?” Không ngờ Tiểu Phong lại quên mất rồi.



“Khi nãy con đã nói gì với mẹ ở trong vườn hoa thế?” Tôi lại lớn tiếng nhắc nhở.



Đôi mắt đen long lanh của Tiểu Phong chơm chớp, rốt cuộc cũng sực nhớ ra: “Chú Hoa muốn nói như thế.”



“Chú ấy nói gì?” Tôi lại nâng giọng cao hơn vài bậc.



“Chú Hoa nói…”



Tiểu Phong vẫn còn chưa nói dứt lời, tôi nghe thấy một tiếng tõm, Hoa Tử Việt lại lặn xuống mặt nước.



Tôi không khỏi cười lạnh, đúng là đồ vô liêm sỉ, tôi muốn xem xem anh có thể lặn được bao lâu!



Tôi ôm Tiểu Phong đứng bên cạnh bờ hồ, anh ta vừa trồi đầu lên, tôi lại hỏi Tiểu Phong: “Phong, chú Hoa đã nói gì?”



Tiểu Phong cảm thấy rất bất đắc dĩ: “Mẹ à, không phải con đã nói hai lần rồi sao, sao mẹ lại không nhớ thế?”



“Mẹ lo con nhớ nhầm nên mới muốn xác định lại. Con nói thêm một lần nữa đi. Con phải nói nhanh lên, chứ bằng không lại có vài người muốn làm rùa rút đầu, nấp dưới nước mãi đấy.” Tôi lớn tiếng nói.



“Chú Hoa nói chú ấy hiểu nhầm mẹ, khiến cho mẹ tủi thân, xin lỗi…”



“Chắc chắn con nói nhầm rồi.” Tôi đáp.



Tiểu Phong nhìn Hoa Tử Việt với vẻ tủi thân: “Chú Hoa, chú nói như vậy thật mà, mẹ lại không chịu tin!”



Lần này Hoa Tử Việt không lặn xuống nước nữa, chỉ lạnh lùng nhìn tôi: “Cô hành hạ con nít như thế có gì hay sao?”



“Ồ, anh Hoa nghe thấy à? Tôi cứ ngỡ anh lại lặn xuống nước nữa kia đấy, dưới đáy hồ có rùa à? Chỉ có rùa mới thích lặn xuống dưới nước thôi.”



Có thể Tiểu Phong cảm thấy chữ rùa này buồn cười, bèn phá ra cười ha ha.



Hoa Tử Việt vươn tay lau nước trên mặt, rồi hừ lạnh một tiếng.



“Tiểu Phong, đừng cười nữa, đi bảo dì Trân tắm cho con đi.” Hoa Tử Việt nói.



“Không chịu đâu, con còn muốn chơi thêm một lúc nữa.” Tiểu Phong tỏ vẻ không vui.



“Đi đi, tắm rửa trước, rồi một lúc nữa mẹ sẽ chơi với con.” Tôi nói nhẹ nhàng.



Đến bây giờ Tiểu Phong mới chịu đi.



“Chyện này là tôi sai, tôi không nên trách móc cô khi chưa hiểu rõ ngọn ngành, khiến cho cô chịu nhiều ấm ức, cô yên tâm đi, nhất định tôi sẽ không buông tha cho tên khốn kiếp ấy đâu.”



Cuối cùng anh ta cũng chịu xin lỗi thẳng thắn với tôi. Tôi có cảm giác như mặt trời mọc từ phía tây vậy, nếu như tôi cứ khăng khẳng không chịu bỏ qua thì e là anh ta sẽ không chịu nhận đâu nhỉ?



Thấy tôi không nói gì, anh ta mới bơi về phía bên này, chống tay lên bờ hồ: “Nếu như tôi đã kết hôn vơi cô thì phải có trách nhiệm bảo vệ cô. Tôi không làm tốt, đấy là sự thất bại của tôi.”



Anh ta nói mình thất bại, chứ không nói rằng mình đã sai.



“Tôi không nghĩ chuyện này do Tần Trì gây ra.” Đây vẫn luôn là suy nghĩ trong lòng tôi.



“Cô thật sự bị mỡ heo che mù mắt rồi à? Không ngờ lại đi tin tưởng anh ta?” Giọng nói của Hoa Tử Việt lạnh lẽo.



“Tôi không tin tưởng anh ta, chỉ là tôi cảm thấy nếu như người gây ra chuyện ấy là Tần Trì, thế thì anh ta không cần phải đến hiện trường làm gì, càng không cần phải đưa tôi vào bệnh viện, còn để lộ trước mặt tôi, hơn nữa nạn nhân vừa mở miệng ra đã chỉ thẳng mặt Tần Trì mà không hề do dự, vốn dĩ chuyện này đã khiến cho tôi cảm thấy rất kỳ quái rồi. Trên thực tế, ngày hôm ấy bọn họ nhìn thấy Tần Trì bỏ chạy, nếu như Tần Trì phối hợp diễn xuất với bọn họ thì phải giả vờ đánh nhau mới phải, nhưng bọn họ lại sợ Tần Trì, lại biết anh và Tần Trì không hợp nhau, bởi thế nên mới gán tội cho Tần Trì, nhìn thì hợp lý nhưng lại không hợp lý một chút nào.”



Bên dưới ánh đèn, ánh mắt của Hoa Tử Việt lại lạnh đi, nhưng anh ta lại nói một câu đầy bất ngờ: “Cô thông minh hơn tôi nghĩ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK