• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong




Tôi đang suy nghĩ lung tung, mãi đến khi Tần Trì kêu một tiếng Cô Đào, tôi mới ý thức ra anh ta đang đợi câu trả lời của tôi.



“Anh Tần, tôi cảm thấy anh nên đích thân đưa cho cô ấy thì tốt hơn.” Tôi khéo léo mà từ chối.



“Cô Đào đang lo tôi sẽ hại Hoa Anh?” Anh ta vẫn nhìn thấu tâm tư của tôi.



Nếu anh ta đã nhìn thấu rồi, vậy tôi cũng dứt khoác cởi mở thừa nhận: “Tôi không hiểu nhiều về anh Tần, cũng không hiểu về cô Hoa lắm, cho nên tôi không cho rằng tôi thích hợp làm người đưa đồ giữa hai người. Hơn nữa anh Tần đích thân thử thuốc cho cô Hoa lâu như vậy, đương nhiên nên để cho cô ta biết tâm ý của anh.”



Tần Trì hơi trầm mặc, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng đúng, Cô Đào có sự lo lắng nghi ngờ như vậy cũng rất bình thường, nếu như Cô Đào đồng ý ngay thì ngược lại qua loa quá rồi.”



Lúc nói chuyện Tần Trì đã ngừng xe ở một bãi đậu xe dưới đất, đi thang máy lên lầu hai, là một nhà hàng Tây. Tần Trì cười giải thích: “Tôi có chút đói rồi, muốn ăn chút đồ. Hoàn cảnh chỗ này cũng rất tốt, tiện để nói chuyện.”



Tôi không có chút khẩu vị gì cả, hơn nữa tôi cũng không thích ăn đồ Tây, Tần Trì chọn đồ uống cho tôi, tự mình chọn một phần bít tết tiêu đen, từ từ ăn.



Động tác anh ta ưu nhã, ăn mặc chỉnh chu, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, khiến người ta có cảm giác giống như một giáo viên đại học.



“Chúng ta tiếp tục chủ đề hồi nãy?” Anh ta bình tĩnh ngước đầu lên nhìn tôi.



“Được.” Tôi gật đầu. Kỳ thực tôi đã hiểu, anh ta cứ muốn nói chuyện với tôi, trọng điểm chính là muốn nói về Hoa Anh.



“Không biết Hoa Tử Việt đã giới thiệu tôi với cô như thế nào?” Anh ta nhẹ nhàng nâng mắt kính lên, dùng khăn ăn màu trắng tuyết nhẹ nhàng lau khoé miệng.



“Lần đó anh cứu tôi, có ai đó đã chụp ảnh anh bế tôi đi ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ, anh ta rất tức giận, cho rằng tôi đã làm điều gì đó có lỗi với anh ta. Nhưng anh ta không có nói gì về anh, sau này tôi nghe người của anh ta nói, anh là kẻ thù của anh ta.” Tôi cũng nói thẳng.



Anh ta khẽ gật đầu. Ngầm thừa nhận mình là kẻ thù của Hoa Tử Việt.



“Những cái khác thì tôi không biết.” Tôi nói.



“Hoa Tử Việt hận tôi là vì Hoa Anh.” Anh ta nói rất đơn giản và dễ hiểu, chỉ thẳng vào cốt lõi.



Thực sự thì sự tò mò của tôi đã bị khơi dậy, nhìn bề ngoài thì Hoa Tử Việt và Tần Trì là hai người hoàn toàn khác nhau, một người thì hung dữ lạnh lùng, một người thì ôn hoà nho nhã, tôi không nghĩ ra hai người này sao lại trở thành kẻ thù, bây giờ biết là vì Hoa Anh, tôi càng thêm tò mò hơn.



Anh ta tiếp tục nói: “Năm đó Hoa Anh là bạn gái của tôi, sau này vì một số lý do gì đó mà tôi đã tự tay đẩy cô ấy xuống vách núi, khiến Hoa Anh bị thương nặng suýt chết. Cũng để lại nhiều di chứng.”



Trái tim tôi như thắt lại, con người dịu dàng nho nhã trước mắt đây, vậy mà năm đó lại tận tay đẩy bạn gái mình xuống vách núi? Thật đúng là không thể nhìn người mà bắt hình dong?



“Tôi có lỗi với Hoa Anh, cho nên luôn muốn làm chút chuyện vì cô ấy. Cô ấy đau nửa đầu nhiều năm cũng là do vết thương cũ để lại, vì vậy tôi muốn tìm một loại thuốc trị đau đầu cho cô ấy. Nhưng tôi biết, cho dù tôi có cho thuốc tốt đến mấy, cô ấy cũng sẽ không nhận, cho nên tôi muốn xin Cô Đào giúp đỡ. Cô Đào chỉ cần chịu giúp đỡ, tôi nguyện ý làm một chuyện coi như cảm ơn cô, bất luận là chuyện gì, tôi đều sẽ đi làm.”



Tôi không có lên tiếng, bởi vì tôi không thể phán đoán lời mà Tần Trì nói là thật hay là giả, tôi càng không biết trong chuyện quá khứ của bọn họ, mỗi người rốt cuộc đã đóng vai nhân vật như thế nào, mấy năm nay, lại diễn vai như thế nào.



“Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh, nhưng tôi có thể giúp anh nói với Hoa Anh, nếu như cô ta chấp nhận, tôi có thể giúp anh đưa cho cô ta.”



“Không, nếu như biết là tôi cho, cô ấy nhất định sẽ không nhận đâu, cho nên tôi mới tìm một người mà cô ấy không quen thuộc lắm đưa cho cô ấy, lúc đưa cho cô ấy, cô cứ nói là thuốc do mình phát hiện, tôi đã đem thuốc đó và một số dược liệu Trung y tinh chế lại, nhìn trông giống với Trung dược. Cô ấy là bác sĩ Trung y, cô chỉ cần nói với cô ấy đây là một phương thuốc dân gian, cô ấy chắc sẽ thử một chút.”



Tôi rất khó xử, bởi vì tôi không dám đồng ý. Đây chỉ là lời phiến diện của Tần Trì, tôi làm sao biết anh ta nói có thật hay không? Tôi làm sao biết thuốc mà anh ta cho có lấy mạng của Hoa Anh hay không?



“Cô có thể suy nghĩ một lát rồi đồng ý, cô cũng có thể khảo nghiệm con người tôi. Cảm thấy tôi có thể tín nhiệm được rồi hẵng đồng ý. Bây giờ cô có thể bảo tôi đi làm một chuyện, tôi cố gắng đi làm, để chứng minh thành ý của tôi, bất luận là chuyện gì, tôi đều sẽ đi làm.” Tần Trì nhàn nhạt nói.



“Tôi không có chuyện gì cần anh làm cả.” Tôi nhàn nhạt nói: “Cũng không cần thiết.”



Tần Trì nhẹ nhàng đặt dao nĩa xuống, chỉ ăn 1/3 của bít tết: “Mi tâm cô nhíu chặt, rõ ràng là có chuyện khó xử, tại sao không để tôi giúp cô? Cô biết Hoa Tử Việt gọi là anh tư, ở thành phố Sài không có gì là không thể. Thực ra chuyện mà tôi có thể làm không có ít hơn Hoa Tử Việt. Có chút chuyện, cậu ta không làm được, tôi cũng có thể làm được. Ở thành phố Sài có một câu nói, Nam Hoa, Bắc Lữ, Trung Tần. Ở phía nam của thành phố Sài, ảnh hưởng của Tử Việt là lớn nhất, ở phía bắc của thành phố Sài là thế lực của Lữ Kiếm Nam, mà khu vực phồn hoa nhất của thành phố Sài ở giữa phía bắc và phía nam đều là phạm vi của tôi, vì vậy tôi là Trung Tần.



Nói đến đây, Tần Trì cười tự giễu một cái: “Mấy năm trước, người thành phố Sài đặt cho ba người chúng tôi một danh xưng là tam thiếu thành phố Sài. Sau này Lữ Kiếm Nam ra nước ngoài, tôi và Tử Việt bị bỏ tù, cái danh xưng tam thiếu thành phố Sài này dần dần bị lãng quên. Tuy thanh danh không còn, nhưng đa số chuyện ở thành phố Sài, chúng tôi vẫn có thể giúp đỡ.”



Tôi kinh ngạc đến không khép miệng lại được: “Hoa Tử Việt đã từng ngồi tù?”



“Cậu ta không nói với cô sao? Cậu ta ngồi thời gian ngắn, chỉ một năm, tôi bốn năm, năm ngoái mới ra tù.” Tần Trì nhàn nhạt nói.



Tôi vừa muốn hỏi tại sao thì anh ta đã chốt chủ đề: “Tất cả đã là chuyện của quá khứ, không nhắc nữa. Mi tâm cô cứ mãi nhíu chặt, chắc chắn là có chuyện muốn tìm Tử Việt làm, nhưng phát hiện cậu ta và người phụ nữ khác ở bên nhau, nên mới động tay. Nếu Tử Việt đã không giúp cô làm, tôi giúp cô là được. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”



Tâm tư anh ta thật tỉ mỉ, đã phán đoán được đại khái chuyện xảy ra giữa tôi và Hoa Tử Việt hôm nay.



“Tôi quả thực là gặp phải một số chuyện …” Tôi có chút do dự, không biết có nên nói không.



“Xin hãy tin tưởng ở tôi. Tôi có thể giúp cô.” Anh ta dùng ánh mắt kiên định cổ vũ tôi.



“Anh có biết người phụ nữ bên cạnh Hoa Tử Việt không?” Tôi đột nhiên nhớ ra, nếu anh ta và Hoa Tử Việt đã quen nhau từ lâu, thì đối với Cao Kiều chắc cũng có chút hiểu biết.



“Tôi không biết.”



Tần Trì lắc đầu, điều đó làm tôi hơi thất vọng.



“Người phụ nữ đó vì muốn ở bên Hoa Tử Việt nên đã tìm cách hãm hại tôi. Mua chuộc một người làm ở nhà của Hoa Tử Việt phóng hoả xong giá hoạ cho tôi, sau này người làm đó đã nói sự tình cho tôi, ả Cao Kiều đó đã tìm một vài dân công lăng nhục cô người làm đó. Cô người làm đó chỉ là một tiểu cô nương thôi.”



Tôi nói xong thì nhìn Tần Trì, vẻ mặt anh ta không chút thay đổi: “Cho nên tôi muốn Hoa Tử Việt làm chủ cho cô người làm đó, nhưng anh ta không chút dao động, còn bảo vệ người phụ nữ đó nữa.”



“Vậy đó.”



“Địa điểm xảy ra vụ việc là ở đâu?” Tần Trì nói.



Tôi nói địa điểm mà Tiểu Đoá đã nói với tôi là cô ta bị hãm hiếp tập thể, Tần Trì vậy mà lại móc ra một cuốn sổ nhỏ rồi ghi lại một cách nghiêm túc. Hành động này khiến anh ta càng trông giống một giáo viên hơn.



“Trong vòng ba ngày, tôi sẽ tìm ra những người dân công hành hung này, đến lúc đó bảo người bị hại đến nhận người. Chuyện này sẽ không có ai biết, bảo người bị hại cứ yên tâm.”



Tôi nhìn Tần Trì, trong lòng nghĩ anh ta thật sự có thể tìm ra mấy tên khốn đó sao?



Anh ta dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nhàn nhạt nói: “Điều tôi sở trường nhất chính là tìm người, yên tâm, tôi nhất định có thể tìm ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK