• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Chưa có hôn phối




Cung Thanh Nhi chăm chú nhìn bản vẽ nguệch ngoạc chẳng khác nào do trẻ con vẽ trên tay, hai thứ gì đó tròn tròn đang kéo theo mấy cái đuôi nhưng lại được kết nối với nhau là ý gì?



May là nàng thông minh không gì sánh được nên cũng nhận ra được thứ đó là gì có điều, ý tưởng vẽ vời của tên họ Diệp này đúng là thối nát đến mức khiến người ta muốn hộc máu.



Cảm nhận được Diệp Khôn đang dí sát vào mình nên nàng ngẩng đầu trừng mắt theo bản năng rồi tự mình lùi về sau một bước.



Bắt được ánh mắt ngập tràn cảnh giác của nàng nên Diệp Khôn điều động toàn bộ cơ mặt, rặng ra nụ cười rạng rỡ, trong sáng nhất có thể, rồi hạ giọng nói: "Là đồ dùng quen thuộc mà phụ nữ các nàng luôn mang theo bên mình."



Gương mặt xinh đẹp của Cung Thanh Nhi ửng hồng, đôi mày liễu cong cong nhướng lên, nàng muốn nổi cơn thịnh nộ theo bản năng, tên khốn này lại dám đùa giỡn nàng trước mặt mọi người như vậy sao?



Ơ, chờ một chút.



Nàng trừng mắt với Diệp Khôn rồi lại cúi đầu quan sát bức vẽ đã khiến nàng mơ hồ không hiểu, càng xem hai gò má càng ửng đỏ, ngay cả con tim cũng đập thình thịch một cách khó hiểu, tuy bức tranh của người nào đó rất xấu nhưng khi nghe hắn gợi ý, nàng đã có thể tưởng tượng ra được bức tranh xấu hoắc này là thứ gì rồi.



Chỉ dùng có chút xíu vải như vậy thôi sao? Nàng có thể tưởng tượng ra thứ này mà được mặc lên người thì quá ư là lẳng lơ, quyến rũ, đừng nói là đàn ông mà cả phụ nữ cũng phải ngượng ngùng, xấu hổ.



Nhưng nói đi nói lại thì, kẻ sĩ hy sinh vì tri kỷ, đàn bà tô điểm vì người yêu nên nếu mặc cho tướng công hay người trong lòng mình ngắm thì chẳng phải người ấy sẽ càng yêu mình hơn sao?



Không biết một người như hắn sao lại có thể nghĩ ra được kiểu dáng mới mẻ, quyến rũ như vậy chứ?



Hai gò má trắng trẻo của Cung Thanh Nhi đỏ ửng, nàng liếc hắn một cái, người này sao lại có thể nghĩ ra một thứ khiến người ta xấu hổ thế này chứ?



Diệp Khôn biết nàng đã hiểu liền cười tươi rồi lại lấy từ trong ống tay áo rộng thùng thình của mình ra một xấp tranh vẽ huơ huơ ý muốn nói: Ta vẫn còn rất nhiều thứ mới mẻ.



"Mời Diệp công tử vào bên trong nói chuyện." Cung Thanh Nhi đưa tay mời, tuy tim vẫn đang đập loạn xạ, mặt nóng bừng nhưng chung quy nàng cũng là người từng trải, và cũng từng biết đây biết đó nên cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.



Thứ lẳng lơ, quyến rũ khiến người ta phải xấu hổ này mà được tung ra thị trường, nhất định sẽ tạo nên một cơn chấn động, nhưng điều khiến người ta đau đầu nhất chính là nó sẽ nhanh chóng bị người ta bắt chước, nếu như có thể giải quyết vấn đề khó khăn này thì quả thật là có thể kiếm được không ít tiền.



Đừng chỉ nhìn bề ngoài nàng thoải mái, ba cửa hàng kinh doanh tốt, nhưng Hoàng thành rộng lớn thế này, không biết có bao nhiêu tiệm vải cạnh tranh khốc liệt vô cùng, ngoại trừ uy tín thì còn phải bán với giá phải chăng để đẩy mạnh tiêu thụ, vì vậy mà lời lãi chẳng bao nhiêu.



Một số chủ cửa tiệm vải có thực lực hùng hậu còn ra sức chèn ép giá, phá giá để buộc những cửa tiệm nhỏ không chống đỡ nổi, từ đó mà đạt được mục đích lũng đoạn thị trường, chuyện khiến nàng đau đầu nhất chính là chuyện này.



Xiêm y kiểu dáng mới này có lẽ sẽ mang đến cho Cung Kỳ một bước ngoặt khả quan, mặc dù nàng vẫn còn tức giận vì sự cợt nhả của người nào đó nhưng không thể không bội phục đầu óc của hắn.



Hai người ngồi trên ghế trong vườn, Cung Thanh Nhi đích thân châm trà, sau đó chậm rãi nói: "Diệp công tử có thể nghĩ ra một thứ... Khụ, một thứ mới lạ như vậy, Tích Vận rất bội phục.”



Diệp Khôn vuốt mũi, cười híp mắt nói: "Cung tiểu thư chớ khen ta, như vậy rất dễ khiến ta kiêu ngạo, ta mà kiêu ngạo thì sẽ rất dễ phạm sai lầm.”



Cung Thanh Nhi ngẩn ra, có kiểu nói chuyện như vậy sao? Người này thật là, nhìn bộ dạng của hắn cũng hào hoa phong nhã nhưng ăn nói lại không theo khuôn khổ, có điều hắn như vậy lại tạo cho nàng cảm giác mới mẻ.



Cô không kìm được liền bật cười rồi liếc Diệp Khôn với vẻ trách móc: “Diệp công tử, người ta đang nói chuyện đàng hoàng với công tử mà.”



Diệp Khôn cười nói: "Đúng rồi, đúng là đang nói chuyện đàng hoàng.”



"..." Cung Thanh Nhi lười tính toán với anh, nàng tiếp tục giãi bày nỗi lo của mình, nhưng không phải là vấn đề bắt chước mà là nàng muốn xem qua xấp bản vẽ trong tay Diệp Khôn, nhưng nàng cũng hiểu, trước khi bàn xong mọi chuyện người ta sẽ không để cho nàng xem.



Lúc nãy, Diệp Khôn đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, nên anh cười ha ha rồi nói ra ý tưởng vừa mới nảy ra trong đầu mình.



Tuy Cung Thanh Nhi nghe anh nói rõ ràng, đâu ra đấy nhưng vẫn nhíu mày bởi ý tưởng nghe thì có vẻ không đến nỗi nào nhưng đi đâu để tìm được một đại tài tử nổi danh thiên hạ như vậy chứ?



Đương nhiên là không phải không có người nổi tiếng khắp thiên hạ, chỉ là, những người này luôn tự hào mình là một người thanh cao, xem tiền như cỏ rác liệu có chịu vì một thương nhân mà ngay cả thân phận còn chẳng bằng một địa chủ đề thơ không? Hơn nữa, những bài thơ này đâu phải cứ nói làm là có thể làm ra được, đã vậy còn là những kiệt tác thơ ca lưu truyền thiên cổ nữa chứ.



Ý tưởng hay nhưng không thực tế.



Diệp Khôn ném bay chiếc quạt trong tay một cách tiếu sái rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Cung Thanh Nhi, nghiêm nghị nói: "Cung tiểu thư không tin?"



Thấy hắn nghiêm túc hẳn hoi như vậy, hơn nữa trên gương mặt tuấn tú còn nở một nụ cười tràn đầy tự tin nên Cung Thanh Nhi có chút bối rối, hắn thật sự có thể tìm được một một danh sĩ nổi danh thiên hạ chịu đề thơ tặng chữ cho một thương nhân sao?



Dưới ánh nhìn lấn lướt mang tính xâm lược của hắn, không hiểu sao con tim của nàng đập loạn xạ, cảm giác gương mặt cũng nóng bừng theo nên vội vã cúi mắt xuống, cầm tách trà lên: “Không biết vị danh sĩ mà công tử nói đến là ai?”



Danh sĩ thanh cao trong thiên hạ này nhiều vô số kể nhưng có thể nổi danh khắp thiên hạ thì lại chỉ đếm trên đầu ngón tay, vì vậy nên tuy không quen biết họ nhưng nàng cũng từng nghe qua tên.



Diệp Khôn cười hì hì nói: "Vị danh sĩ nổi danh khắp thiên hạ đó chính là huynh trưởng của ta, huynh ấy cũng anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như ta vậy, cũng là một người hoa gặp hoa nở, tài khuynh thiên hạ, đến Hoàng Thượng cũng phải khen không ngớt lời đấy!"



"Xì….” Cung Thanh Nhi không nhịn được nữa liền bật cười, cô trừng mắt, có ai lại tự khen mình như vậy cơ chứ? Người này đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong mà, quả thực chẳng đứng đắn chút nào cả.



Nụ cười xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mỹ nhân khiến thú tính trong Diệp Khôn sôi trào, hận không thể đè nàng xuống ngay đây để làm chuyện đó.



Nhưng lúc này anh vô cùng tỉnh táo, biết lúc này không được để lộ bản tính háo sắc, ngược lại còn phải ra sức thể hiện mình là một người trong sáng, ngay thẳng, đàng hoàng để tạo ấn tượng tốt với Cung đại mỹ nữ.



Anh mỉm cười nói: "Huynh trưởng của ta năm nay mới hai mươi, hiện tại vẫn chưa có hôn phối.”



Cung Thanh Nhi lại bật cười trừng mắt với hắn, đang bàn chuyện làm ăn, hắn đề cập đến những chuyện đó làm gì? Đang làm mai sao? Hơn nữa, hôn phối là chỉ nữ tử xuất giá, nam nhân thì phải cưới vợ lập gia đình, đúng là ngô không ra ngô, khoai không ra khoai...



Nhưng mà… Nhưng mà, như vậy lại rất mới mẻ, rất buồn cười, anh chàng này rất ngộ nghĩnh và hài hước chứ không phải là một người cứng nhắc.



"Được rồi, ngươi hãy nói tên của huynh trưởng ngươi ra xem, có kiệt tác nổi tiếng nào được lưu truyền rộng rãi không?" Cung Thanh Nhi cười hỏi, nàng cũng không phải là người dễ bị gạt, cũng có một vài danh sĩ thanh lưu mang họ Diệp nhưng nếu xưng là nổi dang khắp thiên hạ thì như chưa có ai được lên bảng xếp hạng cả, dám gạt bổn tiểu thư ư, hãy đợi đó.



Bốp một tiếng, Diệp Khôn lại tiêu sái mở quạt ra, dù gì thì anh cũng đã luyện lâu rồi, ha ha, anh đây tự nhận là mình rất tiêu sái, không biết đã làm cho bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân chết mê chết mệt rồi?



Anh huy động cơ mặt rặn ra một nụ cười bí hiểm: “Huynh trưởng của ta họ Diệp."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK