Lần này tú bà bị dọa đến mức mặt trắng bệch, lòng bàn chân co rút, trán chảy mồ hôi lạnh, mặc dù bà ta vẫn không rõ hắc y vệ đang làm gì, nhưng thấy đường đường là Thượng Thư bộ Lại đại nhân lại như con rùa đen rút đầu, cũng biết hôm nay gặp phiền toái lớn.
Mưu phản, đây chính là tử tội hàng đầu diệt cả gia tộc, người ta vừa rồi cũng nói, truy bắt khâm phạm có ý đồ mưu phản, nếu như người ta tùy tiện gán cho bà ta một tội danh, đây chẳng phải là chết chắc rồi sao?
Người nhìn bên ngoài có vẻ rất rạng rỡ như bà ta, kỳ thật cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của Trương Các lão mà thôi, nếu bị người ta bắt đi, Trương Các lão chắc chắc sẽ không ra mặt cứu người, không có bà ta, Lưu Hương Các vẫn vận hành bình thường.
Hầu Diệu Tông ngoài cười nhưng trong không cười ha ha nhẹ mấy tiếng: "Hi vọng chỉ là hiểu lầm, ha ha."
Hắn ta cười quái dị nói: "Tú bà, năm văn tiền, chuộc thân thay năm vị hoa khôi của các người, có được hay không, bà nói một tiếng."
Hắn ta nói chuyện với tú bà, ánh mắt lại nghiêng qua nhìn Lưu Chính Văn, lời kia, rõ ràng là nói với ông ta.
Năm văn tiền, bán đi năm cây rụng tiền…
Tú bà thiếu chút nữa thổ huyết tại chỗ, vì dạy dỗ tứ đại hoa khôi, bà ta đã hao tốn tâm huyết và tinh lực nửa đời, chỉ tiền bạc đầu tư vào trên người Thanh Ngọc và những người, không năm vạn thì ít nhất cũng bốn vạn lượng, đấy là bạc trắng bóng đó, hu hu…
Bà ta vô cùng đau lòng, nhưng liên quan đến tính mạng những người nhà mình, bà ta không dám lên tiếng, lại không dám lộ ra chút bất mãn nào, chỉ là nghiêng mắt nhìn thượng thư bộ lại đại nhân.
Lưu Chính Văn bị giọng nói âm trầm và ánh mắt của Hầu Diệu Tông làm sợ hãi cả người, mịa nó, năm văn tiền thay ngũ đại hoa khôi chuộc thân, đây cũng quá hung ác đi?
Hận thì hận, tức thì tức, ông ta cũng không dám lộ ra, gương mặt vẫn tươi cười, trong giọng ấp úng nói: "Cái này... Cái này..."
Thầy của ông ta, Trương các lão của phủ Nội Các mới là ông chủ chân chính của Lưu Hương Các, nếu như Hầu Diện Tông có mười vạn lượng, hoặc chỉ cần một, ông ta có thể làm chủ, nhưng Hầu Diệu Tông quá đen tối, đen tối đến mức làm người thổ huyết, đây là năm cây rụng tiền đó, Lưu Hương Các nếu không có đám hoa khôi Thanh Ngọc, vậy thì việc làm ăn có thể rớt xuống vạn trượng.
Hầu Diệu Tông ho nhẹ một tiếng, âm hiểm cười với mấy tên hắc y vệ sau lưng: "Các ngươi đã lục soát khâm phạm chưa?"
Một hắc y vệ nhanh nhẹn thấp giọng nói: "Bẩm đại nhân, thuộc hạ hình như nhìn thấy khâm phạm chạy vào..."
Hắn ta không nói tiếp, ánh mắt lại nhìn về phía thượng thư bộ Lại Lưu Chính Văn, ý kia không cần phải nói cũng làm người ta hiểu, khâm phạm trốn vào trong phủ của thượng thư bộ lại đại nhân.
Gương mặt già nua của thượng thư bộ Lại Lưu Chính Văn lập tức trở nên trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, Hầu đại nhân này vì lấy năm cô nương về tay, thật đúng là dám hắt nước bẩn?
"Hầu... Hầu đại nhân, không nên nói đùa..." Lưu Chính Văn lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, "Không được đâu..."
Ân sư đang trên đường từ ải Trấn Dương về, vẫn đang trên đường, nếu như ông ấy ở đây, hắc y vệ sao có thể kiêu ngạo như vậy được? Thôi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, trước tiên giải quyết việc này đã, đợi ân sư trở về rồi báo cáo lại.
Ông ta trừng mắt nhìn tú bà, cao giọng nói: "Còn không lấy khế ước bán thân của mấy cô nương kia cho Hầu đại nhân?"
Tú bà sợ đến mức chạy vội về phòng mình, lục tung, lấy khế ước bán thân của nhóm Thanh Ngọc ra, nơm nớp lo sợ giao cho Hầu Diệu Tông.
Hầu Diệu Tông nhận lấy, sau khi xác nhận không sai thì thu lại vào trong ngực, sau đó sắc mặt cau lại, trừng mắt trách móc tên hắc y vệ vừa rồi: "Ngươi không phải hoa mắt chứ? Thượng thư bộ Lại đại nhân đường đường là mệnh quan triều đình, sao có thể tư thông với phản tặc mưu phản chứ?"
"Đúng đúng đúng, nhất định là nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi..." Lưu Chính Văn lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng biết Hầu Diệu Tông vì lấy nhóm người Thanh Ngọc, cố ý hắt nước bẩn giá họa, bức bách ông ta thả người, nhưng cũng không dám lộ ra nửa phần giận.
Tên hắc y vệ kia chỉ nhún vai, cũng không biết tự nói mình có khả năng hoa mắt sao? Hay là thật sự thấy được?
Hầu Diệu Tông đứng lên, đến bên cạnh Lưu Chính Văn, cười tủm tỉm nói: "Bản quan tin tưởng thương thự bộ Lại đại nhân là một vị thanh quan, chắc chắn sẽ không cấu kết với phản đồ, đúng không, Lưu đại nhân?"
"Đúng vậy đúng vậy..." Lưu Chính Văn bị dọa không khỏi run cả người, cái sự đen tối làm người ta thổ huyết này, nhưng lại hung ác khiến người ta sợ hãi, ông trời sao không có mắt, sét đánh chết hắn ta?
Hầu Diệu Tông nặng nề thở dài một hơi, trên gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Lưu đại nhân, bản quan tin ông trong sạch, nhưng Mục Chỉ Huy Sứ..."
Ta tin tưởng ông không cấu kết với phản đồ, nhưng ta nói không tính, Mục Chỉ Huy Sứ lãnh đạo trực tiếp của tôi nói mới tính, việc này, ta cũng không có biện pháp giúp ông.
Nét mặt già nua của Lưu Chính Văn lại biến trắng, khóe miệng cũng co lại, ý của thằng nhãi này, rõ ràng là có ý bóp quả mềm, MN, năm văn tiền bán năm cây rụng tiền đi, đã đen đến mức làm người ta hộc máu, thằng nhãi này còn không thỏa mãn, khẩu vị của hắn ta cũng to đến dọa người đấy….
Hầu Diệu Tông cười quái dị nói: "Lưu đại nhân, hạ quan thiếu ngài một nhân tình, dù sao thiếu cũng đã thiếu, hạ quan không quan tâm thiếu thêm cái nữa, Lưu đại nhân, ông xem, năm vị cô nương này trước mắt vẫn không có chỗ ở, mà Lưu đại nhân không phải có một khu nhà cao cấp ở khu Tứ Viện sao? Ở cũng ở không hết, để không cũng lãng phí, đúng không?"
Đã từng gặp ép nam hiếp nữ, vơ vét tài sản, nhưng chưa từng thấy tự nhiên như thế, bóp quả mềm vơ vét tài sản, Lưu Chính Văn đã phun máu trong lòng…
"Lưu đại nhân già nhưng vẫn mạnh, kiếm trong bảo khố không già, làm tiểu Đào Hồng liên thanh xin tham hạ quan bội phục." Hầu Diệu Tông đột nhiên thấp giọng cười quái dị, còn nắm mũi phát ra âm thanh ô ô, "Đại nhân... Nô muốn chết... Đại nhân thật uy mãnh ai... Ôi... Đại nhân thật mãnh liệt..."
Một nguòi đàn ông học tiếng rên rỉ của phụ nữ, thật sự làm người ta vừa tức vừa buồn cười, trong dạ dày dời non lấp biển, mấy người ở đây, có mấy người thậm chí đã nôn khan.
Lưu Chính Văn chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng lên, lòng bàn chân phát lạnh, Tiểu Đào Hồng là tiểu thiếp thứ bảy ông ta vừa nạp, đêm qua, ông ta ở trong phòng Tiểu Đào Hồng, bởi vì uống thuốc hổ lang, trở nên vô cùng dũng mãnh, làm Tiểu Đào Hoa kêu loạn khắp giường, hét lên xin tha….
Mấy tiếng này của Hầu Diệu Tông làm người ta tởm lợm buồn nôn đúng là tiếng rên rỉ, sao không dọa ông ta đến hồn bay phách tán, mặt không chút máu được?
Lưu Chính Văn hít khí lạnh, phòng vệ nhà mình, ông ta đương nhiên biết rõ, bảo hộ trong viện, người hầu cận hộ vệ, ba tầng trong ngoài, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, người của hắc y vệ lại như đi vào chỗ không người, nếu như bọn họ có sát tâm, muốn lấy đầu mình chẳng phải rất dễ dàng?
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi sợ run người, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Hầu Diệu Tông cười tủm tỉm nói: "Lưu đại nhân, người xưa có nói, tiễn phật phải tiễn đến tây thiên, Lưu đại nhân ngài làm người tốt thì làm đến cùng, bản quan trong lòng vô cùng cảm kích, ừ, căn nhà ở ngõ Tây Viên rất yên tĩnh, dù sao đại nhân cũng ít đi đến, để không thật lãng phí, đúng không?"
"Hầu đại nhân đã vừa ý căn phòng cũ ở Tây Viên này, cứ lấy đi là được, lát nữa bản quan đưa khế ước đất cho Hầu đại nhân." Trên mặt Lưu Chính Văn nở nụ cười hào phóng, trong đầu lại liên tục thổ huyết.
MN, căn nhà ở Tây Viên là ông ta dùng năm vạn lượng bạc mới mua được, trong lòng đau đến mức muốn khóc lên, nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ rộng rãi, hu hu…