Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37




“Sư tôn đi cùng ta không?”



Trong động ánh sáng tối tăm, nửa bên mặt Chu Huyền Lan ẩn trong bóng tối, ngũ quan góc cạnh thâm thúy.



Thẩm Lưu Hưởng do dự, hỏi: “Trước kia có phải chúng ta từng hôn rồi không?”



Lúc trước trong đầu y hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt, một khoảng trời xanh dưới cây cổ thụ, hình như là người trước mặt này, đem y khóa trong ngực hôn môi.



Y bị ký ức đột nhiên hiện lên này dọa nhảy dựng, mới sửng sốt không đem người đẩy ra.



Chu Huyền Lan hơi câu khóe môi, hắn nhẹ hôn xuống cái trán trắng nõn trơn bóng, “Sư tôn từng hôn ta như vậy.”



“Nếu nói như vậy thì không phải ngươi,”



Thẩm Lưu Hưởng nghi hoặc, lúc nào y lại từng thân mật với ai đó như vậy? “Đó là ai?”



Ý cười trên mặt Chu Huyền Lan cứng đờ.



Không phải hắn sao, chẳng lẽ là......



Trong đầu không tự giác liên tiếp nhảy ra những cái tên. Hắn trầm mặc một lát, có chút tủi thân cùng bất đắc dĩ, “Vì sao sư tôn lại trêu chọc nhiều người như vậy?”



Thẩm Lưu Hưởng ngốc luôn.



Chu Huyền Lan thấy lông mi y run rẩy, tư dung mỹ lệ tràn đầy mờ mịt khó hiểu, ánh mắt không khỏi ám ám, tiếng nói trầm thấp: “Nhưng ta là người quan trọng nhất. Đúng không? Đây là điểm mấu chốt của ta. Sư tôn......”



Thẩm Lưu Hưởng cũng không đáp lại, buông mi mắt xuống, suy tư người trước mặt này là ai.



Rốt cuộc chuyện như thế nào.



Lúc này, ‘tiểu yêu tinh’ nhân lúc ánh sáng tối tăm, bốn phía yên tĩnh, lại trộm hôn y một cái.



“......”



*



Người trên giường đột nhiên động đậy, mọi người trong phòng sắc mặt biến đổi, hô hấp đều thả nhẹ hơn một chút.



Trong một mảnh yên tĩnh, Thẩm Lưu Hưởng nói thầm: “Tiểu yêu tinh ~”



Mọi người: “.......”



Lăng Dạ mỉm cười, ấn đầu ngón tay hơi lạnh xuống trán y, “Sư đệ gọi ai?”



Thẩm Lưu Hưởng chậm rãi mở mắt ra, gãi gãi tóc đen tán loạn, đứng dậy nhìn quanh bốn phía.



Khi tầm mắt dừng trên người Chu Huyền Lan, y ngừng lại, sau đó lại co quắp mà hoảng loạn dời đi, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Sao ta lại ở đây?”



“Không nhớ sao?” Lam Tiêu Sinh rót ly trà, đưa cho y, “Ngươi bị Mộng Yểm nhốt trong Thức Hải, đáng lẽ còn chút ký ức mới đúng.”



Thẩm Lưu Hưởng nhận ly trà, nhẹ nhấp một ngụm, “Vậy sao? Nhưng ta không nhớ rõ.”



Tuyệt đối không thể thừa nhận.



Đoạn ký ức với sư huynh và Diệp Băng Nhiên cũng không sao. Nhưng còn cái kia......



Tay Thẩm Lưu Hưởng nắm ly trà run lên.



Lần trước dưới cây cổ thụ, Chu Huyền Lan bởi vì lý do pháp thuật, về tình có thể tha thứ. Lần này lại là ở lúc thanh tỉnh, hôn khóe môi y.



Tình sư đồ ở thế giới này đều là cái dạng này sao?



Thẩm Lưu Hưởng có chút hoảng.



“Sư tôn, đây là Mộng Yểm thú.” Chu Huyền Lan dạo bước đến gần, gỡ đám sương đen quấn quanh cổ tay ra.



Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn đến.



Sắc mặt Lam Tiêu Sinh đanh lại, đang muốn hỏi chuyện, Mộng Yểm thú trừng lớn đôi mắt đỏ tươi, thân thể giống như bị dùng sức bóp lấy, kêu thảm thiết một tiếng, chớp mắt đã không còn hơi thở.



Bên ngoài phòng, Tố Bạch Triệt nghiền nát lá khô trong tay, vẻ mặt hờ hững.



Đồng Khê ngạc nhiên: “Ngươi tốn bao nhiêu sức lực mới thu phục được nó, vậy mà giết như thế?”



Tố Bạch Triệt móc khăn lụa ra lau sạch vết máu khô trong tay, “Rơi vào tay người khác, không ngoài hai loại kết quả. Hoặc là bị xúi giục phản bội ta. Hoặc là nhận hết tra tấn thà chết không khai. Không bằng giờ phút này ta giải thoát cho nó. Đẹp cả đôi đường.”



Đồng Khê sửng sốt.



“Đáng tiếc, không đem ký ức tới cho ta.”



Tố Bạch Triệt ném khăn lụa sang một bên, duỗi tay xoa xoa đuôi lông mày mảnh dài.



“Nhưng cũng có thu hoạch. Ký ức nào của y bị Thiên Đạo can thiệp? Ngươi biết không?”



“Còn có." Trong lời nói của gã mang ý cười, “Đồng Khê, Thiên Đạo là đứng ở phe ngươi sao?”



Tựa như bị rắn độc nhìn thẳng, trong lòng Đồng Khê phát lạnh, sau một lúc lâu mới trấn định lại được, “Ngươi quá phận. Đấy không phải việc ngươi nên suy xét.”



Tố Bạch Triệt hãy còn cười, đang định dò hỏi tiếp, phía sau truyền đến một lực kéo ngang ngược khó có thể chống cự, nháy mắt đã kéo gã lên không trung.



“Ra ngoài chơi sao không nói với vi huynh một tiếng?” Nam Diệu Quyền đè lại vai gã, biểu tình cười như không cười.



Phía sau hắn là một đám người Ma giới đi theo, trong đó tu vi thấp nhất cũng là Kim Đan, nói rõ tới tìm phiền toái.



Động tĩnh mênh mông cuồn cuộn này đánh thức vô số người.



Đèn ở khắp nơi liên tiếp được thắp sáng, đệ tử các tông vội vàng ra cửa, thấy trăm ngàn ma tu đứng giữa không trung, lại nhìn người cầm đầu, nháy mắt bị dọa đến nhũn chân.



Ma Tôn tới Kiếm Tông làm chi? Chẳng lẽ muốn khơi mào đại chiến hai giới?!



“Đừng ngủ nữa! Đại trận thủ sơn bị phá, Ma Tôn đột kích!”



“Chạy mau, Ma Tôn giết người như ma, không ai là đối thủ!”



“Bình tĩnh chút, các Tông chủ Tiên môn còn ở đây, nào đến lượt hắn lỗ mãng?!”



Mọi người đến Kiếm Tông tham dự yến hội đều bị kinh hoảng thất thố, đến tận khi phát hiện giữa không trung lại có thêm mấy đạo thân ảnh mới bình tĩnh lại.



“Ma Tôn tới đây có gì phải làm sao?” Lam Tiêu Sinh chắp tay sau lưng, không chút hoang mang hỏi.



“Tất nhiên là tới chúc mừng.” Nam Diệu Quyền một tay bắt lấy Tố Bạch Triệt, nhìn quanh, “Kiếm Chân đạo nhân ở đâu? Sao không thấy?”



Lăng Dạ liếc mắt nhìn người trong tay hắn: “Chúc mừng thì chúc mừng, bắt môn nhân ta làm chi?”



Tố Bạch Triệt thấy thế, khuôn mặt tú mỹ lộ ra vui mừng, khóe mắt ngạnh sinh sinh nặn ra chút nước mắt, run giọng nói: “Tông chủ cứu ta.”



Về Ma giới, lại mỗi ngày phải uống mấy chén lớn chè hạt sen...... Ọe.



Thẩm Lưu Hưởng đứng dưới hành lang, ánh mắt hướng lên không trung, môi nhẹ nhấp nhấp.



Muốn cắn hạt dưa, ô ∼



Nhưng đồ ăn vặt đều ở chỗ Chu Huyền Lan, lại không tiện đi lấy.



Đang lúc rối rắm, Chu Huyền Lan lặng yên không một tiếng động xuất hiện sau lưng y, gọi một tiếng: “Sư tôn.”



Cả người Thẩm Lưu Hưởng run lên.



Chu Huyền Lan kéo tay y, đem hạt dưa thơm ngào ngạt đặt lên trên, mí mắt nhấc lên, đôi mắt đen trầm nhìn y, “Sau khi sư tôn tỉnh dậy, sao lại trốn ta?”



Thẩm Lưu Hưởng vô tình nhìn thẳng vào mắt hắn, vội vàng dời tầm mắt, khô cằn nói một câu: “Không trốn,” liền nắm lên một nắm hạt dưa cắn cắn.



Tình huống giữa không trung vẫn như thế, Nam Diệu Quyền giằng co với vài vị Tông chủ.



Không biết hắn đánh cái chủ ý gì. Nếu nói đến bắt Tố Bạch Triệt, bắt được người lại không đi. Nếu nói muốn tấn công Kiếm Tông, lại chậm chạp không ra lệnh, làm cho đệ tử các tông dưới đất sinh hoảng sợ.



Một lát sau, Nam Diệu Quyền đánh vỡ cục diện bế tắc, ánh mắt hướng tới một chỗ, “Nghĩa đệ, đến đây với ta.”



Mọi người sửng sốt, cùng đảo mắt vòng quanh.



Ma Tôn lại có nghĩa đệ.



Là ai?



Hạt dưa trong miệng bỗng nhiên hết thơm, Thẩm Lưu Hưởng không chút do dự xoay người liền chạy, nhưng Bắt Chi Thuật của Nam Diệu Quyền sớm luyện đến lô hỏa thuần thanh. Năm ngón tay thon dài vợt vào không trung, thân thể y liền không chịu khống chế lao đi.



Mặt đất 'ồ' lên một tiếng.



“Thẩm Lục Lục?! Lại là y!”



“Đừng gọi Thẩm Lục Lục, y là Thanh Lăng Tiên quân Thẩm Lưu Hưởng.”



“Y thân là môn nhân Thanh Lăng, không chỉ dây dưa không rõ với mấy người Kiếm Tông, lại còn là nghĩa đệ của Ma Tôn?! Quá không thể tưởng tượng đi!”



Thẩm Lưu Hưởng than nhỏ, lại một chút cũng không hoảng hốt, Phược Linh Thuật đã không làm gì được y, đem y chộp tới, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.



Lúc này, bên hông y chợt căng thẳng.



Dưới ánh trăng, dải lụa dài tỏa ánh bạc lạnh lẽo cuốn lấy eo Thẩm Lưu Hưởng, nửa đường cướp y đi, túm dừng trên mái hiên.



Tiếng gió gào thét bên tai, Thẩm Lưu Hưởng lảo đảo bước chân, suýt nữa té ngã, một bàn tay kịp thời bắt lấy cánh tay y, đỡ lấy.



“Không sao chứ?”



Thanh âm có chút quen thuộc.



Thẩm Lưu Hưởng ngước mắt, nhìn thẳng vào một đôi con ngươi thanh triệt như băng phách.



Dưới đất một mảnh lặng im.



Đặc biệt là đệ tử Kiếm Tông, khi thấy lụa bạc xuất hiện, trong lòng đã lạc một chút, sinh ra cảm giác không ổn quen thuộc. Lại thấy Kiếm Tôn sớm chờ ở điểm Thẩm Lưu Hưởng hạ xuống, thần sắc quan tâm mà đỡ lấy y.



Trong phút chốc, như một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, đem mỗi người tưới tỉnh.



Tối nay, chỉ có một chữ...... Lạnh!



“Kiếm Tôn của chúng ta thật tốt. Tuy trong lòng mười phần chán ghét Thẩm Tiên quân mà vẫn thi pháp cứu y. Ha ha.”



“Đúng vậy, Kiếm Tôn ven đường gặp được bà lão ngã xuống đất cũng sẽ duỗi tay nâng dậy. Không có gì. Ha ha.”



“Đúng đúng. Kiếm Tôn kỳ thật có đôi mắt đào hoa, nhìn ai cũng đều thâm tình. Chẳng có gì lạ. Ha ha.”



Liên tiếp “Ha ha” phát ra, lại không biết vì sao, lộ ra chút chua xót.



Vì thế đệ tử Kiếm Tông không hẹn mà cùng ngậm miệng.



Trầm mặc, là bọn họ đêm nay.



Mây đen che khuất ánh trăng. Chỉ trong chốc lát, bầu trời đêm đổ mưa.



Thẩm Lưu Hưởng nói cảm ơn.



Y không quên chuyện trong ảo cảnh, hoài nghi lần gặp gỡ khi còn nhỏ kia, là lý do nguyên thân đối với Kiếm Tôn rễ tình đâm sâu, thế cho nên về sau không thuận theo không buông tha dây dưa lâu như vậy.



Nhưng mà nhìn như thế nào, lúc ấy nguyên thân đều không giống là thích hắn.



Ngược lại là hành động của Diệp Băng Nhiên......



Y đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện xuất hiện một thứ.



Một mảnh lá sen xanh non, mới vừa hái không lâu, còn tỏa mùi thơm tươi mát.



Nước mưa rơi trên phiến lá, tích táp rung động.



Thẩm Lưu Hưởng hơi hơi kinh ngạc, ngẩng đầu.



Thân ảnh thon dài của Diệp Băng Nhiên đứng trong màn mưa, rũ mắt nhìn y, không nói một lời, toàn thân lại lộ ra đau thương không che lấp được.



Trong tầm mắt hắn......



Thanh niên tóc dài chạm eo, lá sen che non nửa khuôn mặt. Khi hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đường cằm duyên dáng, môi mỏng hồng nhuận.



Mà vừa ngẩng đầu, cặp mắt phượng linh động kia liền lộ ra.



Đuôi mắt nhếch lên, dễ dàng có thể làm rung động lòng người.



Rõ ràng cực kỳ giống.



Vì sao lại chưa bao giờ nhận ra y......?



Thẩm Lưu Hưởng nhìn biểu tình của Diệp Băng Nhiên, cảm thấy nếu còn không làm chút gì, đối phương muốn khóc đến nơi.



Y do dự, gỡ lá sen đặt lên đầu Diệp Băng Nhiên, “Ta không thiếu chút nước mưa này, vẫn là ngươi đội lên đi.”



Môi Diệp Băng Nhiên khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói một câu.



Tiếng mưa rơi rất lớn, Thẩm Lưu Hưởng nhất thời không nghe rõ, nghiêng tai, “Ngươi lặp lại lần nữa.”



Tiếng nói vẫn luôn lạnh nhạt của Diệp Băng Nhiên nhất thời phiếm run rẩy.



“Ngươi còn thích ta không?”



Thẩm Lưu Hưởng không nghĩ lại bị hỏi loại câu hỏi này, bất đắc dĩ mà lắc đầu.



Xem ra Diệp Băng Nhiên đối với y vẫn là không yên tâm, sợ bị quấn lấy. Hoặc là thấy Tố Bạch Triệt ở đây, sợ thêm hiểu lầm nữa, muốn mượn cơ hội làm sáng tỏ quan hệ của hai người.



Khác không nói, vì ân tình vừa cứu giúp của Diệp Băng Nhiên, việc này cần phải làm hợp tâm ý hắn.



Vì thế Thẩm Lưu Hưởng thanh thanh giọng nói, dựng thẳng lên hai ngón tay thon dài trắng nõn, dưới vạn chúng chú mục trả lại trong sạch cho Diệp Băng Nhiên.



“...... Nếu ta đối với Bắc Luân Kiếm Tôn còn một chút ái mộ chi tình, ắt gặp ngũ lôi oanh đỉnh, vĩnh viễn không thể trở mình.”



Giọng nói rơi xuống, y hướng người đối diện cười một cái.



“Như thế nào, vừa lòng chưa?”



Trong cổ họng Diệp Băng Nhiên dâng lên một cổ mùi tanh, hắn cắn chặt răng, nỗ lực nuốt trở về.



Trong mắt che kín huyết sắc.



Sau một lúc lâu, hắn nhìn về phía thanh niên có lúm đồng tiền như hoa, đứng trong màn mưa mù mịt, nhẹ cong môi, lộ ra nụ cười xán lạn bình sinh hiếm thấy.



“Ta hiểu rồi. Cảm ơn......”



_____________________________




Thanh niên đáng thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK