Nguyên Anh Chu Huyền Lan trở xuống mặt đất, nhìn xung quanh, đi đến trước một đống lá khô.
Hắn đem thân ảnh trong lòng ngực đặt lên trên phiến lá, khoanh chân ngồi xuống. Lại nâng đầu nhỏ đang dựa trên bả vai mình dậy, một tay ôm, tay kia nâng cằm, không nhắm mắt nghỉ ngơi, thường thường nhìn về phía hai người trốn trong chỗ tối, trên mặt đầy cảnh giác.
Thẩm Lưu Hưởng với Chu Huyền Lan nhìn vào mắt nhau, suy nghĩ không mưu mà hợp, đều tính toán thu hồi Nguyên Anh.
Trước kia bọn họ chưa từng phóng Nguyên Anh ra, Nguyên Anh vẫn luôn an phận trong cơ thể, bởi vậy vẫn chưa phát hiện khác thường. Sau cả ngày quan sát, trong lòng hai người đều có nghi hoặc thật lớn. Vì thế quyết định mở nghi hoặc này ra với Nguyên Anh, từng người mang về đặt câu hỏi.
Chu Huyền Lan ra tay trước, thu Nguyên Anh vào trong cơ thể.
Nguyên Anh của hắn vẫn luôn đề phòng hai người, không biết vì nguyên do nào, chính là không cho bọn họ tới gần Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng. Nếu không thu hồi trước, chắc chắn sẽ liều mạng ngăn cản Thẩm Lưu Hưởng mang Nguyên Anh của y đi.
Không còn bả vai để dựa, tiểu Nguyên Anh đang ngủ say nghiêng đầu một cái, thân thể theo đó ngã vào đống lá cây.
Thẩm Lưu Hưởng đi qua, vươn tay nhéo một cái lên gương mặt trắng nõn. Xúc cảm trong lòng bàn tay thật tốt, làn da tinh tế trơn trượt trong màn đêm có phần lạnh lẽo, đàn hồi vô cùng.
Thẩm Lưu Hưởng đánh thức hắn: “Rời giường.”
Nguyên Anh run rẩy hàng mi, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nhìn bóng người sái lạc dưới ánh trăng, phát hiện là Thẩm Lưu Hưởng, không hề sợ hãi trở mình.
Hắn trương trương cái miệng nhỏ hồng nhuận, lẩm bẩm nói: “Còn, còn muốn ngủ.”
Khóe miệng Thẩm Lưu Hưởng hơi co rút, đành phải xách hắn lên, đặt vào lòng bàn tay tiếp tục ngủ. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thừa dịp ánh trăng nồng đậm liền đi vào phòng nghỉ.
Chu Huyền Lan trở lại phòng, đem Nguyên Anh phóng ra.
Không có Nguyên Anh của sư tôn ở trước mắt, Nguyên Anh của hắn trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều. Sau khi ra ngoài, liền khoanh chân ngồi xuống bàn trà, lo tự mình đả tọa tu hành.
Chu Huyền Lan ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm hắn một lát.
Nguyên Anh là nguyên thần biến thành, nguyên thần là căn bản của người tu đạo. Hồn phách có thể biến đổi. Nguyên thần lại tồn tại vĩnh hằng, muôn đời bất biến bất diệt.
Nguyên Anh trước mặt là nguyên thần của hắn biến thành, lại khó có thể tâm ý tương thông với hắn, thực sự cổ quái.
Chu Huyền Lan vươn tay, ngón tay thon dài chọc lên trán Nguyên Anh, đối phương không chút sứt mẻ, trên mặt không hề có ý phản kháng, thoạt nhìn cũng không bài xích hắn.
Nhưng lúc hắn có ý đồ khống chế, Nguyên Anh mở mắt, lộ ra thần sắc cương quyết.
Chu Huyền Lan hơi suy nghĩ, đặt ra nghi vấn: “Vì sao phải độ linh cho Nguyên Anh của sư tôn?”
Nguyên Anh nhíu mày, mặt lộ vẻ khó hiểu: “Sư tôn là ai?”
Chu Huyền Lan: “Chân thân của Nguyên Anh lúc trước ngươi ôm.”
Nguyên Anh nhíu mày, trầm tư một lúc lâu, tiếp nhận cách xưng hô này xong mới nói: “Ta không độ linh.”
Hắn nâng tay trái lên, đem linh khí quanh mình tụ lại, nạp vào trong cơ thể vòng quanh mấy vòng, từ tay phải truyền ra ánh sáng trắng nhạt, “Đây là nguyên khí. Nguyên thần của sư tôn không có nguyên khí. Ta đang dưỡng. Bằng không liền không có.”
Chu Huyền Lan rùng mình trong lòng: “Vì sao lại như thế?”
Nguyên Anh lắc đầu: “Không biết.”
Chu Huyền Lan nhăn mi, sau một lúc lâu nói: “Ngươi tự xưng là bổn tọa, rốt cuộc thân phận ra sao?”
Nguyên Anh biểu tình không tên: “Không biết.”
Chu Huyền Lan có thể nhận thấy được hắn đang nói thật, vì thế thay đổi phương pháp hỏi, “Ngươi biết cái gì?”
“Dưỡng nguyên hồn,” Nguyên Anh ngừng một lát, lặp lại nói: “Ta chỉ biết, muốn dưỡng tiểu nguyên hồn.”
Đây là ý thức nguyên thần của hắn.
Bên kia, Nguyên Anh Thẩm Lưu Hưởng từ trong mơ bị đánh thức, không cao hứng mà chu miệng, cúi đầu rầu rĩ không chịu nói chuyện.
Thẩm Lưu Hưởng nghĩ nghĩ, từ túi trữ vật móc ra mấy trái cây tươi, một tay cầm quả táo, một tay cầm quả quýt, quơ quơ trước khuôn mặt nhỏ, “Rời giường tức giận không ít a. Muốn một quả không?”
Nguyên Anh nhẹ nhếch đuôi lông mày, ngẩng đầu nhìn nhìn, lúc này mới chịu để ý tới y.
Hắn nhấc tay, tự nhiên mà chọn quả quýt.
Thẩm Lưu Hưởng cười, lấy lại quả táo
Lại từ túi trữ vật móc ra một quả quýt khác, há mồm cắn một miếng, liền nhìn thấy Nguyên Anh cùng làm một động tác giống y.
Quả quýt đối với tiểu Nguyên Anh thì có chút lớn.
Đôi tay trắng nõn của hắn miễn cưỡng ôm lấy quả quýt, đến vỏ cũng không lột, hắn vươn đầu lưỡi nhỏ, thử liếm liếm lên vỏ quýt vàng óng ánh, sau đó há mồm muốn cắn.
Thẩm Lưu Hưởng biểu tình cổ quái: “Ta giúp ngươi lột vỏ.”
Nguyên Anh lắc lắc đầu, liền cắn cắn vỏ quýt, lưu lại một dấu răng nhỏ nhàn nhạt. Nếm được chút mùi vị, mặt mày hớn hở nói: “Cứ ăn như vậy.”
Thẩm Lưu Hưởng như suy tư gì, há mồm cắn miếng quýt.
Y ăn quýt cũng không lột vỏ, Nguyên Anh của nguyên thân cũng có thói quen này sao?
Nghĩ nghĩ y lại hỏi: “Ngươi quen biết Nguyên Anh vừa rồi?”
Tiểu Nguyên Anh đang cố gắng cắn phá vỏ quýt, nghe tiếng ngừng lại một chút, chớp chớp mắt, “Ta chỉ nhận ra hắn.”
Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt: “Vậy ngươi nói xem, hắn là ai?”
“Không biết,” Nguyên Anh nói: “Chỉ biết hắn rất tốt.”
Hắn gian nan buông quả quýt, đôi tay múa may giữa không trung, “Ta bắt đầu là cái dạng này, một chút một chút. Sau đó được hắn ghép lại vào nhau, chậm rãi biến thành như bây giờ.”
Thẩm Lưu Hưởng nhìn một lúc lâu, miễn cưỡng hiểu được.
Nguyên thần của y đã từng nát thành bụi, đại khái là được Chu Huyền Lan nhặt về, một lần nữa ghép lại. Dùng nguyên thần của bản thân dưỡng hồi lâu, mới giúp y miễn cưỡng khôi phục thành dáng vẻ này.
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày trầm tư. Lúc này, Nguyên Anh túm ống tay áo y, “Ta cũng hỏi ngươi một vấn đề.”
Thẩm Lưu Hưởng gật đầu. Sau đó thấy tiểu Nguyên Anh nghiêng nghiêng đầu, hai bàn tay nhỏ một trái một phái, nhéo vào khuôn mặt phúng phính trẻ con, căm giận nói: “Sao ta lại tròn thế này?”
Thẩm Lưu Hưởng: “...... Có lẽ là vì ngươi béo.”
Nguyên Anh như bị một đòn nghiêm trọng, cứng đờ tại chỗ một lúc lâu. Hắn cúi đầu, rầu rĩ không vui vuốt ve gương mặt.
Thẩm Lưu Hưởng thấy thế cười một tiếng. Lát sau nhớ tới chính sự, vận chuyển linh lực trong tay. Lúc đang định chạm vào Nguyên Anh, liền thấy Nguyên Anh đột nhiên lui về phía sau, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, sợ tới mức cả người run rẩy.
“Đau, sẽ đau!”
Thẩm Lưu Hưởng nhíu mày, khó khăn lắm mới ngừng tay.
Cùng lúc đó, Ngọc Giản trong túi trữ vật giật giật, Thẩm Lưu Hưởng đưa linh lực vào, bên trong lập tức truyền ra thanh âm, “Sư tôn, đừng dùng linh lực thử Nguyên Anh. Nguyên thần của ngươi bị hao tổn, không chịu nổi bất kỳ chút linh lực nào đánh vào.”
Thẩm Lưu Hưởng bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm: “Được.”
Thế này là mất cả chì lẫn chài.
Tử cổ ở đâu không tìm thấy, còn phát hiện nguyên thần bị tổn thương.
Y nhìn về phía Nguyên Anh biểu tình uể oải, niết quyết thu vào trong cơ thể. Nguyên Anh không nên ở bên ngoài lâu, đan điền mới là nơi thoải mái nhất cho nó.
Thẩm Lưu Hưởng hỏi vào Ngọc Giản: “Nguyên Anh của ngươi đâu? Hỏi ra cái gì rồi?”
Chu Huyền Lan: “Chỉ biết nguyên thần của sư tôn bị thương.”
Thẩm Lưu Hưởng đỡ trán. Nguyên thần vốn là việc bí ẩn, lại có thể trộn lẫn cả Chu Huyền Lan trong nguyên tác. Suy nghĩ của y nhất thời có chút hỗn loạn, không có bất kỳ manh mối nào.
Sau một lúc lâu, y thở dài.
Thôi. Việc cấp bách bây giờ là giải quyết Tình Hoa Cổ. .
Đam Mỹ Hài
Thẩm Lưu Hưởng đang nghĩ, lại nghe thấy Chu Huyền Lan thấp giọng nói: “Giờ Tý đêm nay ta sẽ thả Văn Nhân Tần. Nhưng tu vi của hắn bị tổn hao nhiều. Hơn nữa còn bị trận pháp phản phệ. Nếu vận khí tốt còn có thể sống mười mấy năm. Vận khí không tốt thì không sống được mấy năm.”
Thẩm Lưu Hưởng hơi rũ hàng mi, ừ một tiếng.
Chu Huyền Lan trầm mặc một lát, tựa hồ lâm vào do dự, sau một lúc lâu mới nói: “Hắn muốn gặp sư tôn một lần. Một lần cuối cùng. Hắn nói có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thẩm Lưu Hưởng sửng sốt một chút, sờ sờ sau cổ.
Nhưng chưa chờ y đưa ra quyết định, liền nghe thấy một tiếng cười nhẹ, ngữ khí của Chu Huyền Lan lộ ra ý vị không tên.
“Nhưng ta nói với hắn...... Không cho.”