Ôn Hân Mạt ở trong lòng tỏ ra đặc biệt, đơn giản là vì Ôn Hân Mạt ở khoảng thời gian đặc biệt đó xa cách anh, nên anh mới có thể nhớ kỹ cô ta, nếu không với tính cách của anh, không bao lâu, anh sẽ căn bản không nhớ được Ôn Hân Mạt là ai.
Sau đó, Ôn Hân Mạt vì cứu Tiểu Bảo nên thiếu chút nữa đã chết. Chuyện này khiến cho Hạ gia bọn họ vô cùng chấn động.
Nhưng dù như vậy cũng không có ý muốn cưới Ôn Hân Mạt vào Hạ gia.
Hạ gia không người nào cho phép một người phụ nữ, gặp chuyện không may liền vứt bỏ bọn họ mà đi.
Cho dù sau đó Ôn Hân Mạt đã làm rất nhiều chuyện. Cũng không cách nào đền bù điểm này được.
Ai biết ở thời điểm khó khăn sau này, Ôn Hân Mạt có thể làm như thế một lần nữa không?
Bởi vậy, điều Hạ Kiều Yến có thể làm được chỉ là không khiến Ôn Hân Mạt khó xử, những thứ khác, anh không muốn phối hợp.
Nhưng Tần Dĩ Duyệt tất nhiên là trường hợp đặc biệt.
Chuyện người phụ nữ này làm, có đôi khi thoạt nhìn ngốc không biết nên nói cái gì cho phải.
Cô ấy năm đó đối với tốt đến mức ngay cả tương lai phía trước cũng có thể dành cho Chu Tử Dương, Chu Tử Dương cùng cô chia tay, cô gái ngốc ấy liền trực tiếp xuất ngoại mà vạch mặt hắn.
Sau khi trở về, lại xem như không có chuyện gì, cũng không thấy cô ấy ở trước mặt người khác nói đến việc Chu Tử Dương không tốt.
Hạ Kiều Yến nghĩ đến đây, đột nhiên rất chờ mong khi anh cùng Tần Dĩ Duyệt sống cùng nhau.
**
Tần Dĩ Duyệt cùng Tiểu Bảo ở xung quanh biệt thự đi dạo một vòng. Tiểu Bảo đi được một nửa sau đó để cho Tần Dĩ Duyệt cõng.
Tần Dĩ Duyệt không muốn nuông chiều bệnh vặt của nhóc, nên cùng nhóc ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi.
Sau khi hai người đi dạo một vòng thì về lại biệt thự, lúc đó đã đến giờ có thể ăn cơm trưa.
Lưu thẩm đem thức ăn dọn ra bàn, rồi đi khỏi đó.
Biệt thự to như vậy, cũng chỉ còn ba người bọn họ.
Không khí bữa ăn không tính là quá xấu.
Tiểu Bảo vừa ăn cơm. Một bên đem cà rốt lựa khỏi chén.
"Không cho phép kén chọn!" Hạ Kiều Yến không ngẩng đầu lên nói.
Tiểu Bảo tức giận mà ở trên ipad gõ hai chữ, "Nó thối!"
"Con cũng có thể không ăn, nhưng con nói thử xem nào."
Tiểu Bảo nghe vậy không chút nghĩ ngợi mà đem cà rốt vừa rồi lựa ra gắp trở về, từng ngụm từng ngụm mà bắt đầu ăn, dùng hành động thực tế tỏ vẻ rất khinh bỉ baba của nhóc.
Tần Dĩ Duyệt thấy thế nhịn không được cười ra tiếng."Hai người có thể làm em bớt buồn cười có được không?"
"Đối với thời điểm cần phải nghiêm khắc như thế này, em không phải nên đứng cùng một chiến tuyến với anh sao?" Hạ Kiều Yến tức giận mà liếc nhìn cô.
"Chủ yếu là vì em không có cảm thấy ngẫu nhiên kén chọn có thể khiến một người bị bệnh nặng nha, chúng ta không phải cũng kén chọn sao? Tại sao phải lại bắt trẻ con cái gì cũng phải ăn?"
Tiểu Bảo dùng sức mà ôm lấy cánh tay Tần Dĩ Duyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn giương cao, vẻ mặt khiêu khích mà nhìn Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến nhíu mày, "Em xác định?"
"Thằng bé không ăn cà rốt, nhưng chúng ta có thể bổ sung chất dinh dưỡng của cà rốt theo những cách khác." Tần Dĩ Duyệt nói xong, quay người sang Tiểu Bảo, "Lưu thẩm phối hợp nguyên liệu nấu ăn rất khoa học, năm đồ ăn và một chén canh mẹ cùng baba chỉ có thể chấp nhận con không ăn đồ ăn giống nhau, như vậy có được không nhỉ?"
Tiểu Bảo gật đầu.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiểu Bảo xem kênh khoa học giáo dục một lát, rồi gối đầu lên chân Tần Dĩ Duyệt mà ngủ.
Tần Dĩ Duyệt cũng buồn ngủ, cũng dựa trên ghế sô pha ngủ thiếp.
Mơ mơ màng màng, cô cảm giác được có thứ gì đó được đắp lên người mình.
Cô mệt mỏi mà mở mắt ra, nhìn thấy Hạ Kiều Yến cúi người, đắp chăn cho cô.
Cô chớp chớp mắt nhìn, lại tiếp tục ngủ.
Đến khi Tiểu Bảo tỉnh giấc, cô cũng tỉnh dậy theo.
Tiểu Bảo tựu mình đi toilet rửa mặt, sau đó cùng Hạ Kiều Yến đi vào phòng đọc sách.
Hạ Kiều Yến đi phòng bếp hâm nóng ba ly sữa bò, đưa cho Tần Dĩ Duyệt một ly, nói: "Anh cùng Tiểu Bảo ở trong phòng sách đến 40, nếu em cảm thấy nhàm chán, thì đi ra ngoài một chút, nhưng đừng đi xa."
"Tiểu Bảo muốn học sao?"
"Ừ."
"Vậy hai người làm đi, em cũng đi nghiên cứu bệnh án một lát."
"Được. Biệt thự bất kỳ phòng nào em cũng có thể dùng hòng."
Hạ Kiều Yến nói xong, bưng sữa bò lên lầu.
Tần Dĩ Duyệt trở lại trong phòng, cầm điện thoại xem ca bệnh.
Làm bác sĩ không có khả năng bệnh gì cũng đều gặp, nhưng nghiên cứu một ít ca bệnh kinh điển đối với kỹ thuật của bọn họ thật sự là có trợ giúp, nhất là của các học giả có tiếng tăm viết về ca bệnh.
Rất nhiều bác sĩ ở lúc đánh giá về chức vụ của họ, đều đã tích góp từng tí một về nhiều ca bệnh, nội dung công việc rất phong phú.
Nhưng phần lớn bác sĩ cũng sẽ không đem ca bệnh ghi đặc biệt kỹ càng, phương án trị liệu cũng sẽ không tường tận thuyết minh, sợ kỹ thuật của mình bị người khác học được.
Bởi vậy, phần lớn ca bệnh xuất sắc sẽ không thể nào đến được tay bác sĩ vừa được bổ nhiệm là cô đâu.
Cô chỉ có thể lặp đi lặp lại mà xem những ca bệnh trước mắt trong tay cô có, hay những ca đã từng qua tay cô, từ đó tìm ra phương án trị liệu tốt nhất.
Đứng trước người bệnh uống axit tự sát, cô vẫn không có phương án điều trị tốt hơn so với Trưởng khoa, hai lần giải phẫu đó cô rất khó để nắm chắc được nó.
Tổn thương của khoang miệng cùng cổ họng đều không thể thay đổi được.
Hiện tại y học kỹ thuật còn chưa thể nào tạo ra công cụ có thể hoàn toàn thay thế cổ họng của con người.
Điều này bệnh nhân cùng người nhà họ không cách nào hiểu, hoặc là bọn họ không muốn hiểu, thường xuyên đem những vấn đề này đỗ lỗi lên bệnh viện cùng bác sĩ vô năng.
Cô với tư cách bác sĩ, điều có thể làm chính là cố gắng đề cao kỹ thuật của mình sao cho thật chuyên nghiệp, giảm bớt khuyết điểm do bản thân cô tạo thành, do đó ảnh hưởng đến chính bản thân cùng bệnh nhân.
**
Tần Dĩ Duyệt xem bệnh án đến bốn giờ hơn, mới bị điện thoại của Tiểu An gọi đến ngắt ngang.
Tần Dĩ Duyệt chấp nhận cuộc gọi, "A lô."
"Chị Tần, chị thật giống như bị người ta bôi đen."
"À? Chị lại trêu chọc ai rồi hả?"
"Em vừa rồi ở trên mạng nhìn thấy bài viết chuyện chị cùng Hạ tổng của em kết hôn, tuy rất nhiều người đều là giọng điệu hâm mộ ghen ghét căm hận, nhưng tuyệt đa số đều là chúc phúc đấy. Đang muốn rời khỏi websites đó, em lại nhìn thấy một bài viết vừa được đăng liền đứng top đầu tiên của web đó, còn đem cả bài viết chuyện chị uống thuốc tránh thai tiện thể lên theo, toàn tâm toàn ý mà bôi đen chị. Cái bài viết đó nói rất nhiều chuyện vặn vẹo sự thật, cũng không ít Weibo đại V,nổi danh công chúng số cũng quay quanh bài viết. Em cảm thấy được việc này là có đoàn đội, có kế hoạch mà làm đấy."
"Em gửi bài viết cho chị xem, em cũng đừng có gấp, càng đừng mở ID clone[1] đi chửi nhau."
"Làm sao chị biết em muốn mở ID clone đi chửi vậy?"
"Cái này còn muốn nghĩ sao? Nếu như đối phương đã có kế hoạch, có đoàn đội gửi bài viết, một mình em chửi là không thể nào thắng, càng chửi thì càng tức thôi. Để chị xem bài viết đó đã, sau đó lại nghĩ biện pháp xử lý."
"Chị đem bài viết viết gửi cho Hạ tổng của em, anh ấy sẽ xử lý nhanh thôi."
"Ừ. Cám ơn mỹ nữ Tiểu An đã quan tâm, đừng lo lắng về chị nữa, chuyện này không phải là chuyện khó xử lý."
"Chị nói vậy em yên tâm rồi."
"Em đi làm cho tốt, lần sau lại để cho chị biết em giờ làm việc lên mạng, coi chừng chị xào em lên."
"Chị Tần, chị qua sông đoạn cầu!" Tiểu An nhịn không được kêu lên.
"Hiện tại mới phát hiện sao, đã chậm. Em đã ở bên trên sổ đen rồi."
"Hừ, em ghét chị!" Tiểu An không tình nguyện mà cúp điện thoại, sau đó chập choạng gửi bài viết cho Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt ấn mở bài viết xem xem.
Bài viết đúng như những gì Tiểu An đã nói, có người cố ý.
Chủ nhà đã dùng cách viết tiểu thuyết mà miêu tả lại câu chuyện tình cảm của cô và Hạ Kiều Yến, hành văn tinh tế tỉ mỉ, tình cảm chân thành, khiến cho Tần Dĩ Duyệt âm thầm tắc luỡi.