Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 70: Anh đang an ủi em sao




Tần Dĩ Duyệt đem đồ đạc xếp vào trong tủ, nhìn trong còn có đủ loại nguyên liệu nấu ăn và đồ tết, kêu một tiếng."Mẹ, sao mẹ lại mua nhiều đồ như vậy ạ? Chúng ta ăn không hết đâu."



Lạc Minh Mị liếc mắt, "Cho nhà con rể phần. Mẹ và bố con về nhà ông bà nội ăn lễ mừng năm mới cũng cần mang về, sau đó về nhà bà ngoại con cũng không thể đi tay không được."



Tần Dĩ Duyệt vỗ vỗ cái ót."Lạc phu nhân. Mẹ tranh thủ thời gian huấn con đi. Lần này lễ mừng năm mới còn phải gặp họ hàng Hạ gia, lúc bọn họ trở về, con phải đáp lễ như thế nào đây ạ? Đáp lễ bao nhiêu là phù hợp?"



"Nhà của chúng ta không giống như Hạ gia, nên mẹ cũng không rõ lắm. Đến lúc đó, con nhớ thông minh một chút, không biết thì hỏi mẹ chồng con."



Tần Dĩ Duyệt nét mặt lập tức sụp đổ."Con cảm thấy con sắp xong đời rồi."



"Con chỉ có chút tiền đồ này thôi." Lạc Minh Mị tức giận mà chọc chọc đầu Tần Dĩ Duyệt."Rửa tay ăn cơm đi."



Tần Dĩ Duyệt đứng lên, điều chỉnh lại tâm tình.



Cả nhà vui vẻ hòa thuận mà cơm nước, xong xuôi, cô lái xe POLO quay trở lại biệt thự.



**



Hôm sau.



Hạ Kiều Yến mang theo Tần Dĩ Duyệt, Tiểu Bảo đồ tết rất khó mua ở trên thị trường. Trở lại Tần gia ăn cơm cùng Tần Thu Dương, Lạc Minh Mị xong. Lại sắp xếp xe đưa hai người họ về nhà ông bà nội của Tần Dĩ Duyệt, khi đó mới lái xe quay về nhà chính.



Tiểu Bảo tựa ở trong ngực Tần Dĩ Duyệt, híp mắt nghỉ trưa.



Tần Dĩ Duyệt nhìn ngoài cửa sổ. Tâm tình hiện tại của cô cùng lần đầu tiên đứng trên bàn phẫu thuật không khác nhau mấy.



Hạ Kiều Yến nhìn bên mặt cô, nói: "Không cần khẩn trương. Đều là người trong nhà. Có anh cùng Tiểu Bảo đứng sau lưng em, không ai dám làm em không thoải mái."



Tần Dĩ Duyệt nghe vậy khóe miệng co rút, "Anh đang an ủi em sao?"



"Đúng rồi."



Tần Dĩ Duyệt hỏi: "Mấy năm trước mừng năm mới ngoại trừ bố mẹ còn có ai nữa vậy?"



"Ông bà nội, cô Tư còn cô em chồng nữa."



"Cô em chồng?" Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc mà nhìn về phía Hạ Kiều Yến.



"Em gái anh."



"Em chưa từng nghe anh còn có một cô em gái đấy?"



"Trước khi anh tiếp nhận Hạ thị, bên ngoài cũng không biết Hạ gia ngoại trừ anh cả anh còn có cả anh hay sao." Hạ Kiều Yến khẽ cười nói, "Chúng ta cũng không phải minh tinh, không cần chuyện gì cũng công bố trước truyền thông đâu."



"Ah nha."



Hạ Kiều Yến giương cằm, "Trong điện thoại di động của anh có ảnh chụp của Vân Sách và ông bà nội, em xem cho biết mặt đi."



Tần Dĩ Duyệt từ hộp đựng đồ kế bên ghế lái cầm điện thoại của Hạ Kiều Yến, mở photo album.



Cô thấy được một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trong photo album đó.



Hạ Gia Minh và Lâm Nhụy đều là người có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, Hạ Kiều Yến vẻ ngoài kế thừa tất cả ưu điểm của hai người họ.



Tần Dĩ Duyệt không chỉ một lần mà nghĩ đến, nếu Hạ Kiều Yến có chị hoặc em gái thì sẽ là dạng gì?



Hạ Vân Sách vẻ đẹp thật sự vượt qua nhận thức của cô.



Cô ấy đẹp đến khoa trương mà nội liễm, để cho người khác chỉ cần liếc thôi đã bị mỹ mạo của cô hấp dẫn, lại bởi vì khí chất bản thân cô khiến cho ánh mắt của người đó không thể rời khỏi cô ấy.



Tần Dĩ Duyệt âm thầm nghĩ: Hạ Vân Sách mới thật sự là quý nữ danh môn trên ý nghĩa.



Sinh ra trong gia đình sung túc, vẻ ngoài lại xuất sắc, có người anh trai tài giỏi chống lưng, cô ấy có thể vô câu vô thúc* mà làm những chuyện cô muốn làm.



*Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.



Sau này khi cô ấy kết hôn rồi, có thể không có bất kỳ nỗi lo gì về người mà cô ấy sẽ cùng kết hôn.



Tần Dĩ Duyệt mở ảnh khác, đó là một hai ông bà cụ tóc trắng, tinh thần quắc thước*.



*Quắc thước: 矍鑠 khỏe mạnh, người già mà sức vóc tinh thần còn khỏe mạnh gọi là quắc thước.



Hạ Kiều Yến giải thích nói: "Ông bà nội anh có tổng cộng bốn người con, ngoại trừ bố anh ra, còn có chú Hai, cô Ba, cô Tư. Chú Hai cùng cô Ba đều ở nước ngoài, cô Tư ở Tấn Thành cô giáo dạy âm nhạc, bà ấy không có kết hôn. Khi ông bà nội không ở nhà chính, thì sẽ là chú Hai hoặc cô Tư ở chỗ đó."



"Đã hiểu đã hiểu." Tần Dĩ Duyệt đem ảnh chụp mấy người đều nhìn một lần, rất thức thời mà không hỏi đến vì sao lúc cô và Hạ Kiều Yến kết hôn, những người này đều không đến, sợ hỏi sẽ tự rước lấy nhục.



**



Xe dừng ở sân nhỏ Hạ gia, một cô gái thân hình cao gầy, mặc chiếc áo choàng dài của Chanel đi đến chỗ bọn họ.



Hạ Vân Sách sau khi thấy xe dừng lại, mở cửa xe giúp Tần Dĩ Duyệt, "Chị dâu, xin chào, em là Vân Sách. Thật xin lỗi vì hiện tại mới gặp chị."



"Xin chào, chị là Tần Dĩ Duyệt." Tần Dĩ Duyệt trong ngực còn có Tiểu Bảo, không thể bắt tay với Hạ Vân Sách được.



Hạ Vân Sách không có chút nào để ý, thò tay ngăn trần xe cho Tần Dĩ Duyệt, để tránh cô xuống xe bị đụng đầu.



Tần Dĩ Duyệt hướng cô cười cười, "Hôm nay em vừa cùng ông bà nội trở về sao?"



"Không phải, ông bà nội cùng cô Tư từ Tấn Thành trở về, em vừa chấm dứt cuộc thi, nên mới từ nước ngoài trở về đó."



"Cuộc thi?"



"Vâng. Thi học vị tiến sĩ, thi xong em liền phóng về đây đó." Hạ Vân Sách cười cười.



"Học bá, xin nhận cúi đầu của tiểu nhân."



Hạ Vân Sách nhìn biểu lộ của Tần Dĩ Duyệt, nhịn không được thổi phù một tiếng bật cười, "Chị dâu, chị so với trong tưởng tượng của em tốt hơn nhiều."



"Trong tưởng tượng của em chị có bao nhiêu chênh lệch đây?" Tần Dĩ Duyệt giảo hoạt mà cười nói.



"Em hình dung sai rồi. Chắc là do khi em nghe được nghề nghiệp của chị là bác sĩ, đã cảm thấy chị hẳn là người phụ nữ ăn nói có ý tứ, không khác gì anh hai em. Không nghĩ tới, chị rất thú vị. Em thích!"



"Cảm ơn em chồng khích lệ, về sau chỉ giáo nhiều hơn." Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc nói.



"Không khách khí." Hạ Vân Sách cũng nghịch ngợm mà mở trừng hai mắt, nhìn về phía Tiểu Bảo trong ngực cô, hâm mộ nói: "Tiểu Bảo thật gần gũi với chị đó."



"Thằng bé với sau này quen thuộc với em rồi, cũng sẽ nguyện ý gần gũi với em thôi."



"Có thể nha." Hạ Vân Sách hướng phòng khách giương cằm "Chị với anh hai đi trước nhà gặp ông bà nội đi, quay lại rồi em sẽ mang chị dạo chơi bốn phía."



"Được, chị cũng không khách khí."



Hạ Vân Sách cười cười, nhìn Hạ Kiều Yến mang theo Tần Dĩ Duyệt đi vào phòng khách.



Trong đại sảnh ông nội Hạ và bà nội Hạ cùng với một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi có khí chất rất xuất chúng nói chuyện với Hạ Gia Minh, Lâm Nhụy.



Lâm Nhụy nhìn Hạ Kiều Yến cùng Tần Dĩ Duyệt đi đến, đứng lên hỏi: "Sao lại về sớm như vậy, không ở cùng ông bà thông gia thêm chốc lát?"



"Bố mẹ vợ hai người họ quay về nhà ông bà nội bên kia mừng năm mới, tiễn hai người đi rồi con liền quay về, miễn cho về trễ, để mọi người phải đợi lâu."



"Ừ." Lâm Nhụy dắt tay Tần Dĩ Duyệt, giới thiệu từng người ở trong đại sảnh.



Ông nội Hạ, bà nội Hạ cùng cô Tư của Hạ Kiều Yến đều chuẩn bị cho Tần Dĩ Duyệt một phần lễ vật có giá trị xa xỉ.



Tần Dĩ Duyệt nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải, cười nói: "Ông bà nội, cô Tư, mọi người nói xem con thu hay vẫn là thu đây?"



Mấy người bị lời của cô chọc cho cười ha ha.



Ông nội Hạ cười nói: "Lúc hôn lễ của con với Kiều Yến chúng ta có việc không thể đến đó, đã là chúng ta thất lễ. Con nếu như không nhận lễ vật của chúng ta, trong lòng chúng ta sẽ áy náy mất."



Hạ Kiều Yến nhận lấy Tiểu Bảo trong tay Tần Dĩ Duyệt, Tần Dĩ Duyệt thái độ kính cẩn mà nhận mấy phần lễ vật văng ra là có thể có giá trị bằng mấy cái nhà lầu.



Tiểu Bảo bị kinh động, mơ mơ màng màng mà mở to mắt, lẩm bẩm một tiếng, thấy là Hạ Kiều Yến ôm nhóc, vô ý thức mà quay đầu tìm Tần Dĩ Duyệt.



Người Hạ gia nhìn động tác nhỏ của Tiểu Bảo, trong lòng đối với Tần Dĩ Duyệt càng tăng thêm sự hài lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK