• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42: Ngoại truyện 1: Tống Tử Dương




Tám năm về trước, khi tôi còn là một nam sinh học sơ trung ở một ngôi trường có chút tiếng tăm. Sở dĩ tôi chọn nơi này là để có thể rời xa cái gọi là gia đình, cái khiến tôi ám ảnh. Bố tôi áp đặt tôi như một cậu chủ, dạy tôi những tàn nhẫn của thương trường ngay khi tôi vừa biết hiểu chuyện. Nhưng tôi lại thích sống là chính mình, có thể làm những gì mình thích. Tôi chọn đến đấy, xa gia đình, sống tự lập, quên đi bản thân là cậu ấm của một gia tộc lớn.



Năm ấy tôi gặp em, cô gái khiến cả đời tôi không quên được. Em là học muội lớp dưới xinh đẹp, đáng yêu, hiền lành, điểm đó đã làm cho tôi thích em. Tôi không thể nào quên được khoảnh khắc hôm ấy em và tôi lần đầu gặp gỡ, trái tim tôi đập rộn ràng, và tôi cũng biết được hóa ra cứ tưởng tôi chết tâm trước những lời tỏ tình của nữ sinh trường này nhưng lại trúng tiếng sét ái tình với em, tôi cũng biết yêu, tim tôi cũng biết rộn ràng.



Hôm ấy, trong bộ đồng phục áo trắng váy xanh giữa trời thu nhẹ dịu, em e dè níu lấy tay áo tôi, ánh mắt hơi e sợ cụp xuống, em bảo tôi.



"Đàn anh, anh có thể giúp em trông chừng con mèo nhỏ này được hay không? Một lát thôi, em đi ngay rồi sẽ quay trở lại."



Em e dè giao con mèo trắng nhỏ đang nằm trong hộp cho tôi. Giây phút đó chợt ngưng lại, đó là lần đầu tôi gặp em. Cô bé năm ấy nhờ một người không quen biết trông hộ em con mèo hoang nhỏ để em chạy đi mua sữa, tìm một ít vải khô lót ổ cho nó. Cô bé năm ấy ngây thơ níu lấy tay áo tôi gọi tôi tiếng 'đàn anh' khiến tôi bây giờ vẫn còn nhớ. Từ sau hôm ấy, lúc nào tôi cũng thấy em đến đó, mang theo ít thức ăn cho con mèo nhỏ. Dần dà, đó là nơi tôi quen em.



"Em là Trầm Giai Lạc, cảm ơn anh những ngày qua đã giúp em trông nó. Em biết anh là Tống Tử Dương, nam sinh nổi tiếng của trường."



"Không có gì."



Sau hôm ấy, em nghiễm nhiên bước từng bước chân vào đời tôi, như một cơn gió mát làm lay động trái tim tôi. Em không như những cô gái hay tỏ tình tôi, son phấn lòe loẹt, áo quần diêm dúa, em không như những cô tiểu thư danh gia vọng tộc tôi hay gặp những lần cùng bố đi tiệc, em chỉ là một cô nữ sinh bình thường, đơn giản, thanh thuần nhưng lại rất xinh đẹp. Tôi quen với cuộc sống có em, cuộc sống tẻ nhạt của tôi như được em tô màu trở thành bức tranh rực rỡ, có nắng chiều, có con mèo nhỏ, có tôi, có em.



"Em có bài tập khó, anh giúp em được không?"



"Được."



Tôi từng cùng em giải bài tập, dạy em học, cứ thế chúng tôi bên nhau. Em có một cô bạn thân và một cậu em trai, cả hai đều có vẻ hơi e dè tôi, nhưng em thì rất hòa đồng, rất vui vẻ với tôi.



"Anh Tử Dương, xem này, con mèo trắng này đã mập thế này rồi. Nếu khi anh tốt nghiệp, nó có nhớ anh không nhỉ?"



"Sẽ nhớ."



"Vậy anh có nhớ em không?"



"Sẽ nhớ. Còn em?"



"Tất nhiên rồi."



Em cười tít mắt nhảy chân sáo chạy trước tôi, tôi thong thả cước bộ theo em trên con đường buổi chiều gió thổi nhè nhẹ. Em quay người về phía tôi, giục tôi đi nhanh, mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân. Chiều hôm ấy nắng vàng rải nhẹ cùng nụ cười em nhen nhóm trong tim tôi một ánh lửa, ánh lửa đó đến bây giờ vẫn còn âm ỉ cháy. Tôi nhớ như in lúc đó tôi đã thất thần trước nụ cười em, để rồi trong đầu tôi nảy ra một ý định mà cả đời sẽ không hối hận: Sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời.



Tống Tử Dương của tám năm trước yêu em đến sâu đậm, yêu em đến mức tìm về gia đình, cầu xin bố để có thể danh chính ngôn thuận mà yêu em. Nhưng số phận trớ trêu, tôi lại bị bắt chuyển trường, đến một nơi xa lạ khác, bắt đầu một cuộc sống khác. Với tôi, chuyện chuyển đi luôn là chuyện không đáng nhắc tới, nhưng tôi không ngờ được lại yêu em, thế nên tôi khăng khăng ở lại, đổi lại là hành động bố nhốt tôi ở biệt thự, nhân lúc tôi hôn mê chuyển tôi đến nơi khác.



Tôi nghe người của tôi nói em có đến tìm tôi sau ngày tôi có tin chuyển trường nhưng ngôi nhà nhỏ tôi ở lại trống không, nghe nói em ngồi trước nhà cả ngày trời, khóc đến sưng cả mắt. Tôi nghe mà quặn thắt cả trái tim, trước khi rời đi, tôi vẫn chưa có cơ hội từ biệt em lần cuối.



Tôi hòa nhập với cuộc sống mới, quen được hai người bạn tốt là Lâm Khải và Phong Dực, nhưng trái tim tôi vẫn hướng về em, vẫn nhớ như in sự hứa hẹn sẽ chăm sóc em cả đời. Tôi ra nước ngoài học tập, thi thoảng có thêm sự giúp đỡ từ Phong Dực và Lâm Khải, tôi dần hoàn thiện bản thân và đến lúc tôi tiếp quản Empire từ bố. Lúc ông trao chiếc ghế chủ tịch cho tôi có nói.



"Bây giờ mọi thứ là của con, có thể làm bất cứ thứ gì con muốn."



Việc đầu tiên tôi nghĩ đến là tìm em. Nhưng tìm em ở đâu khi đã sáu năm trôi qua. Tôi về nước, tìm về trường cũ gặp em trai em, cậu ấy bảo em sang Mỹ du học. Đến bấy giờ, cậu ấy vẫn không thích tôi. Tôi quay về Mỹ, điên cuồng tìm em nhưng đổi lại là sự bặt vô âm tín. Em trốn tránh tôi sao? Em là đang giận tôi vì khi xưa tôi đi không nói lời nào đúng không? Tôi vẫn tìm em nhưng mãi không có kết quả.



Năm ngoái, có người nói với tôi em đã về nước, tôi giao công ty lại cho trợ lý, về nước tìm em. Tôi gặp Lâm Khải và nhận ra bạn gái cậu ta hóa ra là cô bạn thân của em thuở đó, tôi định hỏi về em nhưng sợ rằng chỉ nhận lại cái lắc đầu. Lần về nước này, tôi cũng nhận ra Phong Dực đã biết yêu, cậu ta hóa ra cũng có ngày trầm luân, chỉ có tôi đi tìm em suốt năm tháng thăng trầm.



Chiều hôm ấy tôi như ngỡ ngàng khi bắt gặp em đi cùng bạn gái Lâm Khải, đúng thật là em. Cô bé đáng yêu năm đó giờ đã trưởng thành, mái tóc em màu nâu hạt dẻ, dưới nắng chiều, nụ cười của em như làm bừng sáng cả góc trời. Tôi như quay lại buổi chiều hôm đó, buổi chiều em cười với tôi, hóa ra cô gái của tôi vẫn ở đây. Em trưởng thành hơn, xinh đẹp hơn, có chút quyến rũ của phụ nữ khiến tim tôi lại bồi hồi xao xuyến. Tôi đi theo em.



Giây phút gặp lại tôi em ngỡ ngàng, ánh mắt em lạnh tanh, xa cách, em bảo em không quen tôi. Sau vài lần đôi co, cuối cùng em cũng chịu thừa nhận nhưng lại lạnh lùng xa cách, không như thuở xưa. Tôi đau đớn khi em chối bỏ tôi, em nói em có bạn trai. Em thừa nhận năm đó em yêu tôi nhưng chính sự nhẫn tâm của tôi đã làm cho tình yêu này phai dấu, em bây giờ đang rất yêu người khác, thậm chí, em còn có mùi vị của một người phụ nữ. Tôi cô độc nhìn theo bóng lưng em, bóng lưng ngày xưa tôi lưu luyến, nhưng lại chẳng còn can đảm ôm em nữa rồi.



Tôi cố gắng quên đi chuyện đó bằng cách mượn rượu, tôi uống rượu, đập phá rồi uống rượu. Tôi mắng bản thân mình là một thằng khốn, một thằng khốn năm xưa đã vô tình với em, bỏ rơi em. Tôi thì sao xứng với tình cảm của em.



Em là bạn gái Phong Dực, tôi thậm chí rất ngỡ ngàng. Em sợ cậu ta hiểu nhầm, giải thích với cậu ta, em nói tôi chỉ là quá khứ, là tuổi trẻ bồng bột. Tôi nhận ra em thật sự rất yêu cậu ta. Phong Dực yêu em, tôi có thể nhận thấy, em không lạnh lùng tôi nữa, có lẽ vì em cũng không sợ cậu ta hiểu nhầm nữa rồi. Tôi hỏi em có hối hận khi chọn Phong Dực hay không nhưng lại chẳng có can đảm, nhìn em dịu dàng bên cậu ta, tôi chỉ biết cười cay đắng. Hóa ra hai người hợp nhau đến vậy. Tối đó gió lạnh thổi như đục khoét trái tim tôi.



Sau này tôi gặp lại em, em đã thoải mái với tôi như trước, nhưng tôi biết sẽ không còn là em của tuổi thanh xuân kia nữa. Tôi hỏi em có giữ cho mình đường lùi trong tình yêu hay không. Em chỉ nói.



"Em đã quyết định cùng anh ấy đương đầu với sóng gió tất nhiên là sẽ mạo hiểm, em không muốn giữ đường lùi vì em sẽ không bao giờ lùi bước."



Lúc đó tôi đã biết, tôi thua rồi, thua em, thua Phong Dực. Em mặc cậu ta có tin đồn đính hôn, chọn yêu cậu ta chứ không nghĩ đến tôi. Em chọn đương đầu chứ nhất định không nghĩ đến tôi là đường lùi. Trầm Giai Lạc, Tống Tử Dương tôi thua em rồi.



Hôm nay nhìn em trong chiếc váy cưới đẹp đến nao lòng, tim tôi vẫn rộn ràng như ngày trước. Em hạnh phúc khi sắp là cô dâu, xoa bụng dịu dàng khi nhắc đến sinh linh nhỏ kết tinh tình yêu của em và Phong Dực. Tôi từng ao ước biết bao khoảnh khắc này, nếu tôi là nam chính của em, sẽ hạnh phúc biết bao. Lễ cưới của em, tôi là phù rể, nhìn em hạnh phúc tuyên thệ, trao nhẫn cưới, cùng người bạn thân của tôi hôn nhau say đắm dưới lễ đường trước sự chứng kiến của Đức Mẹ và Chúa Trời mà lòng tôi rỉ máu. Tôi nguyện nhớ mãi về cô bé năm đó, cô bé mặc áo trắng váy xanh, mỉm cười trong nắng thu, cô bé tôi dành tám năm thương nhớ. Tôi nhớ con mèo năm ấy, cũng nhớ em, tôi làm được còn em thì sao? Liệu em có còn nhớ nam sinh cùng con mèo trắng năm ấy hay không?



Khi váy cưới của em chạm đất, em sẽ trở thành cô dâu của người khác, nhưng em mãi mãi là tín ngưỡng đẹp nhất lòng anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK