Vẻ mặt Trần Bình lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt, sắc mặt anh nghiêm túc, toàn thân lộ rõ ý định giết người!
Kiều Thanh Nhi khẽ giật mình, theo bản năng lui về sau nửa bước.
Cái này. Khí thế trên người người này rõ ràng còn mạnh mẽ hơn so với anh Long!
Hơn nữa, khí thế kia cũng không phải mạnh một xíu hay một chút, mà là khiến cho người ta áp lực không thở nổi.
Rốt cuộc anh ta là ai?!
Kiều Thanh Nhi nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên, cười khẩy nói: "Chị An, chị dẫn theo tên công tử bột này, đúng là không phải kiêu ngạo bình thường đâu, chẳng lẽ chị không biết nơi này là địa bàn của anh Long à?"
Sở An An thản nhiên cười mỉa.
Hàn Long?
Vậy thì thế nào, anh Trần đã muốn san bằng câu lạc bộ Tinh Duyệt thì chỉ cần một câu thôi. Cho dù là Hàn Long sau khi biết rõ thân phận anh Trần, thì cũng phải quỳ dập đầu, cầu xin anh Trần tha thứ.
"Kiều Thanh Nhi, tôi cảnh cáo cô, không muốn gây ra sai lầm thì mau chóng dẫn bọn tôi đi! Nếu không cho dù Thiên Vương đến đây cũng không thể cứu được cô đâu!"
Sở An An cũng đã mất kiên nhẫn, bởi vì cô rõ ràng cảm nhận được khí lạnh trên người Trần Bình đang phát ra ngày càng nhiều hơn.
Từ trước đến nay Sở An An thuộc kiểu người chân dài, giờ phút này táo bạo chạy đến tủ rượu trước sân khấu, cầm lên một chai rượu, “bịch” một cái nện vào trên đầu em trai đang hóng chuyện trên lầu!
Lập tức, máu văng lên khắp nơi.
Em trai cô ta bụm lấy cái đầu đầy máu, ngồi chồm hổm trên mặt đất kêu thảm.
"Sở An An, chị hơi quá đáng rồi! Nơi này họ Hàn không phải họ Trịnh!" Nét mặt Kiều Thanh Nhi thay đổi ngay, tức tới mức đỏ bừng.
"Hỏi lần nữa, phòng bao nào!" Sở An An cầm theo bình rượu chỉ vào Kiều Thanh Nhi, miệng bình nhọn hoắt không kiêng dè nhắm ngay khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bóng của Kiều Thanh Nhi.
Khiến Kiều Thanh Nhi vô cùng sợ hãi.
Cô ta chưa từng thấy Sở An An gắt gỏng như hôm nay, nơi này chính là địa bàn của anh Long, cô làm như vậy là đang khơi mào rắc rối cho Trịnh Thái và Hàn Long sao?
"Chị Thanh!"
Thoáng cái, mười tên lưu manh đang đứng bên ngoài nhìn tình hình đi qua vây quanh, bao bọc Sở An An và Trần Bình ở bên trong, trên tay bọn họ đều cầm theo vũ khí, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh người.
Tên nào cũng ảnh mắt hung ác, chỉ ước có thể lập tức xé nát hai người Sở An An và Trần Bình cho rồi.
Tình thế hết sức căng thẳng, nhiệt độ chợt hạ xuống đến vô cùng.
Song, Trần Bình bị mười tên lưu manh vây quanh, nhưng vẫn bộ dạng lạnh lùng như cũ, trên mặt không hề sợ hãi, sâu trong đôi mắt toát ra lửa giận ngút trời.
Sở An An đi theo sau Trịnh Thái tròn tám năm, tình cảnh lớn nào mà chưa thấy qua, cô vô cùng bình tĩnh, nói: "Như thế nào, người đồng thế mạnh, bắt nạt Sở An An tôi đây đánh không lại mấy người hay sao? Hay là nói, mấy người đều đã quên lời nói của anh Thái rồi!"
Kiều Thanh Nhi nghe thế, vẻ mặt khẽ giật mình, trên mặt tràn đầy tức giận nhưng đồng thời cũng thêm một ít kiêng dè.
Vì cái gì?
Sau khi Trịnh Thái lên chức đã từng nói, người nào động tới người của anh, chính là gây sự với anh, cho dù người đó là ai cũng phải của nát nhà tan!
Chính là ngang ngược như vậy, chính là hung ác như vậy.
Vì vậy, Kiều Thanh Nhi và những tên lưu manh này chần chờ, ánh mắt phức tạp.
Trịnh Thái là ai kia chứ?
Vua của đất thành phố An Huy, tuy rằng những năm gần đây ít khi xuất hiện, bắt đầu phát triển sản nghiệp Dương Quang, nhưng ai cũng biết, đây là một con hổ ăn thịt người.
Kiều Thanh Nhi nhận thấy được hôm nay bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, ánh mắt trầm xuống, vung tay lên, giải tán đám em trai.
"Sở An An, chị thật sự muốn vào đây? Tôi cảnh báo chị trước, người ở bên trong chị tuyệt đối không chọc vào nồi, cho dù là anh Thái đến đây, cũng phải suy nghĩ một chút, mong chị không cần phải hối hận!" Kiều Thanh Nhi cười khẩy nói.
Sở An An nhíu mày, nhìn Kiều Thanh Nhi như vậy, hình như thật sự có chút phiền phức.
Người nào khiến cho câu lạc bộ Tinh Duyệt coi trọng như thế?
Thành phố An Huy còn có người mà anh Thái không thể đụng vào?
Nếu như không phải thành phố An Huy, vậy chẳng lẽ là nơi khác đến hay sao?
Nếu như là nơi khác đến đây, vậy cũng rất khó nói.
Nhưng mà, Sở An An thoáng nhìn sang, nhìn thấy Trần Bình bên cạnh, hoàn toàn bỏ đi nghi kị trong lòng.
Nếu như, ngày đó anh Thái nói không sai, vậy thì có lẽ anh Trần có thể áp chế được.
Nghĩ đến đây, Sở An An không vui nói: "Đừng nói nhảm, mau mau dẫn đường!"
Kiều Thanh Nhi cười chế giễu, cũng không nói nhảm mà quay người lắc lắc mông.
Trần Bình theo sát phía sau.
Sở An An gần bên cạnh, cùng lúc không lộ dấu vết lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Trịnh Thái.
Rất nhanh, bọn họ đã đến trước của của căn phòng lớn nhất câu lạc bộ, cửa lớn mạ vàng, đầu rồng đuôi phượng, khí thế huy hoàng, khiến cho người ta có một loại cảm giác xa xỉ cực kỳ.
Trần Bình đâu còn tâm trạng nhìn những thứ này, trong lòng chỉ có Giang Uyển, có thể cô đang gặp chuyện không may!
Anh, giơ chân lên, mạnh mẽ đạp xuống của
Àm!
Của lớn bị đá văng.
Kiều Thanh Nhi khẽ giật mình, không nghĩ tới tên công tử bột này lại có thể ngang tàng vô văn hóa như vậy, cũng không biết phải nói gì nữa.