Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy mười người thuộc hạ thuần một thân Âu phục màu đen, phong tỏa toàn bộ câu lạc bộ Tinh Duyệt.
Trong phòng bao, Trần Bình ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh lùng nhìn Tôn Trạch Minh cúi đầu khom người đứng trước mặt mình, và cả Hàn Long đang quỳ trên mặt đất dập bể đầu chảy máu.
"Cút ra!"
Bịch một tiếng!
Triệu Cương bị Trịnh Thái từ phía sau bức rèm che cuốn đạp đến ghế sô pha trước mặt.
Hiện tại cả người gã đang run bần bật, ánh mắt hoảng hốt không ổn định.
Vừa thấy Trần Bình, anh lập tức chuyển sang quỳ xuống, đầu đập xuống đất cầu xin tha thứ nói: "Trần... Trần Bình, anh Trần! Nhìn mặt mũi tôi và đồng nghiệp phó tổng giám đốc Giang, tha cho tôi lúc này được không, lần sau tôi không dám nữa."
Ánh mắt Trần Bình lạnh lùng, lửa giận bập bùng, nói: "Tôi không mong gặp lại anh ở thành phố Giang."
"Được, ngài Trần!" Trịnh Thái là người giang hồ, câu nói đầu tiên đã hiểu rõ ý của Trần Bình,
Chỉ một ánh mắt, hai thằng em đã kéo theo Triệu Cương đang gào khóc thảm thiết cầu xin tha thứ, kéo dài tới một phòng bao khác.
Triệu Cương sợ tới mức lúc ấy cứt đái đều ra, mùi khai đầy đất.
"Đến lượt mày, Tôn Trạch Minh." Giọng nói Trần Bình lạnh lùng vang lên.
Cái đầu Tôn Trạch Minh khó chịu, nhưng khóe miệng vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười nói: "Trần tiên sinh, cho dù thế nào thì cậu tao cũng là Đường Hòa Mẫn, mày và cậu tao quen biết nhau, làm việc chừa lại một đường lui, bỏ qua cho tao lúc này, khu vực thành phố An Huy này, tao cũng không tới nữa."
Tôn Trạch Minh đã nghĩ thông suốt.
Cho dù ngài Trần này tiếp tục cố chấp, nhiều lắm cũng chỉ có chút thực lực.
Nếu anh thực có can đảm làm gì mình, cậu mình chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh.
Vì vậy, lúc này gã ta không sợ hãi.
"Chừa lại một đường lui?"
Nghe thế, Trần Bình không giận ngược lại còn cười: "Mày biết người phụ nữ mày muốn động vào là ai không?"
Tôn Trạch Minh thật sự không biết: "Cũng chỉ một người phụ nữ mà thôi, ngài Trần không định cá chết lưới rách chứ?"
"Cá chết lưới rách?" Vẻ mặt Trần Bình trong nháy mắt nghiêm túc, hai mắt tỏa ra ý lạnh: "Giang Uyển là vợ của tao!"
Hồi hộp!
Tôn Trạch Minh run lên, trong nháy mắt đã biết mình phạm phải một sai lầm lớn!
Chơi phụ nữ chơi cả vợ của người ta luôn rồi.
Không xong!
"À ừ ngài Trần, đây chẳng phải là suýt chút nữa mới... sao, tôi nhận lỗi, năm trăm ngàn, coi như là phí đền bù tổn thất tinh thần cho em dâu nhé."
Trong lòng Tôn Trạch Minh có chút hốt hoảng, nhưng bộ dáng vẫn như trước không sợ hãi.
Năm trăm ngàn không ít, đó là ở trong mắt Tôn Trạch Minh.
"Mày đang lôi tiền ra nói chuyện với tạo sao?" Trần Bình lạnh lẽo tàn độc mở miệng nói: "Trịnh Thái, cho gã ta ba trăm vạn."
Bên Trịnh Thái không chần chờ chút nào, vội vàng dẫn mấy thủ hạ và tự mình đi ra ngoài lấy ba trăm ngàn, từ lúc đó đến lúc lấy tiền nhiều lắm chỉ mất năm phút đồng hồ.
Ba cái vali xách tay màu bạc, mở ra toàn bộ, bày trên bàn trà, tất cả đều là tiền mặt màu đỏ!
Tròn đúng ba trăm vạn!
Mồ hôi lạnh trên thái dương Tôn Trạch Minh thấm ra, khóe miệng co giật nói: "Ngài Trần, ý ngài là gì?"
"Mua cái chân thứ ba của mày!" Trần Bình lạnh giọng nói.
Vừa dứt lời, người của Trịnh Thái đã đè Tôn Trạch Minh xuống mặt đất, mông chồng lên trời, quần cũng bị kéo, chỉ thừa một cái quần lót.
Hoảng hốt! Sợ hãi!
"Ngài Trần, cậu tao là Đường Hòa Mẫn, mày không thể làm như vậy!" Tôn Trạch Minh giãy giụa và gào thét, thế nhưng chỉ là làm chuyện vô bổ.
"Mày dám động vào tạo, cậu của tạo nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!"
Trần Bình không nói gì, chỉ nhắm mắt lại.
Bên Trịnh Thái trực tiếp giơ lên gây bóng chày kim loại trong tay, nhắm vào thân dưới của Tôn Trạch Minh lập tức đập xuống.
"A!"
Một tiếng kêu thê lương khiến cho sâu trong linh hồn người người đều run sợ và cảm thấy bị thảm, vang vọng toàn bộ phòng bao.
Gương mặt Tôn Trạch Minh trong nháy mắt biến thành màu gan heo, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ trán, công người lại, bụm thân dưới, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể kêu rên.
Đời này của gã ta, nghĩ cũng đừng nghĩ đụng vào phụ nữ nữa.
Cùng lúc đó.
Cửa ra vào câu lạc bộ Tinh Duyệt, năm chiếc Audi A8L màu đen dừng lại.
Đường Hòa Mẫn vô cùng lo lắng từ trên xe chạy xuống, đi theo phía sau đúng là thủ lĩnh đứng đầu thành phố An Huy.
Giờ phút này sau gáy Từ Khắc Cần đổ đầy mồ hôi, dẫn theo thư ký, đuổi theo Đường Hòa Mẫn đang tiến về phía trước: "Giáo sư Đường, ngài chậm một chút."
Ông nhận được tin tức Thải Đẩu giới y học Đường Hòa Mẫn đến thành phố An Huy, lập tức tự mình chạy tới sân bay tiếp đón.
Đây chính là nhân vật lớn, bước vào thành phố An Huy, quả thực là làm vẻ vang cho thành phố An Huy.
Nhất định phải tiếp đãi thật tốt!
Lúc vừa nhìn thấy người, ông đã đi thẳng đến câu lạc bộ Tinh Duyệt.
Từ Khắc Cần rất nghi hoặc, là ai, cần Đường Hòa Mẫn tự mình tới đây, hơn nữa nhìn bộ dạng, còn rất sốt ruột.
Cửa ra vào câu lạc bộ Tinh Duyệt, mười người thuộc hạ mặc Âu phục màu đen, nghiêm nghị đứng chờ, thẳng tay ngăn cản đường đi của Đường Hòa Mẫn: "Ngại quá, phong tỏa."
Lông mày Đường Hòa Mẫn nhăn lại thành một đám, vừa định mở miệng, Từ Khắc Trần sau lưng đã chạy tới, nổi giận nói: "Lá gan không nhỏ, ai dám phong tỏa!"
Thuộc hạ kia nhìn thấy người nào tới, lập tức sợ tới mức phát run toàn thân: "Từ... Từ thủ lĩnh thành phố..."
Mę o'i!
Sao chủ tịch thành phố lại tới đây hả?
Ông già này là ai, thế mà có thể khiến cho Từ Khắc Cần tự mình đi theo!
Rất nhanh, mấy thuộc hạ tản ra, xoay người cung kính mời nhóm người Đường Hòa Mẫn và Từ Khắc Cần đi vào.
Từ Khắc Cần nhìn thấy chỗ này toàn là người, lập tức sinh ra lửa giận!
Tiêu diệt cái ác, xem ra còn phải thi hành đào sâu hơn mới được!
Cửa phòng bao bị đẩy ra.
Đường Hòa Mẫn xông tới, liếc mắt đã thấy Tôn Trạch Minh đang trên mặt đất liên tục kêu gào thảm thiết.
Thế nhưng ông hoàn không thèm để ý, chạy thẳng đến trước mặt Trần Bình, củi nửa người gục đầu cung kính nói: "Ngài Trần, thực xin lỗi, tôi đã tới chậm."
Từ Khắc Cần theo sát phía sau, giờ phút này thấy cảnh tượng như vậy, cả người chấn động giống như bị sấm bổ xuống!
Đường... Giáo sư Đường cúi đầu xin lỗi với một người trẻ tuổi?