Hôm sau trên núi thời tiết vẫn mưa dầm dề kéo dài không dứt. Từng giọt mưa rơi tí tách rung động không ngừng như khúc nhạc thong thả êm dịu vậy lặng lẽ khiến người ta tỉnh giấc.
Lúc Úc Linh tỉnh lại phát hiện ra trong lòng mình có người đang ngủ, bất giác cả người tê cứng. Cúi đầu thẫn thờ chỉ thấy lúc trước cô vốn ngủ giống như con bạch tuộc cuốn người vậy, mà lúc này lại thấp hơn cô một cái đầu, dán chặt mặt vào ngực cô ngủ ngon lành, cảm giác như cô đang ấn anh vào tận trong ngực vậy. Cứ tư thế này ngủ, khiến cô đờ đẫn hồi lâu, mãi mới buông anh ra, chậm rãi đứng dậy. Lúc cô đứng dậy người vốn đang say mộng đẹp cũng tỉnh, tuy trải qua một đêm, tóc vẫn không loạn, vẫn mềm mại rũ xuống. Một người đàn ông có làn tóc dài mượt mà đến thế, có thể là thật sao?
“Úc Linh, chào em” Anh nhìn cô mỉm cười, nụ cười tươi mềm mại.
Úc Linh đáp lại một câu, đại khái là vì vừa rời giường, vẫn còn chưa tỉnh hẳn, biểu hiện không linh hoạt lắm, thoạt nhìn thậm chí còn hơi ngốc chút. Nhưng Hề Từ biết loại người này lúc ngây ngốc đó là thời điểm tấn công tốt nhất, dù có đùa cô thế nào cô cũng không có ý kiến hoặc phản kháng.
Anh ôm cả vai cô, cho cô một nụ hôn sâu vào buổi sớm. Sau khi nụ hôn sớm kết thúc, Úc Linh đã tỉnh táo lắm rồi, mặt nghiêm lại rời giường. Rửa mặt xong, Úc Linh đi tới cửa sổ lấy tay đẩy cửa ra, nhìn đình viện ướt nhẹp, và rặng núi đứng lặng ở xa xa trong màn mưa, bầu trời màu xám, mưa phùn mông lung, thấy hơi lo lắng. Hít sâu một hơi không khí mát lạnh, len lỏi chút lạnh lẽo.
Cũng không rõ có phải trong lòng tác quái không, cho dù trong núi ít người, nhưng sáng sớm ở đây cô lại cảm thấy không khí chẳng tươi mát tý nào mà mang theo một hương vị trất buồn khó nói nên lời, khiến con người ta thật sự khó có thể thả lỏng được.
Cả hai sau khi rửa mặt xong, đi ra nhà hàng buffet sơn trang ăn sáng. Rõ ràng họ dậy có vẻ muộn, trong phòng ăn cũng đã không còn người nào, cả đoàn làm phim đã bắt đầu bận rộn lúc sáng sớm, giờ đang tụ tập ở phía sau núi sau sơn trang, đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Úc Linh ăn mấy thứ đơn giản, sau khi hỏi rõ chỗ của mấy người đoàn làm phim thì cùng Hề Từ đi tới.
Mưa cũng không lớn, chỉ là mưa lun phun kéo dài mãi, cả thế giới đều ẩm ướt, nhưng lại khiến cho người ta thấy chán ghét.
Cả hai người cầm ô đi trên con đường lát đá, cũng không bẩn giày, nhưng những người trong đoàn làm phim đi đi lại lại trên đường thì thảm rồi, có lúc có việc đứng lên đi tắt thì không dẫm trên đường lát đá mà dẫm trên bùn, lát sau cả giày và ống quần đều bẩn hết.
Lúc tới nơi, xa xa đã thấy có lều che, một đám người đang bận rộn ở đó, chung quanh còn có camera, đạo diễn Chung đang đứng ở giữa nói gì đó với người phụ trách, cũng không che dù, mưa phùn rơi trên người ông, trên mái tóc đen dính lấm tấm bọt nước, thoạt nhìn như một đầu tóc pha sương vậy.
Úc Linh, Hề Từ hai người chẳng liên quan tới, lúc đó những người đó thoáng nhìn qua, nhưng chỉ có vài người, những người khác thì vội vã đi đi lại lại, vốn chẳng có tâm đâu mà để ý tới họ. Mãi cho tới khi đạo diễn Chung đi tới chỗ hai người họ, thì cuối cùng mọi người mới nhận ra cái vị Hề Từ này chính là người hôm qua đã mang đạo diễn Chung từ trên núi về.
“Hề tiên sinh, sao lại tới đây thế?” Đạo diễn Chung hỏi hòa nhã, tuy vẫn còn vẻ mặt nghiêm túc nhưng chỉ cần nhìn lên người ông đều có cảm giác giọng điệu và biểu hiện của ông đã khác hẳn rồi.
“Cùng Úc Linh nhà tôi tới” Hề Từ đáp ôn hòa, cúi đầu nhìn thoáng qua Úc Linh. Đạo diễn Chung nhìn người đứng tùy ý cạnh Hề Từ, sau khi thấy cô phát hiện ra tầm mắt của mình thì đơn giản gật đầu xem như chào hỏi qua, rồi không còn động tác dư thừa nào nữa.
Đạo diễn Chung ngưng lại chút rồi tiếp tục nói khách sáo, “Không rõ Hề tiên sinh có hứng thú quay chụp không? Hôm nay chúng tôi muốn chụp hai cảnh, một là ở phiến ruộng bậc thang trong sơn trang kia, hai là ở nơi hôm qua anh đã cứu tôi đó, nếu anh rảnh thì cũng có thể đi xem”
Lời đạo diễn Chung khiến trợ lý cầm ô của ông lắp bắp kinh hãi, nên biết lúc đạo diễn Chung đang làm việc, chưa bao giờ chủ động mời người không liên quan tới xem, nhưng giọng điệu của ông hôm nay lại quá mức khách sáo và thành khẩn, thật không giống ông lắm, thậm chí khiến người ta còn cảm thấy hình như ông đang thật hy vọng Hề Từ có thể đồng ý.
Hề Từ cũng không có câu trả lời chuẩn xác cho ông, chỉ bảo, “Tôi chỉ xem xem thôi”
Đạo diễn Chung khẽ gật đầu với anh, rồi vội đi ngay. Lúc này Úc Linh đã nhìn thấy Du Lệ đang bị mọi người vây quanh hóa trang, đang định đi qua thì một quả cầu tròn lăn tới ngăn họ lại.
Là phó đạo diễn Hứa.
“Hề, Hề tiên sinh” phó đạo diễn Hứa xoa xoa tay, cười nhìn Hề Từ lấy lòng, lại nhìn Úc Linh lấy lòng gọi một câu “tiểu thư Giang”
Phó đạo diễn Hứa vẫn bộ dáng béo lùn như cũ, khiến người ta cí cảm giác một nam trung niên mập đáng ghét, sở dĩ ông ta có thể lên tới vị trí phó đạo diễn như bây giờ thật ra cũng đều dựa vào quan hệ mà lên được, bản thân thì cũng không có tài lắm, vì thế trông thế nào, người ta cũng chẳng để ý cho lắm. Lúc này phó đạo diễn Hứa nhìn bộ dạng trông khá tiều tụy, hai mắt sâu hoắm, hốc mắt vô thần, nhìn như cả đêm không ngủ vậy, không rõ có có bị chuyện hôm qua dọa cho không nữa.
“Có chuyện gì sao?” Hề Từ hỏi.
“Vâng, vâng có việc ạ. Hề tiên sinh, chuyện tối qua đó, ngài vẫn chưa nói cho tôi biết, phải phá giải bằng cách nào….” Phó đạo diễn Hứa hạ giọng.
Hề Từ nhìn ông ta lạ lùng, “Ông cũng không dính phải thứ tốt gì, cần gì phải phá giải chứ?”
Phó đạo diễn Hứa nghe xong cũng không thả lỏng, mà ngược lại mặt như đưa đám hỏi, “Hề tiên sinh, chỉ là cái vị Ngô kia…. Vẫn còn quấn lấy tôi mà”
Lần đầu tiên trong đời, phó đạo diễn Hứa thầm hận tật xấu bản thân mình ỷ vào chức quyền chơi gái, ông ta có đâu biết rằng Ngô Bằng Linh nhìn như mỹ nữ nóng bỏng gợi cảm vậy mà lại là âm thể trời sinh dẫn quỷ vật quấn thân chứ, hại ông ta chỉ cần tiếp cận cô ả chút thì sẽ có quỷ vật công kích ông ta, khiến tối qua ông ta suýt nữa bị dọa chết khiếp rồi.
Ông ta thề, chỉ cần vượt qua được kiếp này thì sau này ông ta không bao giờ chơi gái nữa, chỉ thủ tiết sống cùng bà thím già trong nhà là ổn!
Từ trong lời phó đạo diễn Hứa nói, Úc Linh và Hề Từ mới biết vừa rồi chuyện tối qua ở suối nước nóng, tuy họ đi rồi, nhưng vẫn có phần hậu. Phó đạo diễn Hứa tuy mong được cách xa Ngô Bằng Linh ra, nhưng Ngô Bằng Linh thì lại vẫn muốn lợi dụng đạo diễn Hứa, đâu có cho phó đạo diễn Hứa bứt ra chứ? Sau khi Ngô Bằng Linh tỉnh lại, vốn chẳng còn nhớ gì nữa, tuy biết có một con quỷ vật khống chế yêu vật thi thể cùng cô ta, sợ quá thì buông ra – không nhớ nữa, vì thế cảm xúc cũng không nhiều. Sau khi tỉnh lại dĩ nhiên là đi tìm phó đạo diễn Hứa trước rồi.
Lại vừa tiếp xúc thân mật, sau đó ngủ tối, phòng phó đạo diễn Hứa lại lần nữa bị quỷ vật phẫn nộ tới cửa bái phỏng. Tuy ông ta không nhìn thấy những quỷ vật đó, chỉ là quỷ vật tạo ra bầu không khí khủng bố khiến cho ông ta gần như bị dọa sợ mất mật.
Bất giác, Úc Linh nhìn về phó đạo diễn Hứa với ánh mắt hơi đồng tình, nhưng chỉ có một chút thôi, phó Hứa đạo diễn bị như vậy là do ông ta gây ra, mình làm mình chịu, thật xứng đáng.
Ngay lập tức cô cũng không muốn nghe tới chuyện quỷ vật tối qua dọa phó Hứa đạo diễn ra sao nữa, lấy ô che trực tiếp đi thẳng tới lều bên kia.
Du Lệ đã hóa trang xong, thấy Úc Linh tới thì vui vẻ nhìn cô cười. Du Lệ ngồi cạnh Ngô Bằng Linh, cô ả cũng đang hóa trang. Nhìn thấy cô ta, Úc Linh hơi ngưng lại, không dám nhìn thẳng mặt cô ta, bình tĩnh rời ánh mắt đi chỗ khác.
“Các cậu hôm nay có muốn đi vào núi cùng chúng mình không? Cả chiều ở trong núi suốt đó” Du Lệ hỏi.
“Xem tình hình đã” Úc Linh bảo thủ đáp lại, lại mờ mịt nhìn qua Ngô Bằng Linh, cô vẫn không quên chuyện con lệ quỷ định hại Du Lệ trong thân thể Ngô Bằng Linh kia.
Du Lệ cũng không ép cô, cùng cô chuyện trò một lát, Ngô Bằng Linh cũng hóa trang xong, cô ta mở to mắt lúc nhìn thấy Úc Linh ngồi cạnh Du Lệ nói chuyện thì thần sắc giật nảy mình, sau đó dùng loại ánh mắt quái dị không nói nên lời nhìn Úc Linh một lát, nhìn tới nỗi gai ốc cô nổi đầy lên, nếu không phải mặt cô ta đang bôi trát phấn thì chắc cô ta có thể hạ tầm mắt phá công tới rồi.
Cô còn nhớ rõ trong thân thể vị tiểu thư này còn một con lệ quỷ bám vào nữa kìa. May là rất nhanh đạo diễn Chung đã lên tiếng, cả đám người bắt đầu bận rộn với công việc.
Hề Từ đã thoát khỏi phó đạo diễn Hứa, cùng ngồi với Úc Linh trong lều che mưa nhìn họ chụp quảng cáo.
Nhìn một lát, Hề Từ nhìn lên bầu trời mưa, nói với Úc Linh, “Các em đóng phim cũng vất vả vậy sao?”
“Vất vả hay không thì còn phải xem là đang diễn cảnh gì nữa cơ” Úc Linh đáp tùy ý, ánh mắt dừng lại trên thân người Du Lệ trong trang phục váy xanh dài rực rỡ đứng trong mưa.
Có lẽ không như ý đạo diễn Chung yêu cầu, Du Lệ cứ lặp lại động tác đi từ đầu này tới đầu kia, lặp lại rất nhiều, không chỉ muốn ở nơi lầy lội thế này mà vẫn phải duy trì tư thế bước nhẹ nhàng vui sướng, trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười tươi, khiến người xem vừa nhìn đã có cảm giác như tinh linh vậy.
Trước xuất diễn của Du Lệ, Ngô Bằng Linh đứng bên quan sát, một trợ lý nhỏ đứng che ô cho cô ta.
Úc Linh nhìn nhìn, phát hiện ra thần sắc Ngô Bằng Linh không ổn lắm, vẫn ánh mắt đầy ác ý không che giấu nhìn về phía Du Lệ, nhưng thường cô ta nhìn tới nhìn lui đám đông nên cũng không rõ cô ta đang tìm cái gì, điều này khiến trong lòng Úc Linh nổi lên cảnh giác, trực giác không rõ có phải do con lệ quỷ kia đang ra lệnh cho Ngô Bằng Linh làm chuyện gì xấu không nữa.
Ngô Bằng Linh tìm một vòng, cuối cùng có vẻ hơi bực trong lòng nói, “Quỷ đại tiên, không thấy yêu mà ngài nói đâu”
Trong mắt cô ta, người xinh đẹp nhất ở đây phải kể tới là Du Lệ, tiếp đó mới là người bạn thân của Du Lệ tên Giang Úc Linh kia. Nếu Quỷ đại tiên khẳng định Du Lệ không phải là yêu, vậy cái vị Giang Úc Linh kia rất có thể, còn người đàn ông đi cùng Giang Úc Linh tới chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, Ngô Bằng Linh cũng loại anh ra ngoài.
Vì loại thanh niên này thoạt nhìn như một giáo viên, văn nhã tuấn tú, khí chất càng thanh cao rõ, khiến người ta có cảm giác cực kỳ thoải mái, đâu có kiểu giảo hoạt giống loại yêu máu lạnh đâu? Cho dù có là yêu dùng yêu lực đóng giả con người thì cũng không thể giấu hết được bản tính mà biến thành bộ dạng vô hại thế này được?
Trong lúc Ngô Bằng Linh bất giác không rõ người nào mới là yêu biến thành, đang định tính toán đợi lúc nào tới giờ nghỉ trưa thì đi chỗ đăng ký sơn trang xem xem sơn trang này có bao nhiều khách nghỉ, tiện tra một thể.
Sáng chụp ảnh cũng không thuận lợi lắm, tuy đạo diễn Chung chọn cảnh mưa rơi, nhưng có vẻ không hợp với yêu cầu của ông, mà cả đám người bị ông ngược tới mức không dám hó hé nửa lời, đợi tới giờ cơm trưa mới được nghỉ một tiếng, cả đoàn làm phim quả thật khóc không nổi. Úc Linh và Hề Từ về ăn trưa trước, bữa trưa dĩ nhiên là do Hề Từ mượn bếp sơn trang nấu, thức ăn còn nấu ngon hơn cả đầu bếp sơn trang nhiều.
Sau khi ăn xong, Úc Linh gói một phần cho Du Lệ, mang qua cho cô. Du Lệ nhận phần thức ăn, mắt trông mong hỏi, “Do chồng cậu làm à?” Thấy Úc Linh gật đầu, cô nàng thò tay ra ôm lấy cô, vẻ mặt biểu hiện “Yêu em muốn chết” được, sau đó sung sướng mở hộp cơm ra ăn.
Những người khác ở bên kẻ thì ngồi xổm kẻ thì ngồi bệt giải quyết bữa trưa.
Ánh mắt Úc Linh dừng lại hộp cơm trưa của Ngô Bằng Linh, cô ta dường như có vẻ không thích hộp cơm do đầu bếp sơn trang nấu, cau mày chút đặt xuống sau đó đi thẳng tới phó đạo diễn Hứa.
Phó đạo diễn Hứa nhìn thấy cô ta đi tới, đôi mắt ngập tràn sợ hãi, quả thật như chim sợ cành cong, sợ tới mức suýt nữa định nhảy bật lên, may ông ta còn phải da dày ứng phó với Ngô Bằng Linh, không thể để cho cô ta phát hiện ra khác thường.
Cuối cùng cũng ứng phó xong với Ngô Bằng Linh, phó đạo diễn Hứa thừa lúc lộn xộn, nóng ruột đi tìm Hề Từ. Trong lòng Úc Linh vừa động, nói với Du Lệ một câu rồi cũng đi theo.
Hề Từ đang ngồi ở hành lang dài trong sơn trang thông sang một cửa khác tránh mưa, nghe thấy phó đạo diễn Hứa nói, trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, nói với ông ta, “Cô ấy muốn ông tìm đồ vật, ông cứ tìm bừa lấy một thứ tương tự thay thế là được, chuyện khác đừng xen vào”
Phó đạo diễn Hứa thật ra vẫn ôm chút hoài nghi, do dự nói, “Có ….bị cô ta phát hiện ra không?”
Hề Từ không đáp lại, đột nhiên nhìn về phía cửa sơn trang. Phó đạo diễn Hứa theo bản năng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy trên tường sơn trang thò ra một… con quỷ vật. Một đầu tóc đen nhánh, nhìn thật quá giống quỷ mà!
Phó đạo diễn Hứa sợ tức mức ngồi phịch xuống đất, đợi lúc ông ta nhìn kỹ lại thì thấy ở đó như chẳng có gì cả, ông ta lại nhìn về người thanh niên thoạt nhìn ít tuổi này, bất giác cũng không rõ anh ta rốt cuộc có phải cao nhân hay bắt quỷ thu yêu không nữa, có đáng giá tin tưởng không nữa. Hề Từ nhìn thoáng qua cổng sơn trang, bỗng chốc đứng lên, đột nhiên quay đầu nhìn về hành lang dài khác, thấy Úc Linh đang tiến đến thì nói với cô, “Em đừng chạy loạn trong sơn trang nhé, anh đi ra ngoài một chuyến”
“Sao vậy?” Cô chạy nhanh tới giữ chặt lấy quần áo anh.
“Có yêu vật đi tới hướng này, anh phải đi xử lý” Hề Từ xoa xoa mặt cô, lại hôn cô một cái, rồi rời đi.
Động tác Hề Từ quá nhanh, Úc Linh vốn còn chưa nắm được gì, chỉ đành buông tay, cúi đầu nhìn về phía phó đạo diễn Hứa ngã ngồi trên mặt đất.
Phó đạo diễn Hứa nuốt nước bọt, run giọng hỏi, “Giang, Giang tiểu thư, Hề tiên sinh đây định đi đâu thế?”
“Đi bắt quỷ” Úc Linh đáp bừa. Phó đạo diễn Hứa lập tức nghẹn thở, mặt đỏ bừng. Úc Linh cũng không để ý tới ông ta nữa, mà cầm ô đi tới cửa sơn trang, thăm dò nhìn ra bên ngoài, bên ngoài ngoài mưa phùn mêng mông ra, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng Hề từ đâu, cô mới biết rõ tốc độ Hề Từ nhanh tới mức nào. Đang nghĩ ngợi đột nhiên nhìn thấy trên đường đi thông núi, có một bóng trắng như ẩn như hiện đang bay lên…. Úc Linh cứng ngắc cả người.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com