Ngoài sân Quỷ Hồn đến gào khóc không ngừng, giống như Tu La địa ngục vậy, nhưng lại chẳng dính tý nào đến sân nhỏ nhà nhỏ nông gia này.
Úc Linh quay đầu nhìn thoáng qua tình hình trên chiến trường, sau khi cữu anh bị Hề Từ gây thương tích, tuy tiếng khóc bớt tính công kích cường đại nhưng lúc này xem ra, Hề Từ vẫn rất thành thạo, không hiển lộ ra vẻ yếu thế. So ra thì Mễ Thiên Sư bên đó còn nguy hiểm hơn nhiều, nếu không có mấy con yêu chưa thành tinh giúp thì chỉ sợ bây giờ đã bị thương rồi.
Cô nhìn thật kỹ chiến trường, đưa tay đẩy cửa phòng bà ngoại đi vào. Trong phòng tối đen, ánh sáng từ ngọn đèn treo ở hành lang soi vào cửa sổ một khung nhỏ, ngòai bỏ đi được một phần tối, vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dạng trong phòng.
Đợi khi mắt đã quen với bóng tối trong phòng, Úc Linh mới đi tới trước giường, vén màn lên, nhìn bà ngoại ngủ yên trên giường, nghĩ ngợi, đưa tay lay nhẹ bà, gọi, “Bà, bà ơi…”
Bà ngoại ngủ thực sự rất an ổn, không chút động tĩnh gì. Lúc đầu Úc Linh gọi mãi mà bà ngoại không tỉnh thì hơi lo, nhưng rồi lại nhanh chóng phản ứng biết đây là thủ đoạn của nhóm thiên sư, sợ quấy nhiễu người thường, vì thế buổi tối nhóm thiên sư đã khiến những người thường trong thôn đều chìm trong giấc ngủ say, không đến mức họ chợt tỉnh giữa chừng nhìn thấy đám quỷ vật mà bị dọa sợ.
Trong lòng Úc Linh thấy hơi tiếc, cô cảm thấy bà ngoại nhất định muốn nhìn thấy ông ngoại, mặc dù hiện giờ ông là một Quỷ Vương, còn ông ngoại tuy cũng không nói gì, song cô cũng cảm giác được ông cũng nhất định đang muốn nhìn thấy bà ngoại. 20 năm sinh tử xa cách, vẫn chưa làm mất đi tình cảm của họ, chỉ càng ép thêm thâm sâu mà thôi, cứ mong chờ sau khi mất được gặp lại nhau ở trên cầu Nại Hà.
Sau đó cô lại lắc đầu, bà ngoại không tỉnh cũng tốt, nếu bà biết ông ngoại sau khi chết không những không xuống được suối vàng mà ngược lại còn bị người ta giữ lại ở nhân gian ép luyện thành Quỷ Vương, thậm chí còn chịu bị người ta không chế, kết cục như thế chỉ e càng khiến bà đau lòng hơn thôi.
Trong lòng chợt dâng lên tia thương cảm tự nhiên. Cô nhìn gương mặt ngủ yên của bà ngoại, thả màn xuống chèn kỹ, rồi đi đến trước ngăn tủ tường tróc sơn đỏ từ cổ xưa.
Loại tủ nước sơn đỏ này là do người tạc tượng thế kỷ trước tạo thành, khắc các loại hoa văn chim chóc vô cùng sống động, bên cạnh còn chạm rỗng hoa văn, đến những hốc tối rất nhỏ cũng xử lý vô cùng cẩn thận đẹp mắt sinh động, tựa như một thứ có giá trị cực cao có tay nghề thủ công cổ xưa vậy. Nghe nói lúc ông bà ngoại kết hôn đặt mua đồ gia dụng, thời đại đó nhóm lão thợ thủ công có tay nghề truyền thống so với hiện nay bán đồ gia đình còn tốt hơn nhiều, làm ra một thứ đồ gia đình thậm chí cực kỳ không dễ.
Mở ngăn tủ ra, thò ra một ngăn kéo nhỏ bên trong, Úc Linh nhấc một miếng vải đỏ bên trên lên, dưới vải đỏ có một hộp trang sức tinh xảo khéo léo có hình trăm hoa đua nở, tuy đã cũ rồi nhưng vừa nhìn là biết ngay đồ cổ.
Vật như thế, mới gần đây cô cũng không thấy lạ, mỗi lần lúc bà ngoại sửa soạn lại đồ cưới của mình, cô lại tò mò đứng cạnh quan sát, sau đó bà ngoại vừa sửa vừa cười giới thiệu với cô mấy thứ đó là gì, sao lại có, mỗi một thứ đều có lịch sử của nó, tràn ngập kỷ niệm đối với bà ngoại.
Năm đó lúc bà ngoại gả cho ông ngoại, cửa nát nhà tan, cô độc, cái đó được gọi là đồ cưới đều là do ông ngoại đặt mua cho bà, tựa như ông còn tự mình chạy một chuyến về nhà mẹ đẻ của bà ngoại, từ trong ngôi nhà rách nát đó đào ra được thứ đồ cưới mà mẹ bà ngoại làm riêng cho bà khi cưới, trong đó có rất nhiều thứ là đồ cổ có giá trị, bà ngoại vẫn cẩn thận cất giữ.
Sau khi mở hộp trang sức ra, chỉ thấy bên trong có một sợi dây đeo tay bằng bạc xám, nhìn tổng thể thoạt trông rất cổ xưa, trên mặt có 7 cái chuông nhỏ tinh xảo, mỗi một chuông được khảm bằng hạt châu mắt mèo mượt mà, lại càng khiến nó thêm tao nhã hơn.
Đây thoạt nhìn là sợi dây đeo tay đã dùng rồi, cả hạt châu mắt mèo được khảm cũng có thể bỏ ra mười đồng là có thể mua được loại này, thật sự nhìn không ra nó có chỗ đặc biệt thế nào, lấy ra bên ngoài chắc sẽ được người ta cho là đáng giá hơn mười đồng tiền mà thôi.
Nhưng thứ này lại là thứ ông ngoại bảo cô tìm, tuy Úc Linh không hiểu lắm nhưng vẫn lấy nó ra.
Đóng tủ lại, Úc Linh quay đầu nhìn thoáng qua bà ngoại, rồi đóng cửa đi ra ngoài. Từ lúc rời đi cho tới lúc về, chẳng qua cũng chỉ mất một ít thời gian, cuộc chiến vẫn chưa có thay đổi gì, chỉ có Mễ Thiên Sư thì lại bị thương.
Úc Thiên Cạnh vốn đang nhìn Hề Từ, thấy cô tới thì quay đầu nhìn cô hỏi, “Tìm được chưa?’
Úc Linh đáp “vâng” rồi nói, ‘Bà cất rất tốt, có nhiều thứ đều vẫn đặt ở vị trí cũ, giống y như ông ngoại nói, không đổi”
Ông ngoại nghe xong trên mặt hơi hoài niệm, “Bà ấy lúc nào cũng là người rất cẩn thận” Chỉ cảm khái một câu, rồi nói với cô, ‘Úc Linh, cháu đeo nó lên đi, đây coi như….là ông ngoại đưa của hồi môn cho cháu đi”
Úc Linh kinh ngạc nhìn ông, mặc dù hơi ngây thơ, nhưng vẫn là nghe theo lời ông nói đeo sợi dây đeo tay lên.
Dây đeo tay rất dài, muốn đeo được phải vòng vài vòng, may là nó nhẹ, nhưng lại không cồng kềnh. Làm theo lời ông ngoại, cô đều phân mỗi một ngón, từ ngón trỏ đến ngón tay út, trên mỗi khớp ngón tay là một cái chuông, mỗi lần nâng tay lên thì phát ra một trận âm thanh lanh canh.
“Nào, nhìn vào mắt của ta nào….”
Giọng ông ngoại vẫn như tiếng chuông lạnh như cũ từ xa truyền đến, ánh mắt Úc Linh thong thả chậm rãi không có tiêu cự, miệng khép lại, nhớ kỹ những ngôn ngữ tối nghĩa mà đến bản thân cô cũng không biết, hơn nữa còn thần kỳ ở chỗ là, loại ngôn ngữ tối nghĩa đó sau khi niệm ra, lại thật sự khắc sâu trong đầu, rõ ràng không biết ý nó là gì nhưng lại có thể dễ dàng niệm ra.
Một loại tiết tấu âm thanh đinh đang vang lên, trong trời đất lúc đó bắt đầu khởi động hơi thở không yên.
Mễ Thiên sư ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy ở sân trước vẻ mặt vô thức của Úc Linh, trên tay quấn một chuỗi chuông phát ra âm thanh hòa cùng tiết tấu đó, âm thanh này như ẩn chứa một lực lượng, có thể khu trừ độ ác, vốn cữu anh là do âm khí của trời đất dẫn phát mà xuất thế đột nhiên ngưng trệ hẳn lên, do dự bồi hồi.
Tiếng gào khóc của cữu anh hóa thành công kích tinh thần, dưới tiếng chuông áp chế này, tuy vẫn quấy nhiễu suy nghĩ con người như cũ nhưng uy lực không còn giống như trước nữa.
Mễ Thiên Sư liếc mắt một cái liền nhìn ra sợi dây đeo tay nữ thoạt nhìn rất cổ xưa kia thật ra là một pháp khí lợi hại. Đây là độ ách linh.
Một gia đình bình thường, không thể nào mà lấy ra được pháp khí lợi hại đến như thế?
Ánh mắt Mễ Thiên Sư đảo nhìn qua Úc Thiên Cạnh đang truyền thụ pháp quyết độ ách linh cho Úc Linh rốt cuộc cũng hiểu ra năm đó vì sao Úc Thiên Cạnh tìm tới ông tổ của anh ta, chỉ ra người này vốn không phải là người thường.
Cũng đúng thôi, nếu là người thường sao có khả năng sẽ có một hậu đại Giang Úc Linh có yêu cổ quấn thân chứ?
Đủ loại ý nghĩ xoẹt qua, vì tiếng chuông độ ách linh gia nhập, bất kể là cữu anh hay mấy con quỷ vật khí thế giảm hẳn.
Nhân cơ hội này, Hề Từ lộn ngược một cái ra sau, tránh thoát khỏi một luồng hắc khí phun ra từ trong miệng cữu anh, ra tay cực kỳ linh hoạt, một chân đạp lên cánh tay cữu anh, lăng không bay lên, thanh Kiếm Đồng trong tay không chút do dự vung lên trước, đâm thẳng vào trong một mắt Quỷ của cữu anh.
Mắt Quỷ bị đâm, cữu anh gào khóc lớn tiếng, một phân thành hai, từ cự anh cao ba thước biến thành hai cự anh cao hai thước.
Sau khi một phân thành hai, khí thế cữu anh cũng giảm hẳn, thậm chí mỗi một con cự anh đều vốn không có nửa thực lựa của cữu anh cũ, trong đó có một con cữu anh bị thanh kiếm Thanh Đồng chém đứt một cánh tay, máu đen xì chảy ra, thoạt nhìn vô cùng đáng thương nhưng thủy chung chẳng ai nổi lòng thương hại cả.
Cữu anh cũng là do bị con người dùng chín chín tám mươi mốt anh linh cưỡng chế luyện thành, anh linh vốn là một thứ kết quả ở trong cơ thể người mẹ ngoài ý muốn không thể sinh ra, không lây dính thế tục, thuần khiết và tốt đẹp, cho dù thành anh linh, cũng chỉ theo bản năng đi tìm cơ thể mẹ để đem chúng nó sinh ra mà thôi, không chủ động đi hại người.
Nhưng khi chúng bị cưỡng chế luyện thành cữu anh, thì đó là một thân thể có tám mươi mốt cái anh linh cưỡng chế dung hợp, tựa như lấy tám mươi mốt thân thể người khác nhau đem bọn họ làm lại, loại này cực kỳ đau đớn. Trong quá trình luyện chế, cũng khiến cho anh linh thuần khiết không tỳ vết rốt cuộc sinh ra khí oán hận, sát khí trùng sinh, đợi cữu anh đại thành, thì trở thành lực sát thương rất lớn của quỷ anh, đao kiếm vô thương, sát khí tận trời, người thường cũng khó mà đối phó nổi.
Cữu anh bị luyện chế thành cũng không còn là anh linh thuần khiết nữa, mà là một Quỷ Sát nhân gian đáng sợ, vốn không có sự đồng tình, chỉ có thể đem đi siêu độ mới được.
Hề Từ từ giữa không trung toàn thân rơi xuống đất, kiếm Thanh Đồng cắm trên mặt đất, khiến cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng ưu nhã, tuy loại này lực đánh còn kém cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng trong mắt người thường thì đã cực kỳ lợi hại rồi.
Úc Linh từ lúc sử dụng tiếng chuông độ ách cũng lấy lại tinh thần, liền thấy một cảnh như thế, trong lòng bất giác nổi lên khác thường, cảm thẩy Hề Từ lợi hại chẳng giống con người. Vân Tu Nhiên cũng rất lợi hại, ra tay vô cùng linh hoạt, nghe nói là từ nhỏ tu tập một loại công Vân Gia, có thể sống rất thọ, ra tay linh hoạt, khiến cho mỗi một hành động cử chỉ của anh ta đều có mấy phần linh tinh tao nhã, tuy nhiên vẫn kém Hề Từ.
Kinh ngạc chỉ tức thời, Úc Linh đã nhìn thấy hai cữu anh đã như mất đi khí thế, không bằng lúc trước, cả loại ánh sáng từ thanh kiếm Thanh Đồng kia đều bị thương chút thì cũng hết lo, mà nhìn về sợi dây xích trên tay.
“Ông ngoại đây là gì thế ạ?”
“Độ ách linh, là pháp khí tổ truyền duy nhất của nhà Úc gia chúng ta” Úc Thiên Cạnh đáp, ‘Vốn ta định đợi cháu lớn hơn chút thì sẽ đưa cho cháu, muốn cháu được bình an, ai ngờ thế sự khó lường…”
Úc Linh khó hiểu nhìn ông.
Ông ngoại vào lúc cô được 3 tuổi thì đã qua đời đột ngột, tuy lúc đó cô còn nhỏ có nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng vẫn nhớ rất rõ đột nhiên không nhìn thấy ông ngoại một khoảng thời gian, không khí trong nhà vô cùng áp lực, bất kể là bà ngoại hay mẹ, đều rất đau lòng, thậm chí bà ngoại còn như sắp không được nữa, mẹ đã chăm sóc cho bà ngoại, vốn chẳng có thời gian chăm sóc cho cô, khiến cô chẳng có ai coi sóc, có một lần bản thân mình đi đã mất tích…
Sau khi đi đã mất tích thì sao? Chuyện gì đã xảy ra?
Úc Linh khẽ nhíu mày, cảm thấy như mình quên mất chuyện gì vậy.
Lúc cô 3 tuổi ông ngoại đã qua đời, vốn không đợi kịp chuyện cô lớn lên giao thứ này cho cô, mà sau khi ông chết cũng không xuống suối vàng, mà bị người ta bắt đi luyện thành Quỷ Vương nhân gian, hơn hai mưới năm mới trở lại nhân gian, cũng bị khống chế làm chuyện ác giết người, giết vẫn là người thân, với ông mà nói là một chuyện vô cùng thống khổ.
Ngay lúc cô đang cân nhắc chuyện về ông ngoại, đột nhiên thấy ánh sáng trận pháp đang vây khốn ông ngoại bắt đầu trở nên bất ổn, quỷ khí bá đạo thuộc loại Quỷ Vương trên người Úc Thiên Cạnh cũng bắt đầu bốc lên ngùn ngụt, mấy lần đánh sâu vào trong trận nhốt ông, âm thanh cứng ngắc trên khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo, lạnh lẽo mà khắc chế mấy phần thống khổ.
Hai mắt ông dần biến thành đỏ như máu, lý trí bắt đầu xói mòn.
“Úc …..Linh, đừng đem chuyện…. ta….nói cho bà… cháu….” Úc Thiên Cạnh mở miệng khó khăn, “Ta…. Đã không còn ý thức của mình…. Đến lúc đó, các cháu…. Hãy công kích ta…”
“Ông ngoại!”
Trong trường hợp đó đã không phải do cô nói nữa, cây thương dài trong tay Úc Thiên Cạnh hướng về quầng sáng trắng biến ảo thành trận lồng giam vung lên, hào quang như nước nhộn nhạo hẳn, bắt đầu trở nên bất ổn. Ngay lúc quỷ khí Úc Thiên Cạnh và cây thương công kích, bắc đẩu thất tinh phù trận và thất tinh tù sát trận bắt đầu ngập tràn nguy cơ, ánh sáng bị diệt dần…
“Không ổn, hắn sắp phá vỡ trận rồi” Mễ Thiên Sư một kiếm chém đứt đầu quỷ vật, tùy tay quăng lên không lá bùa cho nó tiêu tan sạch, rồi chạy tới có ý đồ lại dùng trận vây khốn ông lại.
Bên đó Hề Từ đã chia cữu anh ra làm tám, lực lượng cữu anh vốn rất lớn dần suy yếu, cũng chạy trở lại giúp.
Tốc độ của họ vẫn chậm một bước, hai trận pháp bộp một nhát tan biến, ánh sáng trắng văng khắp nơi, Úc Thiên Cạnh bất giác bị trận pháp trói buộc tan mất, sát khí ngập trời, cây thương dài trong tay run lên, liền hướng Úc Linh trong viện đâm tới.
Trận pháp trong sân không thể ngăn trở được Quỷ Vương cấp bậc hung thần quỷ vật và cây thương dài ngập tràn sát khí kinh thiên thuộc Quỷ Vương đó, người phàm chạm vào chết ngay.
Úc Linh chỉ đành trơ mắt nhìn cây thương dài đâm thẳng tới, theo bản năng lấy hai tay chắn ngay trước ngực. Cô nghĩ chắc mình sẽ bị cây thương dài kia đâm thủng thân thể, trong trường hợp đó cây thương lại đâm vào sợi dây xích trên tay cô, rốt cuộc không thể tiến thêm bước nào nữa, khựng lại một chỗ, nhẹ nhàng rung động.
Tiếp đó từ lòng bàn tay bắt đầu nóng lên, một luồng sáng màu tím nở rộ, ánh sáng như có ý thức tụ tập trên bàn tay, ở đó được khảm một viên thạch anh mắt mèo trên cái chuông đột nhiên bị kích hoạt rồi phát ra một luồng sáng màu xanh rực rỡ, không những khiến âm khí cả mảng trời đất này quét sạch, mà thậm chí cả lệ khí trên người Úc Thiên Cạnh cũng bị ảnh hưởng.
Đôi mắt đỏ như máu của Úc Thiên Cạnh rốt cuộc cũng khôi phục mấy phần màu đen, thần trí tỉnh lại, kinh ngạc nhìn cô, khắc chế muốn tránh đi thứ ánh sáng gần như muốn đốt hủy toàn bộ, hai mắt chảy ra dòng huyết lệ, cả người trở nên thêm dữ tợn, rõ ràng đây là loại ánh sáng có thể tinh lọc ánh sáng hung thần, bị phản phệ mãnh liệt.
“Ông ngoại!” Úc Linh kêu lên sợ hãi. Úc Thiên Cạnh lại nhìn về cô cười cười, không gian đằng sau vặn vẹo, nhanh chóng xuất hiện một cái động màu đen xấu xí, rồi nhanh chóng hút ông vào đó biến mất.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc Mễ Thiên Sư và Hề Từ chạy tới, Úc Thiên Cạnh đã bị hút đi mất rồi. Úc Linh nhìn chằm chằm động đen biến mất, phục hồi tinh thần, lặng lẽ rơi lệ,
Hề Từ trở mình tiến vào trong hàng rào, kéo cô vào trong lòng.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, Mễ Thiên Sư thấy Hề Từ vì vợ mà bỏ cữu anh và quỷ vật ở ngoài sân, đành chịu mệt nhọc tiếp tục thu thập chúng. May là cữu anh đã bị Hề Từ phá chân thân, phân thành tám, khí hung thần cũng suy giảm, tuy đối với tiểu thiên sư như anh ta mà nói vẫn khó ứng phó nhưng cũng không còn hung ác như lúc đầu nữa, nguy hiểm với tính mạng.
Mễ Thiên Sư đưa tay ra, tinh la bàn xuất hiện trong tay, vứt nó lên không trung bay đi. Lúc này độ ách linh vừa khu trục âm sát khí trong trời đất, lộ ra một chấm nhỏ trên bầu trời, tinh la bàn dưới các vì sao, hấp thu lực ngôi sao, hóa thành dải ngân hà đầy trời, bay nhanh về phía tám cữu anh nhỏ kia.
Cữu anh dưới ánh sáng ngôi sao của tinh la bàn phát ra tiếng kêu gào thê lương, hai mắt chảy đầy huyết lệ màu đen, trên mặt không còn mặt quỷ dữ tợn nữa, mà xuất hiện gương mặt trẻ con non nớt đáng yêu, tội nghiệp nhìn Mễ Thiên Sư, giống như đang chất vấn anh ta vì sao anh ta lại nhẫn tâm tổn thương chúng nó như thế, rõ ràng chúng nó rất ngoan mà.
Mễ Thiên Sư yên lặng, tiếp tục sử dụng tinh la bàn vây khốn chúng nó, tiêu giảm ác sát khí trên người chúng nó.
Đột nhiên anh ta nghiêng người lăn sang một bên, hướng về xa xa nổi giận gầm lên một tiếng, “Heo hắc hắc, nhanh cùng đồng bạn mày xé quỷ vật này đi, nếu không ta sẽ cho các ngươi biết tay”
Lợn rừng màu đen ở phía sau, còn có thêm mấy động vật nữa, trĩ cánh đen dài, mèo vàng, hồ ly, hơn nữa còn có loài động vật thể tích thoạt nhìn to gấp đôi hơn động vật bình thường, không cần nói cũng biết đây là những loài ở trong núi đã mở linh trí nhưng vẫn chưa biến thành yêu tinh.
Lợn đen hừ một tiếng, cất bốn vó lên nhằm thẳng vào một đám quỷ vật, cùng nhóm đồng bọn nhỏ quần ẩu.
Không có quỷ vật quấy nhiễu, Mễ Thiên Sư tiếp tục đối phó với cữu anh. Cảm xúc Úc Linh không khống chế được chỉ trong chớp mắt, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, cọ cọ trong ngực anh, cọ rớt nước mắt rồi tiếp tục quay đầu nhìn về tình hình ngoài sân, cất giọng khàn khàn hỏi, “Ông ngoại…. đi rồi, không rõ người ở bên đó còn có chuẩn bị thứ gì đằng sau nữa không?”
“Không đâu” Hề Từ nói rất bình tĩnh, “Bọn họ chỉ có một mình Thân Đào, pháp lực của gã không thể sử dụng nhiều hung thần quỷ vật, đây hẳn là cực hạn của gã rồi” Dứt lời, trong mắt lướt qua một luồng sáng tím âm u, nhìn về hướng nhà trưởng thôn.
Úc Linh nghi ngờ, nhìn Mễ Thiên Sư đang vây mấy con cữu anh kia lại, sau đó hỏi tiếp, “Không cần giúp Mễ Thiên Sư sao?”
“…. Không cần, anh ấy có thể giải quyết được” Chỉ là hơi mất chút thời gian thôi.
Úc Linh không hỏi nữa.
Lúc này trên bầu trời tinh la bàn quay tròn như đã tích đủ lực của tám ngôi sao, ánh sáng bắt đầu khởi động, cứ như đang có một màn mưa sao băng rơi xuống vậy, đẹp tựa mộng ảo, trong lúc này giữa hình ảnh vô cùng xinh đẹp ấy, cữu anh lại thống khổ vô cùng.
Mấy con cữu anh phát hiện dù có yếu tới mức nào, đối phương cũng không bỏ qua nó, bất giác hung tính lại bộc phát, gương mặt trẻ con lại biến thành mặt quỷ dữ tợn, há miệng rít lên, phun ra từng đợt sát khí công kích tinh la bàn kia.
Tinh la bàn xoay tròn, sát khí dưới ánh sáng trắng bị tiêu diệt triệt để lại lần nữa có luồng sáng trắng đánh xuống, tám con cữu anh trên mặt đất phát ra tiếng thét chói tai, tiếp đó tan rã như tuyết tan vậy, thân thể thoát ra từng đợt sương mù màu đen, rồi nhanh chóng bị hắc khí che mất.
“Kiền chỉ đông khôn, tật!”
Mễ Thiên Sư bấm hai tay niệm thần chú, niệm một câu chú ngữ, tinh la bàn đem hút hết đám khí màu đen trên mặt đất lại, sau đó trở lại trong tay anh ta.
Thời khắc lúc cữu anh biến mất kia, trong một gian phòng ở nhà trưởng thôn, một nam nhân trung niên phun ra một búng máu tươi.
“Thân thiên sư!” Tiền Côn canh giữ bên cạnh kêu lên một tiếng sợ hãi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com