Mục lục
Nữ Nhi Lạc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 42: Tới cửa xin giúp đỡ ngẫm ra huyền cơ




Edit: Rinnina



Tháng hai đến rất nhanh, đầu cành trong vườn đã có nhiều màu xanh biếc nhàn nhạt, màu nâu xám trên cành cây có nhô ra nhàn nhạt, dựng dục sinh cơ vô hạn, chờ một đêm gió xuân đi qua, khắp nơi tất cả đều là xanh lục xanh nhạt.



Tương Nghi đi theo Bảo Trụ đi trên đường mòn đá xanh, nhìn hoa hoa cỏ cỏ ven đường, có chút kinh ngạc: "Bảo Trụ ca ca, trong vườn nhà huynh, tại sao dường như đã đến mùa xuân, lá cây trên cây đã có sinh cơ một mảng lớn, muội nhìn trong nhà của muội, thì vẫn còn là mầm cây."



Bảo Trụ kiêu ngạo chỉ chỉ vài người trong vườn: "Tổ mẫu huynh dẫn người làm ra!"



"Hả?" Tương Nghi kinh hãi: "Dương lão phu nhân biết trồng hoa nuôi cỏ?"



"Tổ mẫu huynh biế làm những chuyện này, thường ngày bà không có chuyện làm thì sẽ ở trong vườn vội vàng làm việc." Nhắc tới việc Dương lão phu nhân làm vườn, gương mặt Bảo Trụ sùng bái: "Tổ mẫu có thể trồng rất nhiều hoa khác nhau! Bọn họ nói hội hoa mẫu đơn Lạc Dương, rất nhiều hoa tượng đến xin tổ mẫu đừng đi đấu hoa, nếu tổ mẫu mà ra tay, bọn họ chỉ có thể nghỉ xả hơi thôi!"



Tương Nghi hâm mộ nghe, trong đầu âm thầm nghĩ, sống tuổi như Dương lão phu nhân, cũng coi như dễ chịu, không chỉ có tiếng tăm lừng lẫy bên ngoài, ở nhà còn có thể làm con cháu tin phục, nhắc tới bà đều là dương dương đắc ý như vậy.



Một người gánh cái thúng đi từ đối diện tới, Tương Nghi trợn mắt há hốc mồm, nhìn người kia sãi bước đi vào vườn hoa, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, đứng ở đó, cả người ngây dại —— đó không phải Dương lão thái gia hả ? Khi về chúc tết, ở cửa thiên thính có bái kiến ông một lần, chỉ cảm thấy lão nhân gia hơn năm mươi tuổi, nay lại có tư thế hiên ngang, lưng thẳng tắp như vậy, thật là hiếm thấy.



"Tương Nghi, sao nào?" Bảo Trụ thấy Tương Nghi sững sờ đứng ở đó, không khỏi vui vẻ cười một tiếng: “Có phải muội thấy tổ phụ chọn phân bón đưa qua nên cảm thấy kỳ quái không?"



Tương Nghi liều mạng gật đầu, ở trong vườn Dương gia gặp Dương lão thái gia cũng không kỳ quái, nhưng mà gặp Dương lão thái gia gánh cái thùng, thì thật là kỳ quái, cái này không phải là việc làm của bọn hạ nhân? Tương Nghi móc khăn ra xoa xoa mặt, một mùi vị hôi chua nhàn nhạt truyền tới, nghĩ tới việc Dương lão thái gia gánh phân bón có chút quái dị.



"Tổ phụ tổ mẫu là như vậy, nếu muội có thể đến nhà chúng ta ở một lần, thì sẽ không thấy kỳ quái đâu." Bảo Trụ cười nháy mắt với Tương Nghi: "Tổ mẫu thích làm việc, thì tổ phụ sẽ theo bà làm. Tổ mẫu thích trồng hoa nuôi cỏ, tổ phụ đi theo bà vào trong vườn xới đất bón phân, tổ mẫu tu bổ nhánh cây, tổ phụ giúp bà cầm cây kéo."



Trong vườn có rất nhiều bóng người, Tương Nghi không tự chủ được cất bước đi qua, mặc dù loại mùi vị chua hủ này càng ngày càng đậm, nhưng nàng một chút cũng không thấy khó ngửi, trong lòng ngược lại có cảm giác vui thích.



Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ trên cõi đời này lại có bạn lữ hài hòa như vậy, kiếp trước đập vào mắt nàng có thể thấy được, cũng là cha mẹ Gia Mậu hai người cảm tình rất dày, không nghĩ tới Dương lão phu nhân và Dương lão thái gia lại cũng kiêm điệp tình thâm như vậy. Người sống cả đời cỏ sống một mùa, nếu có thể tìm được bạn lữ vừa lòng đẹp ý đến thế, cho dù không phải đại phú đại quý, cũng sẽ sống vui sướng.



Mặt của Gia Mậu chợt lóe lên trước mắt, Tương Nghi cắn chặt răng, những bất hòa kiếp trước dường như muốn từ cái hộp trong đáy lòng toát ra, từ từ dồn ép đến tay chân của nàng, để cho nàng giãy giụa trong thống khổ và ngọt ngào, cũng không có cách nào tự kềm chế.



Không thể, mình không thể còn muốn Gia Mậu, hắn và nàng, là cách nhau chân trời, vĩnh viễn cũng sẽ không thể ở cùng một chỗ.



Nàng không muốn lại làm di nương đê tiện kia, vì một phần chân tình trong lòng mình, bất chấp tất cả chui vào Trường Ninh Hầu Phủ, chịu hết khinh thường của thế nhân, ngay cả Gia Mậu, cuối cùng cũng bị nàng làm cho phiền phức vô cùng, giống như có hơi không bằng lòng gặp nàng nữa.



Kiếp này, nàng nhất định phải tìm một nam tử thật lòng thích mình, giống như Dương lão phu nhân và Dương lão thái gia vậy, hòa thuận với nhau. Tương Nghi hâm mộ nhìn qua, Dương lão phu nhân cầm một cây dao nhỏ đang cắt nhánh cây, có mấy hoa tượng đi theo phía sau, còn có mấy nha hoàn bà tử, Dương lão thái gia khom người một gáo một gáo bón phân bón vào bên dưới cây, một mảnh màu đen.



"Tổ phụ, tổ mẫu." Bảo Trụ sung sướng chạy qua: "Con mang Tương Nghi muội muội tới."



Dương lão phu nhân quay mặt lại, giao cây kéo cho hoa tượng bên người, nha hoàn bên cạnh vội vàng đưa nước lên, Dương lão phu nhân rửa tay, lau sạch, đi về phía Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, mấy ngày trước ta vẫn thường nói về con với Bảo Trụ, thế nào, thân thể tốt hơn rồi hả ?"



Lòng Tương Nghi trở nên ấm áp, vội vàng hành đại lễ với Dương lão phu nhân: "Sao dám làm Dương lão phu nhân lo lắng."



Dương lão phu nhân nhìn Tương Nghi một chút, nở nụ cười: "Quả nhiên vẫn là tuổi còn nhỏ, căn cơ thân thể tốt, nghe Bảo Trụ nói sớm mấy ngày trước con bị bệnh mặt vàng vàng, giờ nhìn thấy, vẫn là trong trắng lộ hồng dung nhan như ngọc."



"Đều là Dương lão phu nhân quá khen, Tương Nghi tự biết dung nhan thô lậu, sao dám nhận mấy từ trong trắng lộ hồng dung nhan như ngọc." Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng: "Dương lão phu nhân nói con cũng không có ý rồi."



"Lạc đại tiểu thư, làm người đừng quá khiêm nhường, khiêm nhường quá mức, có lúc là dối trá." Dương lão phu nhân cười híp mắt nhìn nàng: "Ta thích nhất loại người sảng khoái này, trong lời nói không che giấu gì cả, không có gì kín đáo. Ta thấy trong cao môn đại hộ của Đại Chu này, không ít người tâm cơ nặng nề, ngoài mặt hòa hòa khí khí, lại ngấm ngầm tranh đấu với nhau, muốn đạp đối phương dưới chân, hung hãn đạp xuống, để cho nàng thoát thân không được, cần gì phải thế!"



Tương Nghi không ngờ Dương lão phu nhân bỗng nhiên nói như vậy, lấy làm kinh hãi, mặt ửng đỏ: "Dương lão phu nhân, con..."



Dương lão phu nhân khoát tay một cái, cười nói: "Con không cần giải thích, ta tự nhiên biết tình cảnh của con."



Lạc đại tiểu thư này không có mẹ ruột, mẹ kế lại là một người không biết chuyện, nếu nàng làm người chính trực, chỉ sợ rất khó tự vệ, cũng không phải bản thân nàng muốn tâm cơ nặng nề như vậy. Dương lão phu nhân chỉ cảm thấy trong lòng hơi chua xót, không tự chủ được nghĩ tới khi bà còn nhỏ, mất cha tang mẹ, di nương kia của cha là do tộc trưởng ban tặng, ỷ vào sinh hai đứa con trai một đứa con gái, muốn muốn bức bà đến nơi hẻo lánh, đạp lên một cước, làm bà trọn đời không thoát thân được.



Bất kể thời gian đó chật vật thế nào, vẫn cố mà sống, từ bỏ Trịnh thị Huỳnh Dương, bà tự khai phá một con đường cho mình, bà cười đến cuối cùng, Trịnh gia mười dặm hồng trù đón bà về tộc, bà cũng không cố kỵ, bà căn bản không yêu cầu cái gọi là thế gia đại tộc kia tăng màu cho hào quang của bà, bà chỉ cần có người trong lòng kia phụng bồi, bình an sống hết đời là đủ.



Như bây giờ, hắn cách xa triều đình, theo mình về Nghiễm Lăng, cùng chung tình cha con, trồng hoa nuôi cỏ, vui vẻ hòa thuận.



Lạc đại tiểu thư trước mặt, chỉ sợ là không thể lặp lại con đường mình từng đi qua—— dù sao nàng và mình, có khác biệt quá lớn, bây giờ nàng còn không thể nào thoát khỏi Lạc gia, nói gì đến chuyện tự khai phá một con đường. Cho dù muốn làm, cũng phải là sau này, cũng phải có người ủng hộ nàng trợ giúp nàng. Chim non khi lông chim cũng còn chưa đủ muốn học bay lượn, tất nhiên sẽ té từ trong tổ ra, nặng thì bỏ mạng, nhẹ thì tổn thương nguyên khí nặng nề.



"Dương lão phu nhân." Tương Nghi suy nghĩ lời của Dương lão phu nhân một phen, trong lòng nhất thời hiểu rõ, Dương lão phu nhân đang ám chỉ cho mình, muốn nói cái gì thì cứ nói, đừng giấu giếm, trong lòng nàng nóng lên, lại hành đại lễ với Dương lão phu nhân, trong giọng nói pha lẫn nghẹn ngào: "Quả nhiên Dương lão phu nhân là trưởng giả nhân từ, lại nói chuyện như vậy giúp Tương Nghi mở mang trí óc!"



"Con có chuyện khó gì ? Lại nói nghe xem, để ta coi có thể tìm cách giúp con hay không." Dương lão phu nhân từ từ đi về phía trước: "Nếu con cảm thấy không tiện, vậy có thể đi theo, chúng ta đến chỗ không người nói chuyện."



Tương Nghi đi theo: "Đa tạ lão phu nhân chỉ điểm."



"Bảo Trụ, con giúp tổ phụ thêm đất bón phân cho hoa cỏ đi, ta và Tương Nghi vào trong đình trò chuyện." Dương lão phu nhân kéo tay Tương Nghi, lòng bàn tay của bà rất nóng, giống như có vật gì ấm áp len lỏi vào lòng, đột nhiên nước mắt Tương Nghi rớt xuống.



"Ai nha, sao bỗng nhiên thương tâm?" Dương lão phu nhân kéo tay Tương nghi, để nàng ngồi bên cạnh mình, cười khẽ nói: "Gương mặt xinh xắn như vậy, dính đầy nước mắt thì rất xấu! Lạc đại tiểu thư, ta cho con biết, trên đời này nước mắt thứ vô dụng nhất, một người chỉ có thể khóc, không nghĩ thay đổi thực tế, dù khóc đến mù mắt, cũng vẫn sống không hài lòng như cũ."



Tương Nghi xoa xoa nước mắt, nhỏ giọng nói: "Con không phải bởi vì mình sống không tốt mà khóc, chẳng qua con cảm thấy ấm lòng, tổ mẫu chưa bao giờ nói với con những lời này, khi nghe thấy đột nhiên trước mắt thấy ánh sáng."



"Miệng nhỏ thật ngọt." Dương lão phu nhân cười vỗ tay Tương Nghi một cái: "Ngươi nói, gần đây có chuyện gì không vừa ý đúng không?"



Hôm nay Tương Nghi tới gặp Dương lão phu nhân, có hai chuyện muốn xin nàng. Thứ nhất, là hy vọng Dương lão phu nhân có thể phái mấy người thân thể cường tráng hộ viện, để Thúy Chi thuận thuận đương đương xuất giá. Thứ 2, là muốn hỏi Dương lão phu nhân, làm thế nào mới có thể cầm đồ cưới của mẹ về.



Lạc lão phu nhân chỉ còn sống khỏe hai năm, trong hai năm này, nàng nhất định phải cầm toàn bộ đồ cưới của mẹ về tay, thứ nhất là không để cho đồ vật của mẹ lưu lạc vào tay người khác, để mình còn có vật mà nhớ, ngoài ra mình cũng có thể có ít thứ phòng thân, dù sao cũng hơn trong tay trống trơn —— đến bây giờ, trong tay nàng tổng cộng chỉ có ba lượng bạc, muốn làm chuyện gì cũng không được.



"Lão phu nhân, thiếp thân nha hoàn Thúy Chi của con tìm được người tình đầu ý hợp, ngày mùng 2 tháng 2 sẽ xuất giá, nhưng mẹ kế của con lại cố ý muốn nàng gả cho một tên hỗn trướng. Ta biết nàng muốn phái người cướp cô dâu trong ngày mùng 2 tháng 2 đó, không muốn thấy nha hoàn của mình rơi vào hố lửa không ra được, cho nên đặc biệt đi xin Dương lão phu nhân giúp đỡ, hy vọng Dương lão phu nhân có thể ra chủ ý cho con. " Tương Nghi tràn đầy trông chờ nhìn Dương lão phu nhân, thà bảo là muốn nàng ra chủ ý cho mình, không bằng xin nàng ra tay giải quyết chuyện này —— chỉ cần Dương lão phu nhân chịu ra mặt, còn có chuyện gì làm không được?



Sắc mặt Dương lão phu nhân có chút không thích: "Mẹ kế của con thực là ác độc, lại còn có thể có tâm tư như vậy! Chẳng lẽ con chưa nói với tổ mẫu con ?"



"Mấy ngày nay con đặt nha hoàn kia trong viện tổ mẫu, mới tránh được bất trắc, nhưng ngày xuất giá, tổ mẫu chắc chắn sẽ không phái người đi theo, chẳng qua là một nha hoàn thôi, ở trong mắt nàng, căn bản không đáng nhắc tới. Mỗi lần con nghe Bảo Trụ biểu ca nói tổ mẫu của hắn, cũng khen nhiệt tình, hòa khí, là một người tốt, Tương Nghi nghĩ đi nghĩ lại, quả thực không tìm được người giúp, lúc này mới cả gan tới nhờ Dương lão phu nhân giúp."



"Chẳng qua là chuyện nhỏ thôi." Dương lão phu nhân cười một tiếng: "Lạc đại tiểu thư, con cứ yên tâm, đến lúc đó ta phái mấy hộ viện thân thủ tốt đi đưa nha hoàn kia xuất giá là xong."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK