Mục lục
Nữ Nhi Lạc Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 84: Chuyện năm xưa phá băng mà ra




Edit: rinnina



Tiểu nhị Thọ Khanh Đường bị quan sai mang lên, hắn khó hiểu nhìn mấy nam nhân trẻ tuổi đứng đó: "Đại nhân, truyền tiểu nhân tới làm chi?"



Chu tri phủ chỉ chỉ mấy người kia: "Trong này có một người đi ngươi Thọ Khanh Đường mua thảo dược, ngươi đi lên nhận định, xem ai là người mua!" Hắn liếc mắt nhìn tiểu nhị kia: "Phải nhận đúng, đừng sai!"



Tiểu nhị hơi nhút nhát, liếc mắt nhìn mấy người kia, thấy hai người đứng giữa có bớt nhạt trên mặt, vui mừng nở nụ cười. Hắn đi tới trước mặt hai người, cẩn thận nhìn một chút, vươn tay ra khoa tay múa chân: "Bên trái? Bên phải?"



Tương Nghi đứng ở một bên cười lạnh: "Vị tiểu nhị đại ca này, ngươi phải nhìn cẩn thận đó."



Tiểu nhị bị Tương Nghi nói như vậy, lại lộ vẻ do dự, ánh mắt nhìn Lạc lão phu nhân, như muốn có được nhắc nhở của bà. Lạc lão phu nhân không nhìn hắn, Quá ma ma đứng ở một bên, tay giấu ở bên hông, đung đưa qua lại, tiểu nhị kia tự cho là nhận được ám chỉ, đi nhanh đến bên một người có bớt trên mặt, đưa tay chỉ một: "Là hắn, đúng là hắn đi dược đường mua hoa hồng xuyên khung và thiên tiên đằng."



"Đại nhân, xin cho hỏi vị đại ca kia một chút, đến tột cùng hắn là ai, có biết ta không, có phải người làm của ta không?" Tương Nghi cười, tiểu nhị Thọ Khanh Đường này đúng là tự cho là thông minh, lại chọn người có bớt bên má phải: "Vừa nãy lời khai sư gia ghi xuống, tên này nói người đi mua thuốc có bớt ở má trái, bây giờ người hắn xác nhận, bớt lại ở trên má phải."



"Hả?" Tiểu nhị ngẩng đầu nhìn một cái, vội vàng lại chạy trở lại bên một người khác: "Vừa nãy ta bị giam ở phía sau mà hồ đồ, vì vậy không nhìn cẩn thận, là người này, bớt là ở má trái, dựa vào gần lỗ tai!"



"Chẳng lẽ ngươi tìm người, chỉ bằng cái bớt kia ? Cũng không nhớ gì khác?" Tương Nghi thi lễ một cái với Chu tri phủ: "Chu đại nhân, nam nhân thiếp thân tẩu tử kia của ta là Toàn Quý, mấy ngày nay ở Hoa Dương, sao có thể phân thân chạy đến Nghiễm Lăng mua thảo dược cho ta, tên này xác nhận hai người, không có nửa phần quan hệ với ta, đại nhân không ngại để cho bọn họ nói thân phận của mình."



"Chu đại nhân, chúng ta là người làm Dương phủ." Hai người bị tiểu nhị xác nhận kia thi lễ một cái với Chu tri phủ: "Một năm qua chúng ta chưa từng đến cái gì đó Đường mua thuốc, sao lại bị người xác nhận rồi?"



Tiểu nhị kia ngơ ngác đứng đó, không nói ra một chữ.



Tương Nghi cười một cái: "Vị tiểu nhị đại ca này, không phải có người dùng bạc thu mua ngươi, muốn ngươi làm giả chứng cứ chứ ? Nói cho ngươi chỗ đặc biệt dễ nhớ, lại không nghĩ rằng ta sẽ dùng biện pháp này làm ngươi phát hiện nguyên hình."



Bảo Trụ phân phó một tiếng với người làm Dương phủ: "Lau mặt cho họ nhìn một chút."



Hai hạ nhân toét miệng cười một tiếng, dùng ống tay áo xoa xoa mặt, hai cái bớt kia trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi. Bảo Trụ nhìn tiểu nhị kia nói: " Không phải ngươi nói cảm thấy người kia khả nghi, cẩn thận nhìn hắn, ngươi thật sự thấy rõ tướng mạo người kia?"



Tiểu nhị thấy bớt trên mặt hai người mất ráo, mới chợt hiểu, hóa ra là mình trúng kế, cúi đầu đứng đó, giống như một con gà trống chiến bại, lời gì cũng nói không ra.



Cao lão phu nhân thở hổn hển, hung hăng nói: "Đồ đ* già Lạc gia, ngươi tính toán thật tốt, hại chết con gái ta, lại muốn để cháu gái của ngươi gánh nỗi oan ức này, nhân cơ hội chiếm luôn đồ cưới mẫu thân nàng chứ gì ? Mấy ngày trước ngươi bị Tiền gia Hoa Dương tố cáo, cho là chúng ta không biết? Phi, người sa cơ thất thế còn muốn giả làm đại gia! Cao gia chúng ta mặc dù xuất thân thương nhân, như còn tốt hơn kẻdạng chó hình người như ngươi nhiều!"



Môi Lạc lão phu nhân run rẩy không dừng được, bị Cao lão phu nhân mắng đầu óc choáng váng, thật lâu mới nói ra một câu: "Bà thông gia, bất kể ngươi có tin không, ta thật sự không hại con gái của ngươi." Bà nhìn Lý đại phu đứng ở một góc, giống như tìm được một cái phao cứu mạng: "Không tin, ngươi hỏi Lý đại phu xem, hai ngày trước ngươi đi Lạc Phủ chúng ta chẩn bệnh."



Ánh mắt của mọi người lại chuyển đến trên người Lý đại phu.



"Chu đại nhân, Lý mỗ mặc dù rất khinh thường chuyện Lạc Phủ lão phu nhân làm, nhưng vẫn phải nhìn lương tâm nói, Lạc Đại phu nhân chết, không phải có người hạ thủ. Hai ngày trước ta đi xem chẩn cho nàng, phát hiện mạch tượng nàng đã vô cùng suy yếu, như có như không, như đèn đã cạn dầu. Lúc ấy Lý mỗ cũng kê đơn thuốc, thật ra thì phương thuốc kia đã vô dụng, chẳng qua là muốn xem Lạc Đại phu nhận kia có phúc có thể chịu qua không."



Chu tri phủ nghe Lý đại phu nói như vậy, cũng buồn bực: "Lý đại phu, ngươi nói thật chứ?"



Lý đại phu vỗ ngực nói: "Cũng không phải Lý mỗ cố ý giúp vị lão phu nhân này, bà ta vu hãm cháu gái cố nhiên đáng ghét, Chu đại nhân hoàn toàn có thể xử bà mấy năm tù, nhưng bà cũng không có mắc phải tội giết người, tội không đáng chết, Lý mỗ cũng chỉ là dựa vào lương tâm mà làm chứng thôi."



"Ai nói bà ta không mắc phải tội giết người?" Trong đám người xem náo nhiệt lại có một phụ nhân tuổi còn trẻ đi ra, bụng hơi nhô ra, mọi người thấy là một người có bầu, vội vàng tránh sang bên cạnh, để cho nàng đi qua.



Chu tri phủ thấy chuyện này biến đổi bất ngờ, suy nghĩ đơn giản của hắn thật là không theo kịp biến hóa này, chỉ có thể ngơ ngác nhìn phụ nhân đang đi tới, không biết nàng muốn nói gì.



"Trần di nương, ngươi lại tới làm chi?" Lạc lão phu nhân nhìn Trần di nương kia, giận không chỗ phát tiết: "Ngươi con nô tỳ không biết xấu hổ này, bò lên giường con ta mới làm di nương, bây giờ còn ưỡn mặt tới công đường kiện ta? Còn không mau mau cút về! Lão đại, lão đại đâu ?"



"Lão phu nhân, ngươi chớ có tức giận, tỳ thiếp chẳng qua là nói chuyện tỳ thiếp biết ra mà thôi." Trần di nương nũng nịu ném một ánh mắt quyến rũ cho Chu tri phủ, nhìn thấy Chu tri phủ sửng sốt: "Ngươi biết cái gì ? Nói mau nói mau!"



"Đại nhân, bây giờ tiểu nữ đang có mang, không thể quỳ xuống nói chuyện, xin đại nhân thứ lỗi." Trần di nương lắc eo một cái, nói giọng mềm nhũn, Chu tri phủ nhìn đến chóng mặt: "Đứng nói thì đứng nói, Bổn quan cũng không cần ngươi không phải quỳ..." Nhìn thấy ánh mắt Trần di nương long lanh như nước, Chu tri phủ ra lệnh: "Mau mang cái ghế tới cho nàng, phụ nhân có thai sao có thể mệt nhọc như vậy!",



Trần di nương cười rạng rỡ như hoa: "Quả nhiên Chu đại nhân yêu dân như con, tiểu nữ ở hậu viện đã nghe qua thanh danh của Chu đại nhân, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là khí thế hào hung bắn ra bốn phía."



Chu tri phủ được nịnh nọt, cười đến ánh mắt cũng sắp không mở ra được: "Tiểu nương tử ngồi nói chuyện."



Thấy Chu tri phủ bỗng nhiên gọi mình tiểu nương tử, trong lòng Trần di nương vui vẻ một trận. Tối hôm qua Lạc Đại lão gia dặn dò hôm nay nàng tới công đường tố cáo Lạc lão phu nhân: "Nàng suy nghĩ xem có thấy gì nghe gì, đi công đường nói rõ ràng!"



"Lão gia, ngài muốn tỳ thiếp đi tố cáo lão phu nhân?" Trần di nương run lập cập: "Sau này Lão phu nhân sẽ hận tỳ thiếp tận xương." Lạc lão phu nhân là mẫu thân ruột Lạc Đại lão gia, hắn lại muốn mình đi tố cáo Lạc lão phu nhân? Chuyện này thật là không thể tưởng tượng nổi.



"Nàng tố cáo bà ta, cho dù chỉ là chuyện mưu hại, không thể không xử mấy năm tù." Trong lòng Lạc Đại lão gia có dự tính: "Đến lúc đó ta có thể phân gia, sau đó lấy của hồi môn Cao thị vào trong tay, sống cuộc sống tốt đẹp sung sướng."



"Nhưng... Lão phu nhân ở trong phòng giam..." Trần di nương hơi do dự, không nghĩ tới lòng dạ Đại lão gia lại đen tối như vậy, vì đồ cưới đại phu nhân, vì muốn phân gia, lại muốn bắt mẫu thân cúa mình đi ngồi tù.



"Vậy thì thế nào? Ta dùng nhiều bạc đi đút lót, đưa bà ra khỏi nhà giam nhốt vào một nơi khá hơn một chút, mỗi ngày cơm ngon canh ngọt đưa đi, lại không phải là không nuôi dưỡng bà, còn không tốt sao?" Tay Lạc Đại lão gia cầm vai Trần di nương: "Không phải nàng muốn ghi hài nhi trong bụng đến danh nghĩa chủ mẫu? Đến lúc đó mẫu thân của ta không có ở đây, nhà này là ta quyết định, ta bảo đảm nàng sẽ được như nguyện!"



Trần di nương do dự nửa ngày, mới ấp a ấp úng nói: "Vậy... Tri phủ đại nhân sẽ tin tưởng lời nói của ta chứ?"



"Chu tri phủ là một kẻ háo sắc, chỉ cần nàng cười một cái với hắn, nhất định nàng nói gì hắn sẽ nghe nấy." Lạc Đại lão gia nâng đích Trần di nương: "Sắc đẹp này của nàng, chỉ cần ném mấy cái mị nhãn, cũng đủ để làm hắn thần hồn điên đảo."



Giờ nhìn lại, quả nhiên Chu tri phủ là một kẻ háo sắc, Trần di nương ổn định tâm thần, lúc này mới nũng nịu nói: "Tri phủ đại nhân, hôm đó ta thấy Quá ma ma bên người lão phu nhân mang Bà đỡ Trương đi chủ viện, sau khi Bà đỡ Trương đi ra, sắc mặt kinh hoàng lo sợ, nếu không phải lão phu nhân nói lời khó lường gì, sao bà lại kinh hoảng như thế?"



Phương tẩu ở một bên gật đầu: "Quả thật, hôm đó chúng ta cũng thấy Bà đỡ Trương, bà không chỉ có sắc mặt hốt hoảng, hơn nữa trong túi áo còn có mấy thỏi vàng, ta thấy rất rõ ràng."



"Bà đỡ Trương, còn có chuyện này?" Chu tri phủ nặng nề vỗ kinh đường mộc: "Còn không mau khai thật ?"



Bà đỡ Trương quỳ ở nơi đó, mặt xám như tro tàn, môi mấp máy, một chữ cũng không nói được.



Trần di nương cười duyên nói: "Cho dù theo như lời nói của Lý đại phu, lần này là thân thể đại phu nhân không được, hậu sản rong huyết chết, vậy tiên phu nhân vì sao chết? Ban đầu tỳ thiếp là nha hoàn thiếp thân của tiên phu nhân, khi phu nhân có thai, mời đại phu chẩn mạch đều nói thân thể khỏe mạnh, cũng không có điều gì khác thường, vì sao sau khi mời Bà đỡ Trương tới đón sinh, nàng lập tức buông tay về tây rồi ?"



Tương Nghi nghe Trần di nương nói như vậy, trong lòng hoảng sợ, sau khi Lạc Đại phu nhân chết, nàng cũng đã hoài nghi mình cái chết của mẫu thân, chẳng lẽ đều là Lạc lão phu nhân làm? Bây giờ Trần di nương nói chuyện này, nàng vội vàng quỳ xuống: "Xin Chu tri phủ điều tra rõ ràng thay tiểu nữ! Lần đi Hoa Dương này, khi nhàn thoại với cậu mợ, bọn họ nói tiểu nữ biết, lúc mẫu thân tiểu nữ qua đời, bọn họ tới Nghiễm Lăng chịu tang, Lạc Phủ đã đưa di thể mẫu thân nhập quan, không thấy mẫu thân lần cuối. Dựa theo lễ nghĩa, thân thích nhà mẫu thân nên được đưa tiễn, nhưng..." Nói đến đây, Tương Nghi khóc không thành tiếng.



Hôm đó Tiễn Mộc Dương uống rượu quá nhiều, say khướt nói đến chuyện xưa, vỗ bàn nói: "Nếu không phải nhà bọn họ cho chúng ta một ngàn lượng bạc bồi thường, dù thế nào ta cũng sẽ không cho bọn họ qua cửa!"



Cậu là một kẻ thấy tiền là sáng mắt, Lạc gia cho hắn một ngàn lượng bạc, hắn lập tức rắm cũng không thả một cái, chỉ ở Nghiễm Lăng một ngày rồi về, mà khi cha cưới tân phu nhân, hắn cũng tới náo loạn một trận, không phải vì đòi một lời giải thích cho mẫu thân, mà chỉ là muốn bạc. Lưu ma ma nói Lạc lão phu nhân cho hắn 2 nghìn lượng bạc, lúc này hắn mặt mày hớn hở nhận lời, còn hỏi đến lúc đó có cần tới hỗ trợ không, Lạc lão phu nhân cau mày nói không cần khách khí như vậy, hắn mới hài lòng rời khỏi.



Nếu nhà mẫu thân mẫu thân hơi cương quyết một chút, nguyên nhân cái chết của mẫu thân có khả năng cũng đã sớm được tra ra, nhưng bây giờ nhưng là một đám lộn xộn, chuyện bảy năm trước, ai có thể nhớ rõ ràng như vậy mà làm chứng? Cho dù là Trần di nương, cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK