Mục lục
Giai nhân và luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 495: Người đến từ thủ đô​




Du Du đáng thương nhìn Lục Trình Thiên: "Ba..."



Khóe mắt Đan Diễn Vy hơi nghiêng, cũng nhìn Lục Trình Thiên, xem anh nói thế nào.



Lục Trình Thiên đột nhiên có chút cảm thấy áp lực nặng như núi.



Cuối cùng quay đầu sang, bộ dạng nghiêm chỉnh ôm Du Du: "Du Du à, con xem mẹ nhát gan như vậy, vốn không dám chơi thuyền hải tặc và tàu lượn siêu tốc, chúng ta là đàn ông, không thể chỉ quan tâm bản thân, cho nên, hôm nay không chơi hai trò này, được không?"



Đan Diễn Vy trừng to mắt, im lặng dùng ánh mắt lên án anh: Ai nhát gan? Ai không dám chơi?



Nhưng ngại Du Du ở bên cạnh, cô vẫn không thể nói ra lời phản bác nào.



Không dễ dàng gì mới an ủi được cậu nhóc đâu.



Chỉ đành mở to mắt nhìn Lục Trình Thiên, dáng vẻ tức giận.



Du Du che miệng cười trộm, giơ tay ôm cánh tay Đan Diễn Vy: "Du Du biết, là cơ thể Du Du bây giờ không thể chơi, không phải mẹ nhát gan."



Sắc mặt Đan Diễn Vy sững sờ, bất đắc dĩ cười cười, xoa đầu cậu nhóc.



Cậu thật ra cái gì cũng biết.



Đến công viên vui chơi, Du Du rõ ràng rất vui vẻ, cho dù rất nhiều trò không thể chơi, nhưng vẫn kêu líu ríu không ngừng, giống như chỉ cần nhìn là đã thỏa mãn rồi.



Đan Diễn Vy có chút chua xót.



Lục Trình Thiên vỗ vai cô: "Bác sĩ nói thân thể Du Du khoảng thời gian này khôi phục rất tốt, dựa vào tình hình trước mắt, nhiều nhất thêm một tháng nữa, là có thể sắp xếp phẫu thuật rồi."



"Sau khi phẫu thuật kết thúc, Du Du có thể như những bạn nhỏ bình thường, phải không?" Đan Diễn Vy mắt đầy chờ mong nhìn Lục Trình Thiên.



Lục Trình Thiên im lặng một lúc, cuối cùng ôm cô vào lòng: "Sẽ như vậy, nhất định sẽ như vậy! con trai chúng ta sẽ còn xuất sắc hơn những bạn nhỏ khác!"



Đan Diễn Vy lập tức cười.



Đây chính là tâm trạng con nhà mình giỏi nhất sao?



Ngày này đã định là sẽ vui vẻ, Du Du chơi tất cả những trò mà cậu có thể chơi, hai người hoặc là chơi cùng nhau, hoặc là ở ngoài nhìn, luôn như hình với bóng, làm trên mặt Du Du cũng vui đến nở hoa.



Cậu nhóc như tinh lực vô hạn, hưng phấn đến đáng sợ.



Đan Diễn Vy đi chân cũng mệt rồi, cậu vẫn vô cùng vui vẻ chạy lung tung.



"Được rồi, Du Du, thời gian không còn sớm nữa, con xem mẹ cũng mệt đi không nổi rồi, có đói không? Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm trước nhé? Lục Trình Thiên ôm Du Du lên, mở miệng nói.



Du Du nhìn dáng vẻ Đan Diễn Vy có chút ỉu xìu, thu lại chút hưng phấn, gật gật đầu: "Vậy thì đi ăn cơm đi."



Bộ dạng nhỏ như có chút không nỡ, làm Đan Diễn Vy dở khóc dở cười.



Lục Trình Thiên giống như sớm đã có chuẩn bị, địa điểm chọn ăn cơm tối đều là nơi có bầu không khí lãng mạn lại ấm áp, cả nhà cơm nước no nê, mới quay về.



Chỉ là trong trang viên hôm nay dường như có chút khác biệt.



"Cậu chủ, ông Hạ tới rồi." Lục Trình Thiên vừa vào cửa, quản gia trang viên đã đi tới mở miệng.



Con ngươi Lục Trình Thiên lóe lên sắc thẫm, cánh tay ôm Du Du cũng không nhịn được siết chặt.



Đan Diễn Vy còn chưa phát hiện, Du Du đã ngủ lại nhăn mũi, khuôn mặt chau lại.



Lục Trình Thiên sợ hãi vội thả lỏng tay.



"Có khách tới?" Đan Diễn Vy không hiểu nhìn sang.



Đan Diễn Vy khẽ đáp: "Em đưa Du Du đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh lên."



Đan Diễn Vy sững sờ, mẫn cảm phát giác sắc mặt Lục Trình Thiên có chút không đúng.



Nhưng vẫn gật gật đầu, tiếp nhận Du Du ôm lên lầu.



Trong phòng khách, người đàn ông trung niên tóc hoa râm ngồi thẳng lưng trên ghế, giơ tay nhấc chân có khí chất ưu nhã, làm người ta cảnh đẹp ý vui.



"Chú Hạ." Lục Trình Thiên hít sâu một hơi, đi tới gọi một tiếng.



Chú Hạ quay đầu sang, ánh mắt ấm áp, có vài phần ánh sáng từ ái.



"Thiên, đã lâu không gặp." Trên mặt ông có vài phần cảm khái mở miệng.



Ánh mắt Lục Trình Thiên khẽ lóe lóe: "Đúng vậy, mấy năm rồi, chú Hạ mấy năm nay thân thể khỏe chứ?"



"Khỏe, luôn khỏe." Chú Hạ cười cười, giơ tay rót ly trà cho Lục Trình Thiên, lại nói: "Nhưng ông cụ hai năm nay ngược lại thân thể ngày càng không ổn, anh em mấy đứa luôn ở bên ngoài, trong nhà không có ai, ông cụ cũng không muốn làm phiền mấy đứa. Nên luôn giấu không nói."



Ngón tay Lục Trình Thiên khựng lại, rũ mắt.



Chú Hạ thấy vậy, tiếp tục nói: "Tuổi lớn rồi, rất nhiều chuyện đều xem nhẹ, điều ông cụ bây giờ muốn nhất, có lẽ vẫn là niềm vui gia đình con cháu sum họp. Nghe nói cậu có đứa con trai, lúc nào dẫn về để ông cụ gặp?"



Tim Lục Trình Thiên nảy lên, đến rồi!



Từ giây phút anh nhìn thấy chú Hạ, đã biết ông cụ nhất định đã biết chuyện gì rồi.



Quả không sai.



"Tuổi Du Du còn nhỏ, lại có bệnh tim, con vốn định dẫn đi gặp ông, chỉ là bây giờ đã sắp xếp phẫu thuật rồi, e là..." Lục Trình Thiên ngẫm nghĩ, có chút do dự.



Chú Hạ phất phất tay:"Điểm này ông lão cũng biết, nhưng cậu phải tin, ông lão yêu thương đứa bé này không ít hơn cậu, dù thành phố Cần An tốt, phát triển, cũng không thể so với Thủ đô, dựa vào tên tuổi của ông cụ, lập một đội chuyên nghiệp không kém chỗ cậu,không phải là việc khó."



Lời chú Hạ là sắc mặt Lục Trình Thiên khựng lại.



Đúng vậy, nhóm chữa trị gì đó, với ông cụ mà nói, thật sự không phải việc khó gì.



Nhưng lúc này đi gặp ông cụ, thật sự tốt sao?



Lục Trình Thiên do dự không quyết.



Anh đương nhiên muốn dắt Đan Diễn Vy về, nhưng lúc đó là trong tình huống ông cụ không biết, còn có thể đi lấy lòng để lại ấn tượng tốt.



Nhưng bây giờ ông đã biết rồi, đại biểu ấn tượng đầu tiên đã định rồi, nếu bây giờ quay về, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chen ngang nào.



"Cậu đang lo lắng cho cô gái đó?" Chú Hạ cười, hiểu rõ mở miệng.



Lục Trình Thiên híp mắt: "Chú Hạ luôn ở bên cạnh ông, tin rằng chú hẳn biết không ít chuyện, con muốn biết thái độ của ông."



"Thiên, đừng nghĩ phỏng đoán thái độ của ông cụ, dù sao có chuyện của cậu Dân ở trước, nhưng bây giờ không giống lúc trước, huống chi còn có vương bài cậu chủ nhỏ ở đây, đây là chắt đầu tiên của nhà họ Lục, đứa bé này còn quý báu hơn cậu tưởng tượng." Chú Hạ thần bí mở miệng.



Ngụ ý, hết thảy đều có thể!



Lục Trình Thiên lại nghe thấy mấy chữ cậu Dân, sắc mặt có vài phần ảm đạm.



Nhưng sau khi nghe lời của chú Hạ, lại yên tâm hơn.



Chú Hạ có thể nói vậy, chỉ có thể nói là tình huống tốt hơn nhiều so với anh dự đoán.



"Được, chuyện này con sẽ suy nghĩ, nhiều năm như vậy không quay về Thủ đô rồi, con cũng muốn quay về nhìn một chút." Lục Trình Thiên mắt có vài phần ý cười.



Chú Hạ uống ngụm trà, trong lòng có vài phần tính toán.



Cậu Thiên và cậu Dân không giống nhau, xem bộ dạng người phụ nữ đó chiếm vị trí rất cao trong lòng cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK