Mục lục
Giai nhân và luật sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 518: Hoàn​






CHƯƠNG 518: CÔ NHỚ ANH (ĐẠI KẾT CỤC).


Sau khi Kiều Chấn Ly rời đi, ông cụ cuối cùng cũng ra tay rồi, ông lấy thân phận của mình ra đánh cược, xuất hiện ở một buổi họp mà ông đã giải nhiệm từ lâu để tự mình sửa lại kết luận sai.


Các túi bằng chứng buộc tội được đặt trước mặt đám người đó như những ngọn núi không thể nào bị dao động, sự cấu xé và luân phiên của quyền lợi đã khiến toàn bộ các quan chức cấp cao của thủ đô bị hỗn loạn dữ dội.


Đương nhiên, hiệu quả cũng rất rõ ràng.


Ngày đầu tiên, cô Lục được thả ra.


Sau đó là ba Lục, tiếp đó mấy người ban đầu bị mời đi uống trà cũng được ra ngoài rồi.


Cuối cùng mới là Lục Trình Thiên.


Vào ngày Lục Trình Thiên được về, Đan Diễn Vy nhận được tin trước, cô ngoan ngoãn chải tóc ăn vận để đợi anh.


Nhưng cuối cùng lại nhận được tin, anh ấy đột nhiên có việc nên không về được.


Thần sắc cô nhàn nhạt trở lại.


Mẹ Lục có chút không nỡ.


“Vy Vy à, nhà họ Lục mới vừa kết thúc hỗn loạn, Thiên có rất nhiều chuyện phải làm, không về được cũng là bình thường thôi. Đúng rồi, chúng ta cũng đã lâu không ra ngoài rồi đó, con xem, hôm hay con cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, chúng ta đi dạo phố đi, tiện thể xem thử coi có cần mua gì cho bé yêu trong bụng luôn không.” Mẹ Lục cố gắng thuyết phục cô.


Đan Diễn Vy không có hứng thú nào, nhưng cô không thể nào làm mất hứng của mẹ Lục được, thế là cuối cùng cô cũng theo bà đi.


Cô không hay đến thủ đô, cũng không đi dạo nhiều, cho nên toàn bộ đều phải nhờ mẹ Lục chỉ đường.


Chỉ là, nơi mà chiếc xe dừng lại hình như không giống với chỗ mua sắm dạo phố lắm.


Đan Diễn Vy nghi hoặc nhìn trái ngó phải: “Mẹ, mẹ tính mua gì ở đây sao ạ?”


“Mẹ không cần mua gì hết, người cần mua là con!” Mẹ Lục cười ha hả.


Không đợi Đan Diễn Vy phản ứng lại thì bà đã lôi kéo cô xuống xe rồi.


Đan Diễn Vy xuống xe, cô khẽ nghiêng đầu một chút, thì đột nhiên sững người.


Ở một nơi cách đó không xa, có một người đàn ông mặc áo khoác đen, trên cằm có chút râu, khuôn mặt có phần mệt mỏi đang đứng ở đó.


Rõ ràng là chỉ có nửa tháng không gặp, nhưng dường như là anh đã trưởng thành hơn vài phần thì phải.


Khóe mắt Đan Diễn Vy đỏ hoe rồi.


Lục Trình Thiên mỉm cười, anh giang hai tay tiến lên trước ôm cô.


Thanh âm Đan Diễn Vy mang theo tiếng nghẹn ngào: “Được ra mà cũng không về nhà, hại người ta lo lắng, anh rốt cuộc muốn làm gì vậy hả!”


“Là anh không tốt, là lỗi của anh.” Ngữ khí của anh đầy bao dung, sau đó lại trở nên nghiêm túc: “Vy Vy, anh ở trong đó nghĩ rất nhiều thứ, suy nghĩ nhà họ Lục liệu có vượt qua được nguy cơ này không, nghĩ chúng ta làm sao có thể nhận được sự đồng ý của ông nội, nghĩ làm sao để khiến cho em tin là anh vô cùng yêu em, nhưng điều cuối cùng anh nghĩ đến chính là làm sao để cho thân phận của em được chứng thực.”


Đan Diễn Vy sững sờ.


Lục Trình Thiên quỳ một chân xuống: “Đan Diễn Vy, em có cảm thấy, giữa chúng ta còn thiếu một tờ giấy chứng nhận kết hôn không?”


Đan Diễn Vy kinh ngạc che miệng lại.


Có chút cảm động, có chút nghẹn lời, có chút khóc không được mà cười cũng không xong.


“Lục Trình Thiên, anh bị thần kinh sao!” Cô vừa khóc vừa cười nói: “Ai lại cầu hôn trên con đường hoang vắng này chứ? Hơn nữa còn không có hoa và nhẫn kim cương nữa?”


Lục Trình Thiên liếc nhìn mẹ Lục đang đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt một cái.


“Có có, hoa tươi và nhẫn kim cương đều có luôn!” Mẹ Lục lập tức hiểu ý, bà liền lấy từ trong cốp xe ra một đóa hoa hồng đỏ rực, còn đưa cho Lục Trình Thiên một chiếc hộp nhỏ nữa.


Lục Trình Thiên mở hộp ra rồi đưa tay nắm lấy tay của Đan Diễn Vy, sau đó đeo chiếc nhẫn kim cương màu hồng cho cô: “Từ ngày đầu tiên đến thủ đô anh đã cho người bắt đầu làm đó, cũng may mà kịp rồi.”


Đan Diễn Vy nghe thấy vậy, trái tim liền mềm nhũn ra.


Sau đó cô mới nhận ra, mình đã bị anh gài bẫy rồi.


Cô nũng nịu: “Em còn chưa đồng ý với anh mà, sao anh lại đeo nhẫn lên rồi?”


“Em còn muốn từ chối à?” Lục Trình Thiên nhướng mày rồi đứng dậy.


Đan Diệp Vy mấp máy môi, cô cũng đâu có dám nói ra lời từ chối chứ.


Người đàn ông hài lòng gật đầu, sau đó kéo tay cô đi về phía trước: “Đi thôi!”


“Đợi đã, còn đi đâu nữa.” Đầu óc Đan Diễn Vy hoàn toàn mù mịt.


Lục Trình Thiên không nói gì mà xoay đầu cô nhìn về một hướng khác: “Cô Đan Diễn Vy, không lẽ em thật sự nghĩ rằng anh chọn chỗ này để cầu hôn mà không có dụng ý gì sao?”


Hiện ra trước mắt Đan Diễn Vy là mấy chữ rất lớn: Văn phòng chứng nhận kết hôn.


Cho nên ý của anh là muốn lập tức nhận giấy chứng nhận kết hôn?


Lục Trình Thiên kéo Đan Diễn Vy đang ngây ngốc đi vào trong, cũng không biết anh từ đâu mà có được sổ hộ khẩu nhà cô nữa, ngay lúc đầu óc cô còn quay cuồng thì đã lĩnh chứng xong rồi.


Tốc độ thật đáng kinh ngạc.


Thế là Đan Diễn Vy đã chính thức được thăng chức trở thành mợ chủ Lục thật sự rồi.


Ông cụ Lục cũng không phản đối nữa, ba Lục và mẹ Lục cũng rất vui.


Sau khi sự hỗn loạn của nhà họ Lục đi qua thì quyền thế của họ ngược lại còn leo lên một tầng cao mới nữa.


Những người biết vai trò của Lục Trình Dân trong chuyện này cũng không có trách tội anh ta, nhưng anh ta chỉ để lại một bức thư cho chú hai Lục và thím hai Lục rồi rời đi.


Không có ai biết anh ta đi đâu cả.


Ca phẫu thuật của Du Du được thực hiện trong vòng ba ngày sau khi Lục Trình Thiên trở về, phẫu thuật thành công, sau này Du Du cũng đã có thể chạy nhảy như những đứa trẻ bình thường rồi.


Ngay lúc nhận được tin, Đan Diễn Vy đã khóc như một đứa trẻ, cô không quan tâm cái bụng bầu của mình mà khóc một trận vui sướng ở trước cửa phòng bệnh.


Đáy mắt của Lục Trình Thiên cũng có chút ẩm ướt, anh ôm cô vào lòng, trong lòng xúc động không ngớt.


Đan Diễn Vy sinh được một bé gái vào mùa đông, là đứa con gái bảo bối của Lục Trình Thiên.


Trong thời kỳ cô ở cữ, Lục Trình Thiên một tay quán xuyến hết tất cả mọi thứ cho công chúa nhỏ, sau khi Đan Diễn Vy hết ở cữ, tư thế ôm con của anh thậm chí còn vững vàng hơn là cô nữa, ngày nào cũng dỗ dành công chúa nhỏ, cái sự nhẫn nại đó khiến cho Đan Diễn Vy cũng phải có chút ghen tỵ a.


Ngày sinh của bé đúng vào ngày lễ tình nhân, điều này khiến cho Lục Trình Thiên đắc ý, anh nói con gái chính là tình nhân kiếp trước của anh, cho nên mới chọn ngay ngày lễ tình nhân ra đời.


Đương nhiên, nói nhiều như vậy, khó tránh Du Du không vui, bé luôn cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp rồi, đặc biệt là khi ông bà nội và ông cố đều càng ngày càng thích em gái nhỏ của bé rồi.


Thế là càng lúc bé càng dính lấy Đan Diễn Vy hơn, khiến cho người đàn ông bị cấm dục 10 tháng nào đó phải lâm vào bi kịch.


Đồng thời, Lục Trình Thiên, người đã trở thành nô lệ của con gái cũng thuận lợi trở thành đối tượng bị bài xích của đám người Kiều Chấn Ly.


Đặc biệt là Tưởng Tiểu Lạc, lần nào cũng rắp tâm cướp con gái của anh đi, để cho anh khỏi đắc ý nữa!


Đường Kỳ Dũng và Vu Tư Tư vẫn chưa tu thành chính quả nên nhìn đôi trai gái của Lục Trình Thiên, Đường Kỳ Dũng cũng rất ghen tỵ, cho nên anh cũng rất muốn tham gia vào hàng ngũ cướp con nít của Tưởng Tiểu Lạc.


Khiến cho Lục Trình Thiên suýt chút nữa là phải cho hai người vào danh sách đen, không cho vào nhà nữa.


Tháng 6, thành phố Cần An.


Lục Trình Thiên bế tiểu công chúa trong tay đầy sủng nịch, một thân đồ vest màu đen cộng với cô bé búp bê đáng yêu trong vòng tay kia, đẹp đến nỗi khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn, còn Đan Diễn Vy ở bên cạnh mặc một chiếc đầm liền thân, thanh thuần giống hệt một cô sinh viên mới vừa ra trường vậy, khiến cho người khác hoàn toàn không dám tin bên cạnh chính là đứa con trai bốn tuổi của cô.


Đan Diễn Vy phớt lờ những ánh mắt ghen tỵ xung quanh, nhìn nơi thành phố Cần An thân thuộc này, khóe môi cô liền lộ ra một nụ cười rạng rỡ.


Lục Trình Thiên nghiêng đầu nhìn qua, những tia nắng mặt trời sà vào tóc cô, khiến cho đáy lòng anh tràn đầy ấm áp.


HẾT.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang