*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng hôm sau thức dậy điều đầu tiên nhìn thấy đó là gương mặt yêu nghiệt của anh. Anh đã dậy từ lâu, nhưng vì cô ngủ lại nằm trong lòng anh, còn ôm chặt anh như thế kia. Không nỡ gạt cô ra vì điều này sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, dù sao thì đêm qua " làm việc " cũng mệt quá đi, thôi thì chịu thiệt một chút nằm đây cùng cô. Ngắm nhìn cô ngủ
- chào buổi sáng
Cố Duật Hành cưng chiều hôn lên đôi mắt cô một nụ hôn. Cũng quá quen với kiểu chào buổi sáng này rồi, cô mỉm cười
- chào buổi sáng ~
- còn đau không?
Nghe anh hỏi cô liền nhớ đến đêm hôm qua, đang tắm bỗng dưng lại phát sinh ra chuyện này. Đêm qua bọn họ ân ái với nhau, đây là vì " ép buộc " chứ cô cũng rất không muốn nó xảy ra! Nhớ đến lúc đó mình làm những gì cô đỏ mặt tức giận lại đẩy anh ra
- còn không phải tại anh đêm qua sao?!
Cô ngồi dậy lấy chăn quấn cơ thể lại, từ ngực trở xuống đều được che hết cả
- anh thật không hiểu, vì sao lại cứ che thế kia? Chỗ nào của em anh cái gì cũng đều nhìn thấy hết cả
- em thích che đó thì sao?! Lẽ nào lại phơi bày ra thế kia cho anh xem à?
- nói không sai
- vô sỉ! Chẳng hiểu tại sao em lại dính đến người anh nữa, Cố tổng vẻ ngoài không phải là rất lạnh lùng cao cao tại thượng hay sao?
- em cũng nói là vẻ ngoài kia mà
Cố Duật Hành nói lại ôm cô từ phía sau
- phải rồi, đó chỉ là vẻ ngoài thôi. Chắc là cũng chỉ có một mình em mới biết dáng vẻ này của anh
- rằng sao?
Anh hôn hít khắp cái cổ trắng nõn của cô
- rằng, Cố Duật Hành thật chất sâu trong lòng là kẻ đại biến thái, không biết vô sỉ
- em nghĩ vậy sao?
- phải!
- nếu có thì anh cũng chỉ làm với một mình em mà thôi
Anh ra ma nhìn cô nói. Cô hừ một cái khoanh tay trước ngực
- anh có biết rằng trước kia khi quen Mạc Thiếu Khanh, em thậm chí là một nụ hôn hay một cái ôm thân mật cũng không có hay không? Vậy mà khi quen anh, anh cái gì cũng dám làm hết. Ngay cả lần đầu đó của em anh cũng lấy mất
- nhờ cái lần đầu đó mà chúng ta bây giờ mới đến được với nhau. Mà chẳng phải em đã tình nguyện dâng hiến lên cho anh sao
- đó chỉ là em uống rượu nên không kiềm chế được mới nói ra những lời đó, nhưng anh cũng đem em đi " ăn sạch " rồi còn gì?
- thịt dâng đến miệng, ngu gì không ăn
- nhưng cũng vì vậy mà em lại nhặt về được một con rùa vàng như anh
Cô cười nói, không biết phải nói là may mắn hay là nhờ duyên phận hết nữa đây. Giờ đây hai người cái gì cũng luôn quấn chặt lấy nhau, có lẽ nên nắm chặt anh thật tốt. Bởi vì người đàn ông này, chỉ có một chứ không có hai
- anh nghĩ rằng
- hửm?
- lý do Mạc Thiếu Khanh phản bội em cũng dễ hiểu thôi, có lẽ là vì em quá vô vị chăng?
- em vô vị? Mới không có nha!
- nghe anh nói hết đã, em vừa nãy bảo trước kia khi quen với hắn em chưa bao giờ cho hắn ôm hôn mình kia mà
- phải nhưng nắm tay là đủ rồi mà?
- ngốc, hắn là thấy em quá vô vị. Cứ tiếp tục ở bên cạnh khúc gỗ này thì làm sao được? Dĩ nhiên, hắn cần người khác rồi. Và sau đó hắn làm sao, em cũng hiểu rồi nhỉ?
- nếu như yêu nhau thật lòng thì làm gì để ý đến mấy cái chuyện đó? Không phải chỉ là không làm mấy hành động thân mật đấy thôi sao? Làm rồi thì đã sao? Đàn ông ai nấy đều như nhau, rốt cuộc thì sau này cũng có mới nới cũ
Cô nói, đôi mắt lúc này khẽ cụp xuống
- Cố Duật Hành, em đã trao tất cả mọi thứ của mình cho anh rồi. Liệu rằng sau này anh có hứa rằng sẽ bên em mãi hay không?
- anh không biết chắc tương lai này sẽ thế nào và cũng không thể nói trước được điều gì. Nhưng anh hứa với em, chúng ta mãi mãi sẽ ở cùng nhau. Sống một cuộc sống bên nhau đến già
Anh nói, lại còn ôm lấy cô vào lòng
- anh hứa đó, Tĩnh Tĩnh
- ừm
Cô khẽ gật đầu, vòng tay qua ôm chặt lấy anh
- " em yêu anh, Duật Hành "
...
- ông nội! Vì sao ông lại làm như thế?! Con muốn con tiện nhân đó biến mất khỏi anh ấy, chỉ có con mới xứng đứng bên cạnh anh ấy mà thôi
- Lam Lam ngoan, dù cho con có muốn ông cũng không thể làm gì được. Người phụ nữ đó là nữ nhân của Cố Duật Hành, đêm hôm qua. Cũng đã nhận được lời cảnh cáo
- chỉ với lời cảnh cáo đó mà ông đã sợ rồi sao? Anh ấy dám làm gì cơ chứ? Ông nội và ông của anh ấy là bạn của nhau kia mà?!
- phải. Nhưng ông của nó sẽ không can thiệp vào chuyện này đâu. Huống hồ, ông ấy đang ở nước ngoài
Tống Trình Vũ khẽ thở dài nói, cầm ly trà thổi nguội đi rồi uống một ngụm. Cô ta tức giận lại nhìn thấy thái độ nhàn nhạt có vẻ không còn quan tâm đến chuyện của mình và Cố Duật Hành nữa của Tống Trình Vũ
- Lam Lam ngoan nghe ta nói, từ bỏ Cố Duật Hành. Trên thế giới này cũng đâu phải chỉ có một mình cậu ta? Tai sao lại cứ một mực muốn làm vợ của nó?
- ông nội đừng có nói nữa! Con nhất định phải làm được Cố phu nhân!!! Vị trí này chỉ có thể là của một mình Tống Tử Lam này, những người phụ nữ khác hoàn toàn không thể. Đúng là vô dụng! Chỉ có việc trừ khử con nhỏ đó thôi mà làm cũng không xong. Người già rồi thì gan quả thật cũng nhỏ th...
Chát. Tống Tử Lam nhất thời tức giận lại nói ra những lời không nên nói của mình mà làm kinh động đến Tống Trình Vũ, ông ta tức giận vung tay tát cô ta một cái khiến cô ta té xuống sàn
- thứ mất dạy! Mày dám nói như thế với ông nội của mày ư?! Tao có vẻ đã quá nuông chiêu mày quá rồi, chỉ biết làm Cố phu nhân, Cố phu nhân suốt!
Đôi vai Tống Tử Lam khẽ run lên, cô ta cắn răng mà chịu đựng. Lòng bàn tay trắng nõn nắm chặt lại, móng tay vì thế mà đâm sâu vào da thịt nhưng cô ta lại không cảm thấy đau một chút nào
- đúng là ngu ngốc mà! Vì một thằng nam nhân khác như vậy có đáng hay không?!
Bà nội của Tống Tử Lam cũng tức là vợ của Tống Trình Vũ, Sương Nguyệt đi vào đột nhiên nhìn thấy cháu gái của mình ngồi dưới sàn đất tay ôm mặt một bên, còn chồng mình thì đang tức giận. Bà vội chạy tới đỡ cô ta đứng dậy
- ông làm gì vậy? Tại sao lại đánh Lam Lam?
- hừ, bà xem cháu gái cưng của bà đã làm gì mà khiến tôi tức giận làm như thế!
Tống Trình Vũ " hừ " lạnh một cái sau đó ngồi xuống ghế
- cái gì thì cũng từ từ mà nói! Làm gì mà đánh Lam Lam như thế kia
- hôm qua ở bữa tiệc người ta đã từ chối rồi thì thôi đi! Đã vậy còn cầm dao muốn làm bị thương nữ nhân của Cố Duật Hành, cô ta được Cố Duật Hành đỡ nhưng lại không sao ngược lại cậu ta thì bị thương ở lòng bàn tay. Cố Duật Hành nó còn buông lời cảnh cáo đến mà bé này nữa. Đã không biết lỗi mà còn muốn tôi cho người đi trừ khử người phụ nữ đó. Nó còn mất dạy mắng tôi nữa, cái tát đó là quá nhẹ nhàng với nó rồi
Tống Trình Vũ nói một hơi dài, Tống Tử Lam im lặng đứng đó, bà Sương Nguyệt khẽ thở dài lắc đầu
- Lam Lam, đụng đến nữ nhân đó sẽ không có kết cục tốt. Nếu như con còn không chịu buông bỏ mà còn tiếp tục, e rằng về sau chúng ta sẽ giống như Châu gia vậy. Đến lúc đó, bà nội cũng không thể giúp được con đâu
- luôn miệng cứ muốn làm Cố phu nhân, Cố phu nhân. E rằng không làm được lại hại thêm cả Tống gia này nữa!
- kìa ông! Đừng nói nữa
- thật là bực mình mà
- Lam Lam con đã hiểu bà nói gì chưa?
Bà Sương Nguyệt nhẹ giọng, dịu dàng nhìn Tống Tử Lam nói. Cô ta không nói gì chỉ khẽ gật đầu ý như đã hiểu. Bà Sương Nguyệt hài lòng khi thấy hành động này của Tống Tử Lam
- ngoan, vậy mau xin lỗi ông nội đi
Tống Tử Lam cắn môi lại ấm ức không thể làm gì được. Bước tới trước mặt Tống Trình Vũ
- con xin lỗi, ông nội. Là Lam Lam sai rồi
- ...biết sai rồi thì tốt, ngày mai thu dọn trở về Mỹ đi. Đồ đạc ta đã chuẩn bị cho con xong hết rồi. Cha mẹ con vẫn chưa biết được chuyện gì xảy ra ở đây
Ông ta nói, lại đưa ly trà lên uống một hớm
- dạ...
- mau trở về phòng
Tống Tử Lam không nói gì, quay lưng trở về phòng. Cúi đầu mà đi, nước mắt lẳng lặng rơi xuống gò má cô ta, cô ta nở nụ cười chua xót
- " hah, thật không mình lại thua người phụ nữ đó. Duật Hành, không chọn mình. Không yêu mình, anh ấy yêu người khác rồi... Tống Tử Lam này thua thật rồi... "
Bà Sương Nguyệt đau lòng khi nhìn thấy Tống Tử Lam như thế, quay đầu sang nhìn chồng mình đang ngồi ở trên ghế thưởng thức trà kia
- ông không thấy mình có chút quá đáng hay sao?
- tôi cũng không muốn, nếu cứ tiếp tục như thế này. Thì e rằng con bé sẽ lại đi tìm người phụ nữ của Cố Duật Hành mà tính sổ
- tôi không nỡ nhìn con bé như thế, ông có thể...
- Nguyệt Nguyệt, đừng nên nói gì cả. Ý tôi đã quyết, con bé đó càng ở lại thì sẽ càng không bao giờ có thể quên được Cố Duật Hành, tính khí ương bướng này cũng là do chúng ta đã quá nuông chiều nó đi
- ông nói đúng....haz, thật không ngờ một người như Cố Duật Hành. Ba mươi năm nay vẫn không có một người phụ nữ bên cạnh, đều cự tuyệt tất cả. Cho đến khi người phụ nữ kia xuất hiện, cậu ta tự đã đem lòng yêu người phụ nữ ấy
- vì thế cho nên, nữ nhân ấy là người quan trọng của cậu ta. Tuyệt đối không thể đụng tới cô ta được
Bà Sương Nguyệt khẽ gật đầu đồng ý với chồng, Tống Trình Vũ nhàn nhàn cầm ly trà lên uống
- " nhưng người phụ nữ đó, nhìn lại có chút quen mắt. Là đã từng gặp qua rồi sao?..."
Tĩnh Tĩnh em yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ cho em. Sẽ không ai có thể làm em tổn thương được lần nào nữa, đây chính là lời hứa thật lòng của anh
- huh? Anh đang nghĩ gì vậy?
Bỗng dưng lại nhìn cô chăm chú như thế kia, cô đưa tay lên mặt anh bỗng dưng bị anh bắt lại
- không có, chỉ là nghĩ đến em mà thôi
- nghĩ đến em? Là chuyện gì cơ, nói em nghe đi
Cô mỉm cười nhìn anh nói, Cố Duật Hành đưa tay cô lên môi mình. Yêu thương hôn lên bàn tay trắng nõn của cô một nụ hôn, khẽ nhếch môi cười nhìn cô nói:
- chính là, tương lai sau này, chúng ta sẽ phải sinh mấy đứa đây. Bà xã?
Cô bỗng dưng đỏ mặt khi nghe anh nói thế, vội rút tay lại
- anh nghĩ thật xa vời đấy, em đã bảo rằng sẽ sinh cho anh sao! À mà, chúng ta chưa cưới. Em mới không phải là bà xã của anh
- thật sao ~? Chúng ta rồi sớm muộn gì cũng sẽ cưới thôi
Cố Duật Hành cười ranh ma ôm cô vào lòng
- bà xã ~ chúng ta " làm " thêm một lần nữa. Chắc chắn lần sau sẽ thành công mà sản xuất bảo bảo nha ~
- cái gì mà sản xuất cơ chứ, mới không thèm....a anh làm gì vậy! Đưa chăn cho em
- " làm việc " thôi. Bà xã ~
Cố Duật Hành ranh ma nói, đưa tay giựt phăng cái chăn trên cơ thể cô đang che ra mà vứt nó xuống đất. Anh đè cô nằm xuống giường lại tiếp tục cùng cô " làm việc " để sản xuất. Em - Bé ~
- ------------------
- Hết Chap 53
❤❤❤
- Happy Jimin Day ❤
13/10/1995 - 13/10/2018
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Xem ảnh 3
Xem ảnh 4
Xem ảnh 5