• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 73: Không Dám Đụng Vào Người Cố Gia Lần Nữa!!




Cố Duật sốt ruột, Tĩnh Tĩnh em không được xảy ra chuyện gì. Anh đang đến chỗ em...



Vừa nãy khi nghe điện thoại của anh, đột nhiên xe thắng gấp lại khiến cô không tự chủ được mà lao về phía trước. Đầu chạm mạnh vào ghế



Có chút đau đầu, cô nhíu mày:



- có chuyện gì phía trước thế?



- thiếu phu nhân, là bọn họ đột nhiên chặng đường xe của chúng ta



- là ai...?



Cô đưa mắt nhìn phía trước. Bỗng dưng có ánh sáng chiếu thẳng vào bên trong xe khiến cô chói mắt lấy tay che lại, từ bên ngoài bỗng dưng có một tiếng nói của một cô gái cất lên



- Lâm Tĩnh! Cô mau xuống xe cho tôi



- " huh? Là ai, sao lại có thể biết tên mình? Hay là bọn họ là fan cuồng của Lâm Giai Ninh ư... "



- thiếu phu nhân, cô cứ yên tâm ngồi ở trong xe. Chúng tôi sẽ xuống xe giải quyết bọn ranh con đó



- xin cô đừng lo, người của Cố gia luôn được huấn luyện kỹ càng. Chúng tôi cũng vậy, chúng tôi sẽ bảo vệ cô



Hai tên vệ sĩ nhìn cô nói, vì cô ngồi phía sau, kế bên là một vệ sĩ. Phía trên nữa là một vệ sĩ. Cô nghĩ một chút sau đó lắc đầu



- không cần đâu, tôi sẽ xuống xe xem thử



- vậy chúng tôi sẽ đi theo bảo vệ cô



Cô khẽ thở dài sau đó gật đầu. Cạch, hai người bọn họ xuống xe trước sau đó mở cửa xe ra cho cô xuống sau



Trước mặt cô là những tên nhóc tuổi vị thành niên, nhìn sơ qua họ cũng chỉ đáng làm em của cô. Chỉ có năm tên tất cả, mới ở độ tuổi này đã bắt chước học chạy xe?



Một cô bé cất giọng trước. Cô đoán chừng con bé này chắc chắn là người cầm đầu bọn chúng rồi



- chị là Lâm Tĩnh, là em gái của chị Giai Ninh?



- còn năm người các cậu là fan cuồng của cô ta? Sao nào, có phải là muốn tìm tôi để tính sổ thay cho Lâm Giai Ninh hay không? _ Cô điềm đạm nói, lại khoanh tay trước ngực nhìn năm tên " nhóc " phía trước mặt



- cô ngang nhiên dám gọi thẳng tên chị ấy ra ư?! _ Một tên nhóc tức giận nhìn cô nói, định tiến đến chỗ cô thì bị bạn mình ngăn lại không cho mang động



- phải! Chúng tôi đến tìm cô là để tính sổ thay cho chị ấy



- cô là đồ tiểu tam, đồ tiện nhân! Đã đi câu dẫn chồng người khác đã thôi, vậy mà còn độc ác hại chị ấy sảy thai?!



- chưa có chứng cứ rõ ràng. Mong các người đứng sớm kết luận, chỉ với một tin tức không chứng cứ mà các người đã tin lời và kết tội tôi?



- phải thì sao đây? Chúng tôi không tin tỷ ấy lẽ nào lại tin cô?! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, cô lại còn câu dẫn luôn cả chủ tịch của tập đoàn Cố thị, Cố Duật Hành



Thấy " ranh con " quá xấc xược, lại ăn nói không biết kiêng nể ai cả. Một tên vệ sĩ bên cạnh cô lên tiếng:



- * Mục vô tôn trưởng! Là ai dám cho ngươi cái gan to lớn đó? Lại liên tục dám sỉ nhục thiếu phu nhân?!



* Mục vô tôn trưởng: Trong mắt không có người lớn



- ông nói cái gì đó? Có tin là tôi một lát nữa cho ông tuyệt tử tuyệt tôn luôn hay không?!



Định đáp trả lại tên nhóc xấc láo đó thì lại bị cô ngăn lại, cô khẽ lắc đầu



- mặc kệ bọn chúng. Chúng chỉ là những tên nhóc ở độ tuổi mới trưởng thành mà thôi, chúng không hiểu biết nhiều. Chúng ta không nên chấp nhất chúng



- dạ, thiếu phu nhân _ Tên vệ sĩ đã hiểu rõ ý cô nên cũng đứng yên một bên không lên tiếng nữa



- nè! Chị nói ai là nhóc con ở độ tuổi trưởng thành?



- còn không phải nữa ư? Độ tuổi của mấy đứa chỉ xứng làm em tôi mà thôi, vậy mà còn ở đây nói giọng hổ báo với người lớn tuổi hơn mình?



- như vậy thì đã sao? Không nói nhiều, chị hại chị Giai Ninh của chúng tôi hạnh phúc rạn nứt lại còn hại chị ấy sảy thai. Chúng tôi nhất định sẽ đánh cho cô đến chết mới thôi, anh em! Lên



Cô bé ấy lớn giọng ra lệnh, vừa dứt câu thôi thì mỗi đứa trên tay đã cầm một cây gậy. Đó là cây gậy đánh bóng chày, nhận thấy bọn nhóc này cầm trên tay vũ khí lao đến ý muốn làm hại đến thiếu phu nhân của bọn họ. Hai người ai nấy đều đứng sát bên cô bảo vệ



Cô bé ấy chỉ đứng nhìn nhếch môi cười, hừ chúng tôi là có tới tận năm người. Các người chị có ba người, mà cô lại là người phụ nữ yếu ớt, chỉ biết đứng đó chờ bảo vệ mà thôi. Vệ sĩ thì vệ sĩ kia chứ, nhưng cũng chỉ có hai người



- Lâm Tĩnh, rồi cô cuối cùng sẽ bị bầm dập dưới tay tôi mà thôi. Ỷ đông ăn hiếp yếu chính là cái mà tôi thích nhất đó



- vệ sĩ thì đã sao đây? Cũng làm được gì ngoài đi theo sau chủ nhân như một con chó trung thành đây?!



Tên nhóc xấc xược, kiêu ngạo nói. Lại cầm gậy lao đến đánh cô. Gậy chưa chạm vào cô dù chỉ một cọng tóc thôi thì tên nhóc ấy đã bị một tên vệ sĩ dùng chân đá ngay bụng khiến cậu ta đau đớn nằm vật xuống đất



- ah.... Khụ, khụ



- Hạo? Các người dám làm bị thương Hạo ư?! _ Cô bé ấy tức giận khi nhìn thấy người của mình bị đả thương. Nghiến răng ken két nhìn cô



- là chính các người muốn làm tổn hại đến thiếu phu nhân trước. Lẽ nào làm người khác bị thương thì được còn chính bản thân mình thì không ư?



- các người...! Được, được lắm. Mau, mau xông tới đánh chết bọn chúng đi



- được!!



Bọn chúng đồng loạt trả lời cô bé đó sau đó cả đám một lần xông tới chỗ cô. Hai tên vệ sĩ nhanh tay rút súng bên người ra, chĩa vào bọn chúng lại khiến chúng dừng lại ngay tức khắc vì sợ hãi



- cái gì? Súng ư, cô dám mang súng theo ư



- bọn họ là vệ sĩ của tôi, làm sao tôi biết được là họ mang thứ gì bên mình để bảo vệ chủ nhân của họ chứ?



- cô...



- bọn nhóc con, mới tí tuổi đầu lại xấc láo như thế. Lại còn muốn đánh ai đây?



Bọn chúng sợ hãi, chậm rãi lùi về phía sau. Cô bé thấy như vậy liền tức giận:



- đồ ngu! Cây súng đó biết đâu chừng là đồ giả thì sao đây?



- cậu tự đi mà đánh đi, lỡ đâu ai biết chừng đó là đồ thật thì toi mạng chết như chơi



- đúng đó. Có giỏi thì cậu tự mà xông lên đánh cô ta, súng đó là hàng thiệt đấy



- con mẹ nó, đúng bọn ngu! Chỉ là một cây súng giả nhỏ nhoi mà cũng sợ



Cô bé tức giận chửi thề sau đó lại cầm đâu ra cây mã tấu, cầm đến lao đến phía cô



- tiện nhân, không đánh chết cô được vậy thì tôi chém chết cô



Pặc, trên tay cầm cây mã tấu lao về phía cô bỗng dưng anh từ đâu xuất hiện. Đưa chân lên đá vào tay của cô bé, khiến cô bé đó đau nên nhất thời buông rơi cây mã tấu xuống đất



- Hành? _ Nhìn thấy anh cô có chút ngẩn ra. Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây rồi?



- thiếu gia



Nhìn thấy anh, dĩ nhiên hai tên vệ sĩ ấy cũng không quên cung kính chào anh. Cô bé ấy ngạc nhiên khi nhìn thấy anh



- Cố Duật Hành?!



- anh ta là chủ tịch của tập đoàn Cố thị, Cố Duật Hành đó



Tất nhiên là bọn nhóc còn lại không ngu ngốc đến nỗi cô nhận ra anh



- dựa vào những tên nhóc mới lớn như các người mà cũng dám nghĩ đến việc làm tổn hại đến phu nhân của ta?!



- cái gì mà phu nhân kia chứ! Cho dù là anh thì đã sao? Chính chị ta làm tổn thương chị Giai Ninh trước nên bây giờ hãy trả giá đi _ Cô bé vẫn không chịu thua mà cứng miệng nói



Anh thấy nhàm chán nên không thèm quan tâm đến bọn nhóc này nữa, bước đến chỗ cô. Ân cần lo lắng:



- không sao chứ? Bọn tiểu quỷ ấy có làm em bị thương chỗ nào hay không?



- không có _ Cô khẽ lắc đầu nhìn anh



- cô không biết xấu hổ lại còn ở đây quyến rũ đàn ông nữa ư? Đúng là tiện nhân



Cô bé ấy nói, lại cầm cây gậy gần đó lên. Những tên nhóc phía sau:



- Lam Lam, đủ rồi. Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu như còn tiếp tục đó



- tôi nhất định không chịu thua! Tôi phải giúp chị Giai Ninh trừng phạt cô ta vì đã làm chị ấy tổn thương



Nói xong con bé ấy định lao đến chỗ cô một lần nữa thì đột nhiên một tên vệ sĩ nổ súng khiến bọn nhóc ấy ai nấy đều sợ hãi run rẩy. Cô bé ấy sợ hãi vì tiếng súng cất lên nên ngồi bệt xuống đất



- là...là súng thiệt ư?



Cây súng loại bọn họ đang cầm trên tay tiếng nổ cũng không quá to, mà cũng may nơi này là nơi vắng người nên không ai ngoài bọn họ có thể nghe thấy tiếng súng được



- đã nói là đồ thật rồi mà. Còn ngồi đó làm gì, đi mau!!



- không một ai được đi cả, tìm đến thiếu phu nhân gây tổn hại lại còn muốn đi? Không dễ như vậy đâu



Một tên vệ sĩ thay anh lên tiếng. Bọn nhóc sợ hãi không dám hống hách, xấc láo nữa mà thay vào đó là ngoan ngoãn im lặng. Cô cũng không muốn làm khó bọn chúng, dù sao thì chúng chỉ ở độ tuổi mới lớn nên chứ hiểu chuyện mà thôi, cô kéo vạt áo anh:



- hay chúng ta thôi đi, chúng còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Đừng làm khó chúng



- không thể bỏ qua... Nhưng không muốn làm khó chúng cũng được thôi, những ai vừa nãy gọi cô ấy là tiện nhân? Xúc phạm đến cô ấy liền tự mình vả lên mặt, mỗi một câu nói ra thì đổi lại là hai cái tát. Làm xong? Có thể đi



Bọn họ rùng mình. May quá, vừa nãy mình không có xúc phạm đến cô ta. Chỉ có Lam Lam là có thôi, cậu ta mắng cô rất nhiều. Luôn miệng gọi cô là tiện nhân đủ thứ, tính đến nay là đã năm lần gọi cô như thế. Vậy là cậu ta phải tự vả mặt mình tận mười lần



- còn không mau làm?



- Hành à _ Cô khẽ gọi tên anh nhưng anh không trả lời, cô biết là anh sẽ kiên quyết làm như thế mặc cho cô có nói giúp thay bọn chúng. Là chúng tự mình nhận lấy hậu quả đấy thôi, không phải do ai ép buộc cả.



Những kẻ làm sai, đều sẽ bị phạt. Không cần biết là ai, lớn nhỏ hay thậm chí là già trẻ. Đụng đến Cố Duật Hành này sẽ không được yên ổn, huống hồ chúng còn dám muốn làm tổn thương vợ mình? Vậy thì càng không thể nhắm mắt bỏ qua



Cô bé ấy không muốn đánh vì không phục, cô là nhờ sự giúp đỡ của anh... Đúng là tiện nhân mà!!



- nếu không muốn vả mình cũng được. Cái tát ấy sẽ được đánh thay với Lâm Giai Ninh, gấp hai lần!!



Cô bé hoảng hồn, không được. Đây là tự mình tìm đến cô ta tính sổ, không thể để chị Giai Ninh dính vào chuyện này được, không liên can đến chị ấy. Cô bé cắn môi sau đó bắt đầu vả lên mặt mình mười cái



- tất cả, mau xin lỗi đi



Vệ sĩ lên tiếng. Cả năm người, ai nấy đều cúi đầu xin lỗi cô. Cố Duật Hành hài lòng, ôm eo cô quay lưng rời đi



- " thật đáng sợ... Mình sẽ không bao giờ đụng đến người của Cố gia một lần nữa... "



- -------------------



- Hết Chap 72



❤❤❤



- Sr m.n vì hôm qua kh đăng truyện:<<<

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK