Mục lục
Ba của bảo bảo là tổng tài khó đối phó
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 544





Chương 544



Hàn Thâm bị chính chị của mình đập cho một cái rồi đẩy ra, anh đi tới trước mặt Đường Thi, nói: “Cái đó… chị của tôi cũng đã nói như thế rồi…”



“Không sao, nếu anh không chê phiên thì không sao.” Đường Thi chỉ có thể cười cười ngượng ngùng, người ta đã nói rồi, giơ tay không đánh người mặt cười, càng huống chi hôm nay Tô Kì bởi vì công ty bận rộn nhiều việc mà không thể tới đây, vì thế nên Hàn Thâm tới đây thay thế một chút cũng rất tốt rồi.



Người nhà họ Hàn đang đứng ngoài cửa đều liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đều lộ ra nụ cười sâu xa.



“Chú Hàn Thâm.” Đường Duy đi ra gọi một tiếng giòn tan: “Cảm ơn chú đã dẫn các cô các chú các bác tới đây để giữ thể diện cho cho cháu.”



“Aiz yô…” nghe thấy Đường Duy gọi bọ họ như thế thì trong lòng toàn bộ người nhà Hàn Nhượng đều mềm nhũn: “Sao lại đáng yêu đến như thế cơ chứ, Hàn Nhượng, khi nào con mới chịu sinh một đứa đây?”



“Con cái nhà người khác tốt như thế…” Hàn Nhượng và Khương Thích đi vào, đơn giản chào hỏi bọn họ một tiếng, sau đó nói: “Đi thôi, chúng ta xuất phát thôi.”



“Được.”



Cả nhà họ Hàn đều ghé vào cửa nhìn bọn họ, nói: “Trên đường đi nhớ cẩn thận một chút, Hàn Nhượng, Hàn Thâm, nhớ bảo vệ tốt cho con gái nhà người ta đó, đã biết chưa?”



“Biết rồi mà mẹ.” Hàn Nhượng bất đắc dĩ cười nói: “Con và anh cả đều hiểu cả mà, mọi người yên tâm đi, buổi tối bọn con sẽ bình an trở về mời mọi người đi ăn lẩu mà.”



Những người còn lại đều gật đầu, nói: “Được, được, mọi người chờ tin tức của tụi con.”



Mấy người đang định xuất phát cũng đều liếc mắt nhìn nhau một cái rồi bật cười. Khi lên xe, Hàn Thâm lái xe chở Đường Thi và Đường Duy, Hàn Nhượng và Khương Thích lái một chiếc xe



khác, một trước một sau rời khỏi bãi đỗ xe của phòng trọ, sau khi lái xe được một đoạn rồi Hàn Nhượng mới nói: “Thật là ngại quá, người nhà anh có hơi nhiệt tình quá mức.”



“Rất tốt mà.” Khương Thích còn cảm thấy hơi cảm động nói: “Người nhà anh rất quan tâm tới em, cũng rất quan tâm tới bạn bè bên cạnh anh. Anh xem, Đường Thi



và Đường Duy có chuyện gì bọ họ cũng đều tới tận cửa giúp đỡ.” “Từ nhỏ đến lớn người nhà anh đều giáo dục anh phải đối xử thật tốt với những người bạn thật sự bên cạnh mình.” Hàn Nhượng đánh hướng tay lái, sườn mặt



của người đàn ông nhìn qua vừa anh tuấn vừa đẹp trai, ngón tay đặt trên tay lái, trên người tỏa ra cảm giác tao nhã, cao quý không nói nên lời.





Nếu như nói Bạc Dạ bây giờ chính là loại vừa tà mị lại vừa cao ngạo, vậy thì Hàn Nhượng chính là đại diện tiêu biểu của đám con cái nhà giàu.



Có lẽ Bạc Dạ chính là loại quần là áo lượt, nhưng mà Hàn Nhượng lại là loại phong độ ngời ngời, phong thái tốt đẹp, hiển nhiên chính là loại người đã nhận được sự giáo dục cực kì tốt đẹp từ gia đình, lại không tùy tiện khinh thường người khác.



Bọn họ đều phù hợp với tiêu chuẩn con cháu nhà gia giáo, quyền thế. Vẻ ngoài đẹp trai, có tiền, lại còn có tài.



Bởi vì tính cách khác nhau mà dẫn tới việc nét đặc biệt riêng của mỗi người cũng khác nhau, Khương Thích cảm thấy đây mới chính là chỗ thần kì của thế giới này.



Có những người có những thứ giống nhau như đúc, nhưng điệu bộ lại khác nhau một trời một vực.



Khương Thích nghĩ tới Diệp Kinh Đường tàn nhẫn, có lẽ anh ta cũng là người cùng một tầng lớp với bọn họ, mà bản thân anh ta lại khác bọn họ một trời một vực, kém bọn họ rất nhiều.



Một người là đế vương, còn một người lại là nô lệ.



Hàn Nhượng lái xe, mắt anh ta luôn nhìn thẳng về phía trước, bộ dáng chuyên chú như thế vô cùng đẹp đẽ.



Anh ta cảm nhận được Khương Thích đang đánh giá mình nên cong môi cười cười, khi híp mắt lại thì cả thế giới trong mắt anh ta dường như đều đang phát sáng lập lòe, anh ta hỏi: “Sao thế?”



Khương Thích có hơi không cần mặt mũi nữa, nói: “Ngắm anh.”



“Thấy anh đẹp trai sao?” “Đúng thế.”



“Vậy em cứ nhìn anh thêm vài cái nữa đi.” Tâm trạng Hàn Nhượng vui phơi phới mà cười nó với cô ấy: “Đề phòng người khác cướp anh đi mất.”



Nếu không phải là Hàn Nhượng đan lái xe thì Khương Thích thật sự muốn nhéo mặt anh: “Yo? Anh còn có tình nhân bên ngoài nữa sao hả?”



Hàn Nhượng cười càng vui vẻ hơn, anh ta quay đầu lại nháy mắt với Khương Thích: “Em chính là tình nhân nhỏ bé của anh.”



Được rồi, anh đẹp trai nghiêm túc trêu chọc chị em phụ nữ quả nhiên thật sự phóng điện chết người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK