Bạc Dạ đưa Phúc Trăn và Tô Kỳ về trước, cuối cùng đưa Đường Thi về Bạch Thành. Băng qua một thành phố, cô cứ đi đi về về như thế này thật sự quá xa, ước chừng phải lái xe hơn một tiếng, cuối cùng lúc về tới nhà, Bạc Dạ cũng đủ mệt.
Đường Thi nhìn anh một cái, khách khí nói một tiếng cảm ơn, cũng không có ý định mời anh lên nhà ngồi chơi.
Bạc Dạ kéo tay Đường Thi, Đường Thi quay đầu lại nhìn anh: “Hả?”
Anh sắp bị sự lạnh lùng của cô bóp chết rồi. Đường Thi cười lạnh: “Tới đây rồi thì không cần làm bộ thâm tình với tôi nữa rồi nhỉ?”
Bạc Dạ không nói gì, ánh mắt có chút đau lòng, làm cho Đường Thi như nhìn thấy hình ảnh của quá khứ. Cô rút tay khỏi tay Bạc Dạ, chỉ nói một câu tạm biệt rồi quay lưng đi vào trong khu chung cư, bóng lưng cũng rất dứt khoát không chút lưu luyến.
Bạc Dạ cứ thế nhìn Đường Thi rời đi, đột nhiên thốt lên một tiếng: “Đường Thi.”
Đường Thi không đứng lại, bước chân càng nhanh hơn.
Không đúng, không phải như vậy. Trước đây dù là Đường Thi có đang giận dỗi, chỉ cần nghe tiếng Bạc Da gọi tên cô, cô vẫn sẽ đứng lại.
Nhưng Đường Thi bây giờ, nửa phần thương hại cô cũng không nỡ bố thí cho Bạc Dạ nữa rồi.
Lúc Đường Thi đi vào thang máy vẫn luôn cảm giác có người đứng ở cổng dõi theo cô. Cô ngẩng đầu nhìn Bạc Dạ đang đứng cách đó không xa, khoảnh khắc đó tim cô không kìm được khẽ rung lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được không đáp lại Bạc Dạ.
Sự trầm mặc điên cuồng ngăn cách giữa hai người, Đương Thi có hơi say, tim đập thình thịch, cho tới khi cánh cửa thang máy từ từ khép lại, ánh mắt cuối cùng như lời vĩnh biệt.
Khi về tới nhà, Đường Thi đẩy cửa vào, Khương Thích và Hàn Nhượng đã ngủ rồi, nhưng lại có một người con trai ngồi ở phòng khách, chính là Tùng Sam. “Sao hôm nay anh lại tới?”
Đường Thi cười, cô tiến lên phía trước cất túi xách, sau đó ngồi xuống ghế. Tùng Sam nhìn Đường Thi một cái, giọng nói vẫn bình thản: “Hôm nay thấy em trên ti vi, chợt thấy có chút nhớ em.”
Đường Thi làm nũng như một cô em gái nhỏ, cô đem tất cả những tình cảm dành cho Đường Dịch đặt lên người Tùng Sam. Cô cười: “Được rồi, em biết là anh thương em nhất.”
Tùng Sam thở mạnh, nhưng không nói được câu gì khác.
Sau đó anh đứng dậy xuống bếp pha cho Đường Thi một ly trà giải rượu, lại rót cho cô một ly nước ấm. Đường Thi cười nhẹ: “Cảm ơn anh.”
“Mau uống đi.” Giọng nói của Tùng Sam trước giờ đều lạnh lùng như vậy, nhưng lại cho người ta cảm giác rất đáng tin cậy. Trước đây Đường Thi đã bắt đầu có cảm giác này rồi.
Tuy rằng vị đại ma vương thích ngủ nướng này trong một ngày thì có đến nửa ngày say giấc, nhưng một khi tập trung vào trạng thái làm việc thì hiệu quả đều vượt mức mà người bình thường có thể đạt được.
Tùng Sam đưa tay ra, đại khái muốn chạm vào Đường Thi, nhưng trong đầu anh thoáng chốc hiện ra vô số suy nghĩ. Cuối cùng anh khẽ xoa đầu Đường Thi, giọng nói trầm ấm: “Em mau đi ngủ đi.”
Đường Thi cười tít mắt, cả mặt đều thể hiện rõ là đang say: “Anh cố tình đợi em về sao?”
Tùng Sam “ừ” một tiếng, Đường Thi bỗng lao tới ôm chầm lấy anh, cô giống như nhất thời bị kích động, ôm lấy cổ Tùng Sam: “Anh biết không, cảm giác có người nhà thức khuya đợi mình về, thực sự rất hạnh phúc…”
Tùng Sam khẽ giật mình, không ngờ Đường Thi lại có hành động này, nhưng anh cũng nhận thức được, đưa tay ra vỗ nhẹ lưng cô.
Cô đã rất lâu không có cảm giác được người nhà quan tâm rồi.